Hào hoa long đế ký

Chương 16 : Cửu dương công

Da thịt teo lại, quằn quại đau đớn Sách Lệnh Hoàng đau đớn gào thét đau đớn bằng một giọng thảm thiết như ai bóp cổ hắn vậy, rồi từ từ trút hơi thở cuối cùng. Toàn thân Kỳ Minh lúc này từng dòng khí nóng bao bọc lấy thân thể như đang cắn nuốt cơ thể hắn vậy, đau đớn đến tận xương tủy, lần đầu tiên hút lấy nội khí cảm giác thật là củng thật tuyệt, cơ thể từ bị cắn xé bởi các luồng nội khí của Sách Lệnh Hoàng bây giờ đã hấp thu dần dần toàn bộ, nhưng cơn đau củng thật khủng khiếp. Kỳ Minh la lên 1 tiếng thất thanh rồi gục xuống 2 tay chống đất thở nặng. Mộc Tiểu Linh cùng Tiêu Ngọc Lam hốt hoảng gọi tên hắn "Kỳ Minh" "Kỳ công tử" Mộc Tiểu Linh nhanh chóng chạy lại đỡ hắn, lo lắng hỏi: "Ngươi có sau không" "Ta không sau, chỉ cần vận khí là ổn, Nàng lại giúp Tiêu tiểu thư 1 tay" hắn gượng giọng nói, rồi bắt đầu tọa thiền điều tức. Mộc Tiểu Linh củng đi đến vị trí của Tiêu Ngọc Lam đỡ cô ngồi dậy đưa 1 viên đan dược hồi phục cho cô ta. Tiêu Ngọc Lam củng ngồi tọa thiền điều tức, còn về phẩn Mộc Linh dù có tiêu hao nội khí nhưng không hề bị thương gì cả, nội khí có thể tự phục hồi không cần phải điều tức. "Hắn thật kỳ lạ" Mộc Tiểu Linh nghĩ thầm bổng nhớ đến lúc nàng dính mê tâm hương những lời của hắn làm nàng cảm động. 1 thân tán tu như nàng thì gia đình căn bản không giúp gì được cho nàng nhưng họ lại là những người yêu thương nàng nhất họ củng tìm đủ mọi cách giúp nàng, nàng củng biết vậy nên cố gắng tu luyện, nhưng việc tu luyện của người trong gia tộc lớn đã khó, nói chi 1 tán tu như nàng, để được ngày hôm nay củng trải qua bao gian nan vất vả, củng đôi lần thất bại nản chí, cô độc tu luyện chẳng vui vẻ gì, nhưng bây giờ có người nói sẻ bên cạnh giúp đỡ sau nàng không rung động cơ chứ. Chỉ sau nữa canh giờ cả 2 người đã bắt đầu mỡ mắt, Tiêu Ngọc Lam bị thương khá nặng nhưng dùng dược liệu và ngồi điều tức củng hồi phục hơn 7 8 phần rồi, còn về phần Kỳ Minh toàn thân khỏe mạnh khí thế tỏa ra đã vượt xa ban đầu, bây giờ hắn đã đạt tới chân giả bậc 8, đó là trình độ của Sách Lệnh Hoàng lúc nãy mà hắn lấy được, lúc này hắn thầm nghĩ: "Nếu mình hấp thụ của kẻ có tu vi cao hơn nữa sợ không chịu nổi, có muốn tham mà hấp thụ của kẻ cực mạnh thì củng chẳng dám, củng may tên này chỉ là Chân giả bậc 8, nhưng như thế củng đủ dùng rồi". Trước mắt 2 tiểu cô nương 1 nam nhân lúc đầu chỉ là Chân giả bậc 1 sau đó tu vi về 0 bây giờ lại là Chân giả bậc 8 cả 2 há hốc mồm kinh ngạc "Ngươi luyện thứ công pháp gì vậy, thăng trưởng kiểu này có phi lý quá không" Tiêu Ngọc Lam lắp bắp hỏi. Kỳ Minh lắc đầu cười cười trả lời "Công Pháp ta luyện có tên là Cửu Dương Công, khi tu vi bằng 0 có thể hấp thụ của kẻ khác để lấp vào lại, lúc trúng độc để giữ tỉnh táo phải hy sinh căn cơ nhưng nhờ vậy Công pháp này mới có dịp phát huy" hắn đắc chí , dù là nói dối nhưng hắn tin khả năng chém gió của mình có thể làm 2 nàng ta tin, và đúng như vậy 2 người tin thật gật gù. "nếu không nhờ vậy chúng ta củng khó qua vận hạn này đúng là trong cái rủi có cái may, mà công pháp này cũng là biến thái chẳng mấy ai lại đi phế Nội Khí của mình rồi đi hấp thu của kẻ khác, lúc đấy chỉ sợ là chưa kịp làm gì đã bị đánh 1 chưởng chết không răn trối rồi" "Mặc kệ là công pháp gì chúng ta nên đi thôi" 2 người nghe Tiêu Mộc Linh nói vậy củng gật đầu tiến tới. phía trước là 1 cái hố to chắn ngang nhìn không thấy đáy. thấy vậy kỳ minh nói nhỏ "Hèn gì tên kia không đi tiếp mà ở đây" Tiêu Mộc Linh "Huynh nhìn ra gì sau" không biết từ lúc nào mà lại gọi hắn thân mật vậy. Kỳ Minh nghe vậy củng khẻ lắc đầu thở dày. "Không nhận ra gì cả, nơi này quá sâu nếu rớt xuống chỉ có mất mạng" "Đúng vậy, dù có thân pháp giỏi đến đâu củng không thể nào 1 bước mà sang bên kia được, bên dưới lại tối đen như vậy không biết có gì nguy hiểm bên dưới" Tiêu Ngọc Lam củng 1 giọng chán chường lên tiếng. Tiêu Mộc Linh "Chẳng lẽ bỏ cuộc đi về, nhìn rõ là không thể nào qua được" Kỳ Minh lúc này trầm tư suy nghĩ lên tiếng "Không, ta có 1 cách nhưng không biết có tác dụng không" Tiêu Ngọc Lam cùng Mộc Tiểu Linh lúc này đồng thanh hỏi "Là cách gì" Thấy vẻ mặt lo lắng của cả 2 như sắp chịu không nổi tò mò hắn từ tốn phân tích "Nếu ta đoán không lầm đây là ải 2 Tâm sợ át lùi, nếu vậy không sợ là được" vừa nói dức câu Kỳ Minh 2 mắt nhắm lại bắt đầu bước tới "Cẩn thận nguy hiểm đấy" Mộc Tiểu Linh lên tiếng định chạy lại ngăn thì bị Tiêu Ngọc Lam ngăn cản, thì hỏi "Cô làm gì vây, hắn ta định tự sát hay sau mà tiến tới" "Không cô xem" vừa nói vừa đưa ánh mắt về phía Kỳ Minh, Vốn là 1 Tiểu thư thông minh Tiêu Ngọc Lam thấy hành động này củng hiểu ý Kỳ Minh, nhưng trong lòng thấp thỏm lo lắng, nếu là nàng củng chưa chắc dám thử mắt hướng về kỳ minh lòng thầm nghĩ " Nam tử này thật sự can đảm, thật ngưỡng mộ". Kỳ Minh lúc này thì trong lòng củng xáo động "Haizz mình làm gì không biết lỡ mà không phải thì cái mạng này coi như bỏ, nhưng nếu thành công chắc chắn lấy được không ít hâm mộ từ 2 cô nương, mà không biết mình đi tới chưa nãy giờ củng đi củng nhiều bước rồi Trước mắt 2 nữ lúc này Kỳ Minh đang đi trên không dần dần tiến qua bên kia miệng hố Không biết do đoán trước hay do cảm nhận lúc Kỳ Minh dừng lại mở mắt ra thì thấy mình đã đứng phía bên kia miệng hố 1 cách an toàn hắn thở phù 1 hơi tay lao mồ hôi quay lại nói "2 người có thể qua được rồi, cứ nhắm mắt từ từ mà qua" rồi hắn lùi về sau vài bước 2 nữ tử lúc này nhìn nhau 1 cái rồi gật đầu, chính mắt nhìn thấy thì đương nhiên là thật rồi, nhưng cảm giác trong lòng vẫn lo lắng nhưng củng bắt đầu nhắm mắt mà đi Lo lắng, sợ sệt làm cả 2 không ai có thể suy nghĩ gì cứ bước đi và bước đi. 1 bàn tay đặt tay lên vay 2 người "A aaaaaa" Cả 2 la lên thất thanh "Là ta đến nơi rồi mau mở mắt" do không để ý cả 2 cứ đi, đi qua chổ Kỳ Minh. Tiêu Ngọc Lam lúc này mở mắt ở khóe mắt có chút ước, thấy vậy Hắn lên tiếng " Không sau vượt qua rồi" giọng điệu nhẹ nhàng . "Ngươi thật gan à, ta lúc đi mà sợ muốn hồn xiêu phách tán" Mọc Tiểu Linh tán thưởng Kỳ Minh cười ha hả " Haha ta củng sợ vậy thôi, thôi chúng ta đi tiếp. cả 3 thân ảnh đi tiếp 1 lúc sau thì gặp 1 cánh cửa lớn Trên cửa có rất nhiều chữ. p/s: Mọi người xem thì đánh giá giùm mình xíu xem thế nào, để mình khắc phục thiếu sót.