Đúng như Lâm Mộng Như dự đoán, bởi vì Hạ Lam Lam không hài lòng Uông Trữ Hạ, thái độ cô ta rất kiêu ngạo và khinh thường Uông Trữ Hạ ra mặt. “Làm việc trong công ty giải trí mà ăn mặc quê mùa, rẻ tiền!” “Hàng ngày được tiếp xúc với các minh tinh hạng nhất mà không học hỏi được điều hay. Đi làm trưng cái mặt mộc ra là để dọa người hả?” “Không biết sếp ưng cái loại người lì lợm chậm chạp này điểm nào mà tuyển vào làm? Mọi lời chế bai nhạc bảng của Hạ Lam Lam, Uông Trữ Hạ đều để ngoài tai. Hạ Lam Lam nhận được bộ phim truyền hình có đầu tư lớn, trợ lý cô ta vui vẻ mời mọi người uống cà phê, nhưng cố tình quên phần Uông Trữ Hạ. Trợ lý của Hạ Lam Lam cầm ly cà phê đến trước bàn làm việc của Uông Trữ Hạ, giả vờ vô tội nói. “Ôi, tôi xin lỗi, lúc đi mua cà phê cho mọi người, tôi quên mất cô. Tại hàng ngày cảm giác tồn tại của cô thấp quá, tôi cũng không nhớ trong công ty có người như cô.” Uông Trữ Hạ để ngoài tai lời cà khịa, liếc mắt xem thường trợ lý, rồi cúi đầu tiếp tục sắp xếp hồ sơ mà ông chủ cần. Trợ lý bực bội trước phản ứng hờ hững của Uông Trữ Hạ, đầu óc xoay chuyển, giả bộ nhiệt tình nói. “Mọi người đều nghỉ ngơi rồi, cô vẫn bận rộn vào giờ nghỉ trưa thế này, thật vất vả. Để tôi giúp cô.” “Không cần!” Uông Trữ Hạ lập tức lạnh lùng từ chối với vẻ mặt cảnh giác. “Đừng khách sáo.” Trợ lý đặt ly cà phê xuống, nhưng dùng lực lớn khiến ly cà phê nghiêng ngả, cà phê đổ ra tràn đầy trên mặt bàn, ngay cả tài liệu đang mở ra trên bàn cũng bị ướt. Vội vàng cầm tập tài liệu lên, rút khăn giấy khô lau chùi hòng cứu chữa, giọng cô bắt đầu khó chịu. “Cô cố ý à? Có biết tài liệu này tôi mất ba tiếng mới hoàn thành, chưa kịp nhập dữ liệu không hả?” “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý. Cô đừng mắng, tôi chỉ có ý tốt muốn giúp cô.” Trợ lý ngây thơ xua tay, cũng rút giấy khô muốn lau cà phê trên bàn, nhưng lóng ngóng làm nước bắn tung tóe lên quần áo Uông Trữ Hạ. Hạ Lam Lam canh đúng thời điểm, đi tới quan sát tình trạng bẩn thỉu trên bàn cùng bộ quần áo dính vài vệt cà phê của Uông Trữ Hạ, cong mắt cười hài lòng. Cô ta nương theo lời xin lỗi ăn năn của trợ lý, lập tức chế nhạo với giọng quái dị. “Trợ lý của tôi tốt bụng giúp cô nhưng thái độ của cô quá kênh kiệu rồi. Nếu trợ lý muốn phá cô thì phải làm như vậy…” Ly cà phê trong tay Hạ Lam Lam đổ nghiêng trên bàn phím máy tính của Uông Trữ Hạ. Toàn bộ bàn phím toàn nước cà phê, hai cốc cà phê đủ nhiều để chảy tràn xuống sàn, dù Uông Trữ Hạ phản ứng nhanh, đứng dậy lùi ra, giày cô cũng bị dính ướt. May cà phê không quá nóng. “Hạ Lam Lam, cô làm cái gì vậy?” “Làm gì? Tôi minh họa thôi. Tại sao phải tức giận?” Hạ Lam Lam che miệng cười khúc khích. Trên đường đến văn phòng chủ tịch, nghe thấy Hạ Lam Lam và Uông Trữ Hạ cãi nhau, Lâm Mộng Như không quan tâm đến công việc, vội vàng chạy tới. Lâm Mộng Như chỉ nhìn lướt qua là hiểu ngay chuyện gì vừa xảy ra, cô kéo Uông Trữ Hạ ra sau, cười thân thiện với Hạ Lam Lam. “Lam Lam, đừng nóng giận. Có thể là cô ấy không thích gây phiền phức cho người khác nên mới không biết ý tốt của trợ lý, đừng giận, đừng giận. Tôi sẽ bảo cô ấy rút kinh nghiệm.” Mặc dù Hạ Lam Lam kiêu ngạo và độc đoán trong công ty, nhưng Lâm Mộng Như là quản lý cấp cao lại có danh tiếng tốt, nên cô vẫn phải cho Lâm Mộng Như chút thể diện. Hạ Lam Lam ném cốc cà phê giấy lên bàn, hừ lạnh một tiếng, vênh váo rời đi. Chờ hai ôn thần biến mất trong tầm mắt, Lâm Mộng Như thở phào nhẹ nhõm, quay sang trách mắng Uông Trữ Hạ. “A Hạ, cậu không thể nhượng bộ cô ta được sao? Dù sao còn phải làm việc lâu dài, nhịn đi một chút sẽ dễ thở hơn. Hạ Lam Lam đủ nổi tiếng để hống hách với mọi người, ngay đến sếp cũng nhún nhường vài phần. Lần sau đừng khiêu khích thành phần xấu xa đó, dù cậu làm gì, đúng cũng thành sai.” “Tớ không khiêu khích. Là trợ lý của cô ta cố tình đổ cà phê lên tài liệu của tớ. Cậu nhìn bàn phím này đi, hôm nay chắc khỏi dùng máy được rồi.” Uông Trữ Hạ đưa tài liệu đã ngấm cà phê cho Lâm Mộng Như xem, cảm thấy chán nản, càng nghĩ càng không vui. Nhìn thấy tài liệu ướt sũng, Lâm Mộng Như lập tức hiểu ra, lựa lời thuyết phục Uông Trữ Hạ chịu đựng. “Vì cậu tạo ấn tượng xấu ngay ngày đầu đi làm nên cô ta ghi thù. Cậu càng ngang bướng chiến đấu đối kháng cô ta, cậu càng gặp rắc rối thôi. Thiệt thòi vẫn là cậu. Đôi khi chịu đựng và nhún nhường kẻ xấu để sinh hoạt thoải mái hơn, chính là cách để cậu trưởng thành đấy.” Lâm Mộng Như vỗ vai an ủi. “Cố lên! Tớ biết cậu làm được. Đừng bỏ cuộc vì vài thứ vớ vẩn cùng vài loại người không đáng.” Tâm trạng không vui nhưng lý trí hiểu rõ lời Lâm Mộng Như nói có lý, Uông Trữ Hạ cạm chịu gật đầu, tạm thời nuốt xuống ấm ức này. Dọn dẹp xong đống bừa bộn trên bàn, Uông Trữ Hạ phải làm lại tài liệu bị hỏng, cô nhận được điện thoại của Hứa Cao Lãng. “Layla, tôi biết có một nhà hàng các món cay mới khai trương, tối nay có thể cho tôi vinh dự cùng ăn tối với em không?” Cô bật cười trước lời mời kiểu cách, mắt chạm phải đống tài liệu trên bàn liền ngượng ngùng từ chối. “Hôm nay chắc không được rồi. Tôi còn một số việc chưa hoàn thành, dự định mang về nhà làm…” Giọng êm dịu cắt ngang lời cô. “Em học cách từ chối lời mời của tôi bằng công việc từ bao giờ vậy?” “Tôi không trốn tránh. Thực sự hôm nay công việc chưa xong, không phải tôi lấy cớ này để từ chối anh. Đừng hiểu lầm!” “Kể cả bận việc hay mang việc về nhà, em vẫn phải ăn tối, đúng không? Tôi không chiếm nhiều thời gian của em đâu. Ăn xong sẽ đưa rước em về tận nhà, không níu kéo hay mè nheo rủ rê đi đâu nữa.” Những lời nửa cưỡng ép, nửa hài hước của hắn làm cô xấu hổ, không dám từ chối. “Được rồi, anh gửi địa chỉ nhà hàng cho tôi. Tan làm tôi sẽ qua đó.” “Tôi đón em?” “Không, không cần.” Uông Trữ Hạ xua tay, rồi giật mình hỏi. “Anh biết tôi đã đi làm?” “Bí mật!” Tiếng cười vọng từ điện thoại ra thật sảng khoái rồi Hứa Cao Lãng tắt máy. Một ngày làm việc vắt kiệt sức nhanh chóng trôi qua, Uông Trữ Hạ vừa kịp hoàn thành công việc, cử động cần cổ đau mỏi, thu dọn đồ đạc đến địa chỉ Hứa Cao Lãng đưa. Ra khỏi thang máy ở tầng triệt, cô thấy một đám đông vây quanh cửa công ty khiến cô tò mò đi đến hóng hớt. Không nhẽ có ngôi sao nổi tiếng nào sắp sửa đến công ty vào giờ tan tầm? “Chúa ơi! Là Bugatti! Đây là bạn trai của ai? Giàu quá!” “Tại sao tôi chưa từng thấy xe này đỗ trước công ty bao giờ? Không biết chủ nhân con xe sang trọng là ai?” “Chắc chắn người bên trong vô cùng đẹp trai, tỉ lệ thuận với giá trị con xe đắt tiền.” Những lời trầm trồ lọt vào tai, Uông Trữ Hạ biết đấy là xe của Mục Anh Húc, cô thầm cảm ơn đám đông quá nhiều, đủ làm bia chắn để cô lỉnh vào bên trong. Cô sợ bị Mục Anh Húc nhìn thấy, nên đi vòng quãng đường dài, dự tính rời đi bằng cửa khác. Mới đặt chân ra cửa phụ công ty, Mục Anh Húc gọi tới làm tim cô giật thót, suýt nữa bắn khỏi lồng ngực vì chột dạ. Cắn cắn môi, ổn định giọng nói mới kết nối điện thoại. “Có chuyện gì không?” “Tôi đang ở trước cửa công ty em, khi nào em tan làm?” “Tôi đã rời công ty rồi. Anh quay về đi!” Nghe nói Uông Trữ Hạ đã rời đi, Mục Anh Húc ngạc nhiên, bối rối hỏi. “Em tan làm lúc nào vậy? Sao tôi không nhìn thấy em? Tôi đến từ nửa giờ trước.” Theo dõi và kiểm soát của Mục Anh Húc làm cô căng thẳng khẩn trương, cảm giác bản thân đang lén lút làm chuyện khuất tất. Giọng cô không thoải mái. “Hôm nay tôi có việc nên xin về sớm. Anh quay về đi!” Tắt điện thoại, hơi nóng trong ngực được thở ra, tay run run cất điện thoại vào túi xách. Mang theo tâm trạng chột dạ, cô bước nhanh hơn ra bến xe bus. Mục Anh Húc nhìn điện thoại bị tắt vội vàng, trong lòng dâng lên cảm xúc nôn nóng khó hiểu, anh nghi ngờ những lời Uông Trữ Hạ vừa nói. Cô giấu giếm anh chuyện gì? Mục Niệm ngồi trên ghế phụ, rướn người sang, vỗ vỗ tay anh, háo hức hỏi. “Mẹ sắp xuống chưa bố?” Không muốn làm con trai thất vọng nhưng anh vẫn phải nói ra sự thật. “Hôm nay mẹ có việc phải làm nên đã rời công ty từ sớm. Ngày mai chúng ta quay lại, được không?” “Mẹ tan làm rồi ạ? Vậy bố con mình đến nơi mẹ ở được không?” “Mẹ bận việc, không có thời gian cho chúng ta hôm nay.” Đôi mắt Mục Niệm dấy lên cô đơn, bé miễn cưỡng gật đầu đồng ý. “Dạ, vậy để ngày mai. Bố con mình đi sớm hơn, sẽ bắt được mẹ” “Ngoan lắm!” Mục Anh Húc xoa tóc con trai, khởi động xe, phóng đi dưới sự chú ý của mọi người. Trong xe, Mục Anh Húc vẫn đang suy nghĩ về lời nói của Uông Trữ Hạ, cảm thấy cô cố ý tránh anh, nên không nghe thấy tiếng cằn nhằn của Mục Niệm bên cạnh. “Bố, con đói.” Thấy mặt bố đanh lại tập trung nhìn phía trước, Mục Niệm hét lớn “Bố! Con đói rồi! Bố lúc nào cũng chỉ nhớ mẹ thôi, không chịu quan tâm đến con.” Mục Anh Húc tỉnh táo lại, phì cười dỗ dành. “Bố xin lỗi, chúng ta rất nhanh về nhà. Quách quản gia đã nấu những món con thích rồi. Chịu khó một chút.” “Con nghe thấy bố gọi điện dặn ông Quách chuẩn bị những món mẹ thích, giờ lại bảo là món con thích. Nói dối là hư.” Mục Niệm bĩu môi dè bỉu, không bận tâm vẻ sượng trân của Mục Anh Húc, bé mè nheo. “Con muốn ăn ở ngoài. Con không về nhà khi không có mẹ đâu. Không vui gì hết!” Lời than thở của Mục Niệm khiến trái tim anh buồn bã hơn. Hai bố con cùng nhớ một người, nghe thật đáng thương. Mục Anh Húc lái xe đến một quán ăn dành cho trẻ con mà Mục Niệm yêu thích. Mục Niệm gọi rất nhiều món, vui vẻ tự ăn, bé dùng thức ăn nhanh chóng đẩy lùi nỗi cơ đơn khi không được gặp mẹ. Mục Anh Húc không gọi món gì, lẳng lặng nhìn con trai ăn uống rơi vãi đầy bàn, đầu óc lang thang tận đâu đâu. Đột nhiên, Mục Niệm vươn tay chỉ ra cửa sổ kính, trên miệng vẫn còn sợi mì, mơ hồ nói. “Bố, nhìn kìa! Có phải mẹ không?” Mục Anh Húc lập tức quay đầu nhìn theo hướng bé chỉ, anh thấy bóng dáng giống hệt Uông Trữ Hạ. Tim thắt chặt, anh sốc khi bóng dáng đó dừng trước cửa hàng đối diện. Ma xui quỷ khiến, anh lấy điện thoại bấm số của Uông Trữ Hạ. Bóng lưng ở cửa hàng đối diện lấy điện thoại trong túi ra, áp lên tai trả lời. “Alo?” Giọng nói nhỏ nhẹ êm êm khiến ngón tay Mục Anh Húc trượt phải nút tắt kết nối. Bóng lưng bên kia đưa điện thoại ra trước mặt, nghiêng đầu nghi hoặc. Dù chỉ là nhìn bóng lưng phía sau nhưng mọi hành động đều chứng tỏ người đó chính là Uông Trữ Hạ. Mục Niệm miệng đầy đồ ăn, nhìn hành vi của bố cùng khuôn mặt dữ dẫn, cẩn thận lên tiếng. “Bố ơi, có phải mẹ không ạ? Mẹ làm việc gần đây à? Con có được phép sang chào mẹ không?” “Không phải, con nhìn nhầm rồi. Người đó nhìn phía sau giống mẹ thôi.” Mục Anh Húc không thể nói sự thật cho Mục Niệm được, ánh mắt mong chờ khao khát của bé làm anh thêm khổ sở. Cảm giác bị lừa dối khiến tâm trạng anh tuột dốc không phanh. Mục Niệm vì chuyện này mà buông nĩa, bảo bé no rồi, không muốn ăn nữa và đòi về nhà. Khi hai bố con đi ra khỏi nhà hàng, Mục Anh Húc nhìn thấy Hứa Cao Lãng bước vào cửa hàng đối diện, điêu này làm tâm trạng anh ngày càng âm u bức bối. Vì Mục Niệm vẫn ở bên cạnh, anh không muốn bé phải lo lắng hay chứng kiến cảnh mẹ mình đi với người khác, Mục Anh Húc chọn cách im lặng kìm nén. Anh ôm Mục Niệm lên xe, nhanh chóng rời khỏi đây. Về đến nhà, dỗ dành Mục Niệm đi ngủ sớm, Mục Anh Húc ngay lập tức gửi một tin nhắn cho Uông Trữ Hạ. “Việc mà em nói là hẹn hò với Hứa Cao Lãng, đúng không?”