Nhưng để Ôn Thế không lo lắng, Uông Trữ Hạ không nói ra suy đoán của mình mà chuyển chủ đề. “Không sao đâu, hiện tại em ổn rồi.” Uông Trữ Hạ gắng gượng nở nụ cười bên ngoài. “Ngược lại là anh, không phải anh bận rộn chuẩn bị đính hôn với Lư Hàn Tuyết sao? Anh đột ngột chạy sang nước S, cô ấy sẽ hiểu lầm không?” “Đính hôn?” Ôn Thế còn kinh ngạc hơn Uông Trữ Hạ khi biết tin. “Anh muốn đính hôn với Lư Hàn Tuyết? Ai nói cho em biết?” Uông Trữ Hạ sững sờ, chợt nhận ra cô bị bà Ôn đánh lừa. Chuyện Ôn Thế đính hôn với Lư Hàn Tuyết là Ôn phu nhân đích thân nói với cô, hẳn do bà cố tình để cô tự giác rời xa Ôn Thế. Trước ánh mắt dò hỏi của Ôn Thế, cô né tránh. “Có lẽ em nghe nhầm, đúng vậy, là em nghe nhầm..” “Hạ Hạ, nói với anh, là ai nói với em việc đính hôn này?” Ôn Thế truy hỏi đến cùng. “Không có ai. Do em nhìn thấy anh và Lư tiểu thư thân mật, nên nghĩ tình cảm của ai người đủ sâu nặng để tính đến việc đính hôn.” Uông Trữ Hạ lắp bắp nói dối. Dù bà Ôn có dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa, Uông Trữ Hạ cũng không muốn phá hủy mối quan hệ giữa mẹ con họ. Ôn thế đã hy sinh vì cô quá nhiều rồi. Nhưng Ôn Thế biết Uông Trữ Hạ, cô chưa bao giờ nói dối trước mặt anh, chỉ cần cô nói dối đều có thể nhìn ra. Hắn không vạch trần lời nói dối, đơn giản giải thích. “Anh và Lư Hàn Tuyết không hề muốn kết hôn, đây là ý muốn của mẹ anh. Em đừng nghe bất kỳ lời nói không đúng sự thật nào.” Uông Trữ Hạ im lặng không đáp lại. Cô nghĩ, dù sao hai người đã chia tay, tốt nhất ít liên quan vẫn tốt hơn. Ôn Thế hiểu lầm sự im lặng của cô. Hắn nghĩ người có lợi nhất khi tung tin đồn thất thiệt như vậy, chính là Mục Anh Húc. Nhưng hắn không nói chuyện này với Uông Trữ Hạ, dù sao bây giờ cô rất tin tưởng Mục Anh Húc. Thấy Uông Trữ Hạ che miệng ngáp, Ôn Thế nói: “Anh rất mừng vì em không sao. Em hãy yên tâm nghỉ ngơi đi.” “Còn anh? Anh nên về thành phố A đi. Anh đột ngột sang nước S, dì sẽ rất lo lắng.” Ôn Thế xoa đầu cô trấn an. “Không cần lo cho anh. Anh sẽ tìm một khách sạn để nghỉ lại qua đêm.” “Thế ca…” Uông Trữ Hạ muốn thuyết phục nhưng hắn đã nhanh chóng rời khỏi phòng trước khi cô có thể nói. Vừa bước chân khỏi phòng, Ôn Thế bắt gặp hình ảnh Mục Anh Húc đứng tựa lưng vào tường hút thuốc, mắt nhìn chăm chú vào căn phòng như động vật bảo vệ đồ ăn. Ôn Thế cau mày nhắc nhở. “Trong bệnh viện cấm hút thuốc.” Mục Anh Húc không để ý, nhưng câu tiếp theo của Ôn Thể khiến anh dập ngay điếu thuốc. “Hạ Hạ sức khỏe mới hồi phục, không thích hợp ngửi mùi thuốc lá.” Tình địch nhìn nhau, ghét đỏ con mắt. Ôn Thế lạnh lúc nói. “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Ôn Thế đi theo Mục Anh Húc đến sân sau của bệnh viện, nhìn anh ta thản nhiên ngồi trên băng ghế đá. Hắn liếc nhìn băng ghế, nỗi ám ảnh về sự sạch sẽ khiến hắn khó mà thoải mái ngồi xuống như Mục Anh Húc. Không vòng vo, Ôn Thế trực tiếp chất vấn. “Anh nói với em ấy rằng tôi chuẩn bị đính hôn?” Đính hôn? Đôi mắt của Mục Anh Húc lóe lên tia sáng. Anh không phủ nhận cũng không thừa nhận, hời hợt hỏi. “Không phải Ôn thiếu gia và Lư tiểu thư đã gặp mặt cha mẹ rồi sao? Anh hỏi vậy là ý gì? Hay anh muốn một bước đạp hai thuyền? Vừa đính hôn với Lư tiểu thư vừa dây dưa với Trữ Hạ?” Giọng Mục Anh Húc cay nghiệt châm chọc đầy thù địch. Anh chưa bao giờ có thể giao tiếp hòa bình nhã nhặn với Ôn Thế. Ôn Thế lạnh lùng mỉa mia. “Đừng tưởng rằng tôi không biết suy nghĩ của anh. Anh lừa gạt Hạ Hạ là tôi muốn đính hôn, nhân cơ hội chen vào phá hoại tình cảm của chúng tôi. Mục Anh Húc, anh thật hèn hạ!” “Tôi có nên khen Ôn thiếu gia thông minh không?” Mục Anh Húc vỗ tay cợt nhả. Anh không giải thích và cũng không hứng thú giải thích. Ôn Thể nhìn thái độ và lời nói của Mục Anh Húc, hắn càng tin phỏng đoán của bản thân. Nắm đấm vốn siết chặt vì tức giận, nhanh chóng tóm lấy cổ áo Mục Anh Húc. “Mày là thẳng khốn!” Hô hấp của hắn trở nên nặng nề, bàn tay nắm cổ áo cũng vì giận dữ mà run rẩy. Mục Anh Húc vẫn hờ hững, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn trực diện Ôn Thế, không né tránh. Ôn Thế cảm nhận rõ sự khinh thường trong cặp mắt sắc bén đấy, hắn nghiến răng tít lên. “Các người giết Tịch Tịch còn chưa đủ sao? Còn muốn hại thêm Hạ Hạ? Mục Anh Húc, anh còn muốn hại thêm bao nhiêu người nữa thì mới vừa lòng?” “Hạ Hạ?” Mục Anh Húc cười lớn lạnh lẽo, anh gạt bàn tay nắm cổ áo ra, điềm nhiên chỉnh lại cho thẳng thớm, giọng nói bình tĩnh nhưng lạnh thấu lòng người. “Em ấy là ai, anh là người biết rõ nhất.” Ôn Thế chấn động, cơ thể cứng nhắc. “Cao Trữ Tịch thực sự đã chết?” Mục Anh Húc hỏi. Ôn Thế như bị chạm đến bí mật trong lòng, vội vàng phủ nhận, “Mục tổng thật biết đùa. Hạ Hạ là Hạ Hạ, em ấy có thể là ai? Anh đừng khuấy đảo đến người đã mất. Tịch Tịch đã bị anh giết chết ba năm trước.” Càng nói, Ôn Thế càng bình tĩnh hơn. “Anh muốn dùng Hạ Hạ thay thế Tịch Tịch để sám hối cho tội tác ba năm trước của anh? Dù anh có dùng Hạ Hạ làm thế thân, cũng không phủ nhận được sự thật: người giết chết Cao Trữ Tịch là anh.” Với một tiếng thở dài bất lực, giọng điệu của Mục Anh Húc dịu đi rất nhiều, anh không muốn tranh cãi. “Ôn Thế, tôi đã biết sự thật từ lâu, tôi chỉ muốn bồi thường tội lỗi mà tôi nợ em ấy.” Bàn tay Ôn Thế co lại thành nắm đấm, hắn muốn đánh Mục Anh Húc. Gây ra tội ác, tổn thương một người, chỉ thoát tội? Ôn Thế quay lưng lại, trong giọng nói mang theo nhẫn nhịn. “Đời này anh nợ em ấy trả cả đời cũng không hết. Anh muốn chuộc tội, hãy để em ấy được yên. Ở bên anh, em ấy chỉ có đau khổ và nguy hiểm tính mạng.” Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mục Anh Húc, Ôn Thế nói những lời cuối. “Anh hãy tránh xa Hạ Hạ. Đừng làm tổn thương em ấy thêm một lần nữa!” Mục Anh Húc nhìn bóng lưng Ôn Thế, mày cau lại suy nghĩ. Anh không tin Ôn Thế thoải mái từ bỏ Uông Trữ Hạ. Khi Mục Anh Húc quay lại phòng bệnh, Uông Trữ Hạ đã ngủ. Anh xoa nhẹ ấn đường khiến lông mày cô giản ra. “Ngay cả khi ngủ, em cũng mệt mỏi thế này sao? Tôi có nên buông tay? Có nên để em tự do sống bình yên mà không có tôi bên cạnh?” Sau khi Ôn Thế xuất hiện ở bệnh viện, Mục Anh Húc biến mất đột ngột, Uông Trữ Hạ không còn nhìn thấy anh vào bệnh viện thăm cô. Thay vào đó là Tạ Hướng Tây lo liệu các sinh hoạt cũng như thủ tục trong bệnh viện. Đã quen với việc chỉ cần mở mắt là thấy Mục Anh Húc, sinh hoạt những ngày gần đây luôn có anh bên cạnh, bây giờ thiếu vắng khiến cô hụt hẫng, đau lòng. Vào ngày xuất viện, Uông Trữ Hạ không nhịn được tò mò, đành hỏi ra miệng. “Sao gần đây tôi không gặp Mục tổng?” “Sếp Mục về thành phố A rồi.” Tạ Hướng Tây thản nhiên trả lời. Uông Trữ Hạ sững người, cô thấy trong lòng chua xót khó tả. Giọng nói thất vọng buồn bã. “Anh ta về nước khi nào vậy? Dù sao cũng nên từ biệt một tiến.” “Công ty xảy ra chuyện, cần đích thân sếp Mục xử lý.” “Công ty gặp chuyện gì? Tình huống có phức tạp không?” Nghĩ đến Mục Anh Húc phải bôn ba giữa hai đất nước, Uông Trữ Hạ thấy áy náy. “Phía nhà máy của Cao gia đột nhiên ngừng sản xuất. Chuyện này ảnh hưởng đến thời hạn giao hàng. Chỉ cần đích thân sếp Mục ra mặt, phía đối tác chắc chắn sẽ không dám gây khó dễ.” Tạ Hướng Tây lén quan sát sắc mặt cô khi nói. “Tôi chỉ là lo cho sức khỏe sếp Mục. Mấy ngày này anh ta canh giữ chăm sóc cô ngày đêm không nghỉ, bây giờ vội vã quay về thành phố A, sợ rằng sẽ kiệt sức.” Tạ Hướng Tây thành công khiến Uông Trữ Hạ thấy lo lắng và áy náy với Mục Anh Húc. Qua lời trêu đùa của cô y tá, cô được cho biết Mục Anh Húc đã chăm sóc cô rất ân cần tỉ mỉ khi cô hôn mê, thậm chí y tá còn nhầm tưởng họ là người yêu. “Anh có thể đặt giúp tôi vé về thành phố A không?” Uống Trữ Hạ đột nhiên hỏi một câu như vậy, Tạ Hướng Tây bối rối không hiểu. “Cô muốn quay về thành phố A? Muốn về bên sếp Mục?” Mặt cô đỏ bừng sau câu hỏi của hắn, giọng nói lí thí thanh minh. “Tôi chỉ muốn quay lại xem có giúp đỡ được gì cho Mục tổng không. Dù sao anh ta cũng là ân nhân cứu mạng, tôi cũng nên làm gì đó để đền đáp…” Tạ Hương Tây cười gian xảo vì khổ nhục kế thành công, hắn gật đầu thật nhanh. “Để tôi đặt vé ngay bây giờ.” Hai người bắt taxi ra sân bay, Uông Trữ Hạ tuy quyết định quay lại thành phố A nhưng cô vẫn thấy lấn cấn trong lòng. Dù sao cô cũng đã hứa với Ôn phu nhân.. khi lên máy bay. Tạ Hướng Tây nhìn thời gian mấy lần, do dự muốn nói gì đó. Nhìn dáng vẻ sốt ruột của hắn, Uông Trữ Hạ quan tâm hỏi. “Có chuyện gì vậy?” “Tôi uống quá nhiều nước và muốn đi vệ sinh.” Tạ Hướng Tây lộ vẻ xấu hổ. “Cô ở đây một mình được không? Sếp Mục giao cô cho tôi, tôi không dám để cô một mình. Tôi sợ không an toàn.” Uông Trữ Hạ cảm động, giọng nói nhẹ nhàng thúc giục. “Đừng lo lắng, ở đây nhiều người như vậy, có thể xảy ra chuyện gì với tôi?” Tạ Hướng Tây vẫn lo lắng, nhưng hắn thực sự chịu không nổi, liền xoay người chạy thật nhanh, đuổi theo sau lưng là tiếng cười vui vẻ của Uông Trữ На. Ngay trong tích tắc, một bóng dáng cao lớn đã đứng chắn tầm nhìn của cô. Nụ cười của Uông Trữ Hạ đông cứng nơi khóe miệng, chưa kịp nói thì cổ tay đã bị nắm lấy kéo đi. “Đi theo anh.” “A Thế, anh buông em ra.” Uông Trữ Hạ vùng vẫy, dùng tay kia ôm chặt lưng ghế, không chịu nhúc nhích. Thấy cô ngang bướng, Ôn thể nhăn mày, hạ giọng hỏi. “Em muốn quay về với Mục Anh Húc?” “Anh hiểu lầm rồi. Em là thư ký của Mục thị, em quay về là để tiếp tục làm việc. “Em thực sự chỉ vì công việc?” Cổ họng Ôn Thế khô khốc, lời nói thoát ra đắng chát. “Hay là vì… anh ta?”