Hành trình sủng phu

Chương 10 : ta thích nàng

Tình huống bây giờ và kiếp trước khác nhau một trời một vực, trong lòng Tiêu Vãn căng thẳng, nhíu chặt mày rậm, yên lặng chắn trước người Tạ Sơ Thần, che đi cặp đùi như ngọc lộ ra ngoài, đồng thời ngăn cách những cặp mắt thao láo chờ xem kịch vui. Hành động bảo vệ theo bản năng của nàng lại khiến mọi người hiểu lầm, cho rằng Tiêu Vãn ngại mất mặt mới chặn trước người Tạ Sơ Thần, Tạ Sơ Thần càng nhận định Tiêu Vãn ngăn cản không cho mình vào Tiêu gia, tủi thân nhìn chằm chằm lưng Tiêu Vãn. “Vãn Nhi, đã xảy ra chuyện gì?” Một giọng nói lạnh lùng bất thình lình vang lên, khiến toàn thân Tiêu Vãn cứng đờ, chỉ thấy một người phụ nhân trung niên và một lão gia tóc bạc phơ đang từ từ đi tới. Người phụ nhân trung niên nhíu chặt chân mày, sau khi quan sát chung quanh, ánh mắt thâm trầm dừng lại trên người Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần trốn sau lưng nàng. Người phụ nhân trung niên chính là mẫu thân Tiêu Vãn, Tiêu Ngọc Dung. Mà vị lão gia tóc bạc phơ kia là người quản lý trên dưới Tiêu gia mấy chục năm, danh tiếng lẫy lừng Trần lão thái công. Tiêu Ngọc Dung và phụ thân Trần lão thái công đứng ngoài sảnh chờ, chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc đâu. Sau đó, bọn họ nghe người hầu nói lại, có vị thiếu gia mặc hỉ phục gây rối ở cửa sau. Tiêu Vãn hiện giờ đang bận rộn giải quyết chuyện này, chỉ sợ sẽ bái đường trễ. Sắc mặt Tiêu Ngọc Dung càng lúc càng đen hơn, nhìn Tiêu Vãn bằng ánh mắt thất vọng pha chút tức giận, nàng cực kỳ bất mãn với nữ nhi, hiển nhiên cho rằng đây là nợ phong lưu của Tiêu Vãn. Cuối cùng cũng gặp được mẫu thân, trống ngực Tiêu Vãn đập thình thịch, bất thình lình không biết nên nói gì. Hốc mắt ầng ậng nước, nếu không phải người vây xem quá nhiều, Tiêu Vãn thật muốn oà vào lòng Tiêu Ngọc Dung làm nũng một trận. “Mẫu thân... ” Nàng khịt khịt mũi, nghẹn ngào gọi một tiếng. Chính phu Tiêu Ngọc Dung sau khi sinh Tiêu Vãn không lâu thì đã bệnh chết rồi. Thương đứa nhỏ sớm mồ côi cha, Tiêu Ngọc Dung hết lòng sủng ái nữ nhi này, nhất là khi còn bé, tròn tròn, trắng nõn, mũm mĩm mềm mềm, cực kỳ đáng yêu. Nhưng sau khi lớn lên, nữ nhi nàng càng ngày càng ngang bướng, hay ngỗ ngược cãi lời nàng. Tiêu Thượng Thư hô mưa gọi gió trên quan trường, nhưng lại bất lực trước nữ nhi bảo bối, thế nên sau khi lớn lên Tiêu Vãn trở thành một tay phú nhị đại chơi bời lêu lổng, chuyện thích làm nhất chính là chống đối mẫu thân. Vất vả lắm mới đợi được đến ngày nữ nhi cưới phu, còn cưới được đệ nhất tài tử kinh thành, Tiêu Ngọc Dung nở mày nở mặt, cực kỳ vui vẻ! Nhưng ai biết, ngày đại hôn lại xảy ra chuyện như vậy! Chuyện này nàng biết ăn nói sao với Quý gia đây! Tiêu Ngọc Dung vừa muốn nghiêm khắc trách mắng lại nhìn thấy bộ dạng Tiêu Vãn đáng thương, lửa giận vừa bùng lên lập tức bị thổi bay mất, đáy mắt dịu lại, nàng nhìn Tạ Sơ Thần một cái, suy tư nên xử lý vị tiểu công tử đến bức hôn này như thế nào . Nàng vừa muốn hạ lệnh đuổi khách thì Trần thái công lại nhàn nhạt mở lời: “Vị thiếu gia này, mời theo lão già này đi thay quần áo khác đi.” Lúc này, Tạ Sơ Thần mới hoảng hốt nhận ra mình áo quần xốc xếch, mặt lập tức đỏ lên, len lén liếc Tiêu Vãn. Thấy nàng nhíu chặt chân mày, lòng hắn không khỏi hồi hộp. “Tổ phụ!” Ánh mắt sắc như dao bắn về phía Tiêu Vãn, ra hiệu nàng biết điều thì câm mồm, sau đó lại chuyển sang thâm trầm nhìn qua Tạ Sơ Thần vẫn đang do dự không nhúc nhích, Trần thái công vuốt ve ngọc bội lúc nãy nhặt được dưới đất, chậm rãi cất lời: “Vãn Nhi, con nhất định phải để thiếu gia đây quay về trong bộ dạng này? Cổ chân của hắn bị bỏng, <img src="http://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20181022/sungphu.png" data-pagespeed-url-hash=3350734913 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">