Tạ Hướng Tây buồn bực cho Mục Anh Húc trước ánh mắt ngây thơ của Uông Trữ Hạ. Hắn chép miệng cảm thán. “Sếp tôi đúng là đồ ngốc! Làm nhiều việc như vậy trong im lặng, làm sao người ta nhận ra chân tình.” Mặc dù Uông Trữ Hạ không hiểu lời hắn nói, nhưng cô thầm đồng ý Mục Anh Húc là đồ ngốc. Tạ Hướng Tây thấy cô không hưởng ứng lời hắn, liền phải nói rõ hơn. “Sếp Mục sang nước S không phải vì công tác, mà là vì cô.” “Vì tôi?” Uông Trữ Hạ bối rối, trái tim trong ngực đập nhanh bất thường. Tạ Hướng Tây nặng nề thở dài, thực sự khâm phục sự trì độn tình cảm của người phụ nữ trước mặt. “Cô vừa quyết định ra nước ngoài, sếp cũng sẽ công tác ngẫu nhiên cùng nước S, cô không thấy bất thường hả? Cô Uông, sở dĩ sếp Mục nói như vậy vì sợ cô từ chối. Anh ta không yên tâm cô ở nước ngoài một mình.” Không phải Uông Trữ Hạ không nghi ngờ điều này, nhưng cô luôn cảm thấy bản thân đang tự mãn và quá đề cao bản thân. Trong lòng rung động, Uông Trữ Hạ đột nhiên nhớ ra một chuyện liền hỏi. “Anh ấy ở bên giường suốt thời gian tôi hôn mê sao?” “Đúng.” Tạ Hướng Tây bán đứng cấp trên. “Bởi vì lần trước sếp mới rời đi một lát, cô đã gặp nguy hiểm, cho nên hai ngày nay đến cả đi vệ sinh sếp cũng nhịn đợi tôi đến thay ca mới đi giải quyết.” Uông Trữ Hạ giật giật khóe miệng trước cách dùng từ của Tạ Hướng Tây. “Ai ngờ tổng giám đốc tập đoàn Mục thị có thể vì một người phụ nữ làm đến mức này.” Tạ Hướng Tây xúc động nói. “Tôi chưa bao giờ thấy sếp Mục lo lắng an nguy của ai, trừ cô. Anh ấy thực sự nghiêm túc với cô.” Những lời của Tạ Hướng Tây hoàn toàn làm trái tim của Uông Trữ Hạ bối rối. Lời tỏ tình vẫn in đậm trong trái tim cô, và lời nói của Tạ Hướng Tây xác định tình cảm của Mục Anh Húc không phải trò đùa. Cô nghĩ bản thân cũng nên đối mặt với tình cảm của Mục Anh Húc nghiêm túc hơn. Vì điều này, Uông Trữ Hạ càng ngày càng cảm thấy một áp lực vô hình. Tại thành phố A, Ôn Thế và Lư Hàn Tuyết đang ngồi ăn tối, hai người trò chuyện về những sự kiện thú vị gần đây thì điện thoại di động của Ôn Thế đột nhiên đổ chuông. Hắn liếc nhìn màn hình điện thoại, đó là một dãy số xa lạ, lập tức cúp máy. Thấy hắn cúp điện thoại, Lư Hàn Tuyết tò mò “Ai vậy? Sao anh không trả lời?” “Số lạ, đều là tư vấn quảng cáo linh tinh.” Ôn Thế thờ ơ trả lời. Tuy nhiên, dãy số xa lạ vẫn tiếp tục gọi, Ôn Thế mất kiên nhẫn bắt máy. “Ai vậy?” “Anh Ôn, anh không lo cho sự sống chết của vị hôn thể sao?” Mắt Ôn thế trợn to khi nghe ba chữ vị hôn thê, anh cảm giác âm thanh qua điện thoại rất quen thuộc. “Em ấy bị làm sao? Tại sao anh có được tin tức của em ấy? Anh là ai?” Sau khi bắt gặp Mục Anh Húc ôm Uông Trữ Hạ, hắn không còn gặp lại cô. Ôn Thế nghĩ cô đang tránh mặt hắn. Cuộc điện thoại này quấy tung tâm trạng bình lặng của hắn. “Tôi là ai không quan trọng.” Giọng điệu bên kia điện thoại như ma âm xuyên vào tai Ôn thế, “Uông Trữ Hạ đang ở nước S, không biết sống chết trong bệnh viện Z.” Ôn Thế sắc mặt tái nhợt, suýt rơi điện thoại, hắn hét lên hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra? Em ấy bị làm sao phải nằm viện?” Tít. Tít. Điện thoại tắt ngang không có câu trả lời. Ôn Thế vội cầm áo khoác chạy ra ngoài. “A Thế! Anh đi đâu?” Lư Hàn Tuyết chỉ biết có chuyện không ổn, thấy hắn chạy đi, liền đứng lên đuổi theo nhưng bị phục vụ lịch sự cản đường. “Xin lỗi thưa cô, cô chưa thanh toán hóa đơn.” Lư Hàn Tuyết vội vàng trả tiền và thấy Ôn thế lái xe phóng vút đi thông qua cửa kính. Cô giậm chân bất lực, giọng nói mệt mỏi chán nản. “Lại là cô ta. Khi nào cô ta buông tha cho A Thế?” Nhưng không có ai trả lời câu hỏi của Lư Hàn Tuyết. Ôn Thế đến nước S đã là ngày hôm sau, hắn trực tiếp bắt taxi tìm đến bệnh viện Z nhưng hắn không biết Uông Trữ Hạ ở phòng nào. “Xin chào, tôi muốn hỏi bệnh nhân Uông Trữ Hạ nằm phòng số bao nhiêu?” Cô y tá kiểm tra trên máy tính và lịch sự trả lời. “Cô Uông Trữ Hạ ở phòng 401, tầng bốn, khu đặc biệt.” “Cảm ơn.” Ôn Thế lịch sự đáp lại, vội vàng đến thang máy. Ở trong phòng 401, Mục Anh Húc vẫn giữ nguyên bộ mặt u ám như cả thế giới thiếu nợ anh. Anh vẫn chưa quên cái tên đầu tiên Uông Trữ Hạ gọi khi tỉnh dậy. Chỉ cần nghĩ đến là thấy trong lòng bốc hỏa. Sáng nay quay trở lại bệnh viện, Mục Anh Húc chưa từng cười, anh biết Uông Trữ Hạ chỉ là vô tình gọi tên Ôn Thế, nhưng anh vẫn ấm ức khó chịu. Uông Trữ Hạ lén lút nhìn Mục Anh Húc qua bát cháo trắng, thận trọng nói. “Tôi nghe Tạ Hướng Tây nói mấy ngày nay anh chăm sóc tôi. Tôi đúng là luôn gây phiền phức cho anh.” Mục Anh Húc khịt mũi coi thường. “Biết thế là tốt. Để không gây rắc rối cho tôi nữa, từ giờ phải luôn nghe lời tôi. Rõ chưa?” Câu nói bá đạo độc đoán của anh khiến không khí bớt gượng gạo. Uông Trữ Hạ biết anh đang không vui nên im lặng không cãi lại. Cô uống hết bát cháo, vừa đặt xuống thì có chiếc khăn trắng đưa ra trước mặt. Uông Trữ Hạ đưa tay cầm thì Mục Anh Húc tự nhiên giơ lên mặt lau khóe miệng cho cô. “Uống cháo mà cũng dính tùm lum khắp mặt. Cô là trẻ con hả?” Giọng nói hung ác nhưng động tác chăm sóc nhẹ nhàng cẩn thận. Uông Trữ Hạ xấu hổ, giữ cổ tay anh lại. “Mục tổng, tôi có thể tự làm…” Cánh cửa bật mở thô lỗ từ bên ngoài, tiếng hét lớn lo lắng khiến hai người giật mình. “Hạ Hạ, em có làm sao không?” Nghe thấy tên mình, Uông Trữ Hạ kinh ngạc nhìn thấy Ôn Thể lao vào phòng với hơi thở dồn dập vì chạy vội vàng. “Thế ca?” Gọi xong, cô mới nhớ bản thân còn đang cầm tay Mục Anh Húc, nhanh chóng bỏ ra trong sự xấu hổ. Cô lén quan sát sắc mặt Mục Anh Húc, cô cũng không rõ tại sao lại có phản xạ này. “Tại sao anh cũng ở nước S? Làm sao anh biết là em đang nằm viện?” Uông Trữ Hạ lúng túng hỏi, cô không tin Ôn Thế sẽ đuổi theo cô sau những gì cô đã thể hiện bên ngoài. Ôn Thế không trả lời, hắn chưa hết sốc khi biết Mục Anh Húc cũng đang ở đây. Mục Anh Húc nhận ra bầu không khí xấu hổ, anh chủ động miễn cưỡng nhường lại không gian cho hai người. “Tôi ra ngoài, hai người tự nhiên nói chuyện đi” Trước khi đi, để dằn mặt tình địch, Mục Anh Húc ngạo mạn cố tính lau quanh miệng Uông Trữ Hạ một lần nữa. Đặt khăn bẩn và bắt cháo vào khay trên nóc tủ, rồi nghênh ngang ra khỏi phòng. Ôn Thể bước vội đến bên giường, quan sát trên dưới người cô, lo lắng hỏi. “Hạ Hạ, em có sao không? Có vẻ chỉ là bệnh nhẹ, nhưng tại sao điện thoại lại bảo em không rõ sống chết trong viện? Khiến anh nghĩ em gặp chuyện nguy kịch đến tính mạng.” “Không rõ sống chết?” Uông Trữ Hạ gãi mũi cười nhẹ. “Ai báo tin giả cho anh vậy? Em chỉ đến phòng cấp cứu hai lần.” “Em thực sự phải vào phòng cấp cứu?” Nhìn tình trạng cơ thể cô rất ổn định, Ôn Thế nghĩ tin tức là giả, giờ đây Uông Trữ Hạ thừa nhận khiến hắn hoảng sợ. Ôn Thế đau lòng và thương cô thật lòng, không nhịn được liền trách mắng. “Hạ Hạ, tại sao em không tự chăm sóc bản thân? Em đến nước S sống có gì tốt? Mục Anh Húc không chăm sóc em sao?” “Không phải đâu Thế ca.” Uông Trữ Hạ nhanh chóng phủ nhận, không muốn Mục Anh Húc bị hiểu lầm. “Em sang nước S là chuyện em tự quyết định. Mục Anh Húc không liên quan. Nếu anh ta không cứu em hai lần, em sợ rằng bản thân đã bị người giết chết rồi.” “Cái gì? Có người muốn giết em?” Ôn Thế muốn cầm tay cô để cảm nhận hơi ấm của sự sống, nhưng Uông Trữ Hạ khéo léo tránh ra. Hắn không tức giận, chỉ quan tâm đến tính mạng cô. “Ai muốn giết em?” “Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang muốn bóp cổ giết chết em trong thang máy. Một cô y tá giả ép em uống thuốc độc.” Uông Trữ Hạ kể lại những trải nghiệm kinh khủng đầy kỳ lạ những ngày gần đây. Ôn Thế càng nghe càng nhíu chặt mày, sau khi phân tích tình huống cô nói, trong đầu hắn chợt lóe lên một cái tên. “Hạ Hạ, tránh xa Mục Anh Húc.” Ôn Thể đưa ra lời khuyên sau khi suy nghĩ. “Tại sao?” Uông Trữ Hạ kinh ngạc. “Anh ta đã cứu em. Anh ta không phải kẻ chủ mưu đâu.” Ôn Thế muốn nói cho cô biết suy đoán của chính mình, nhưng hắn không có bằng chứng, nên uyển chuyển nói. “Một người đàn ông thành đạt như Mục Anh Húc chắc chắn có rất nhiều phụ nữ theo đuổi. Em và anh ta gần đây thường xuyên đi cùng nhau, chỉ một chút thân cận của hai người cũng đủ trở thành nạn nhân của sự ghen tị.” Độc nhất là lòng dạ đàn bà, Ôn Thế sẽ không bất lịch sự nói ra lời khó nghe này. Hắn chần chừ nói thêm một thông tin. “Người gọi điện thông báo tin tức nằm viện của em cho anh, tuy giọng nói đã bị biến đổi, nhưng anh vẫn nghe ra là giọng phụ nữ.” Lời nói của Ôn Thế rất khôn khéo, nhưng Uông Trữ Hạ nhanh chóng nghĩ đến cùng một người như hắn. Trên đời này, ngoại trừ Cao Trữ Mộc, sẽ không có người nào ghét bỏ cô nhiều như vậy. Cao Trữ Mộc có thể hận cô đến mức muốn giết cô, ả từng tự tay làm việc này một lần tại biệt thự cũ.