“Thế ca..” Uông Trữ Hạ vẫn ngắm mắt ngủ, tay vô thức giữ chặt bàn tay đang ôm gọn khuôn mặt cô. Mục Anh Húc luôn biết Uông Trữ Hạ chưa quên được Ôn Thế, nhưng nghe cô nỉ non gọi tên hắn khi say rượu khoảng cách, cảm giác chua chát ngập tràn trong lòng. Môi hai người chỉ cách vài centimet, hơi thở của cô mang theo mùi rượu khó ngửi, tâm trạng Mục Anh Húc nặng nề, nhưng cơ thể không nghe lời, vẫn khom mình phủ trên người cô. Thấy bản thân không khác gì đồ ngốc tự hành hạ chính mình, anh chống tay muốn ngồi thẳng dậy, thì Uông Trữ Hạ tiếp tục lầm bầm. “Thế ca, em xin lỗi… em không cách nào hận anh ta… em không thể… em vẫn còn yêu anh ta..” Những lời mơ hồ đó khiến tâm trí của Mục Anh Húc run rẩy. “Người em nói đến là anh sao?” Giọng anh như lạc điệu, hồi hộp hỏi dù biết cô chưa chắc đã nghe thấy khi đang ngủ. “Ưm…” Uông Trữ Hạ nghiêng đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay đang áp bên sườn mặt, từ giữa cánh môi phát ra tiếng khò khè đều đều. Mục Anh Húc thở hắt ra, gục đầu xuống, cầm chóp mũi cô lắc lắc, nghiến răng. “Em thật biết cách hành hạ tôi.” Ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn, đưa tay vuốt má cô, khổ sở nói. “Em không cần cảm thấy có lỗi với ai cả. Ôn Thế tự nguyện vì em, tôi cũng nguyện ý làm mọi điều cho em.” Sáng hôm sau Uông Trữ Hạ bị đánh thức bởi nắng chói chang hắt từ cửa sổ vào. Cô đưa tay che mắt, từ từ ngồi dậy với ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ, đầu đau buốt nặng chịch. Chăn trên người bị kéo lại, cô quay đầu, há hốc miệng nhìn Mục Anh Húc đang ngủ bên cạnh. “Mục Anh Húc!” Tay nhanh hơn não, cô tát vào mặt anh, tiếng bạt tai vang lên giòn tan. Mục Anh Húc bị tiếng hét đinh tai cùng cái tát vô cớ nổ đom đóm mắt, với tính khí khó chịu khi bị làm phiền vào buổi sáng, anh không hài lòng mở mắt, vẻ hung ác chán ghét bắn thẳng về phía cô, sốt ruột hỏi. “Có chuyện gì? Sáng sớm đã náo loạn cái gì?” “Anh… anh…” Uông Trữ Hạ chỉ tay vào mặt anh, tức đến mức nói không thành lời. Anh nắm lấy ngón tay cô, chồm người lên cơ thể cô, tiếng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng. “Hử?” “Sao tôi lại ngủ với anh? Không đúng! Sao tôi lại ở nhà anh?” Uông Trữ Hạ hoảng sợ trước khoảng cách gần, cô đẩy vai anh, lấy đà thoát ra nhưng dùng sức quá lớn, lại bị anh thả ngón tay ra nên mất điểm tựa, cô lộn đúng một vòng tròn, lăn luôn xuống sàn nhà. Đầu đập đánh cốp lên mặt sàn gỗ, mắt cô hoa lên choáng váng. Chống tay ngồi dậy, đầu óc cô lúc này rối bời, không nhớ được chuyện gì đã xảy ra đêm qua, cô chỉ nhớ bản thân đã uống rượu. Tiếng la lớn của cô khiến màng nhĩ Mục Anh Húc bị đau, lông mày anh nhăn lại bực bội. Anh rướn người ra mép giường, chống cằm, nhướn mày thích thú quan sát cô. “Đêm qua em gọi tôi đến đón. Giọng điệu còn rất lớn lối. Xoay mặt cái là quên ngay thật đấy hả?” “Tôi gọi điện cho anh? Làm sao có thể? Tôi rõ ràng gọi điện cho tài xế taxi quen biết.” Uông Trữ Hạ không tin lời anh nói. Mục Anh Húc biết trước cô sẽ phủ nhận điều này, anh ném điện thoại ở đầu giường vào người cô, giọng nói vô lực. “Tự kiểm tra nhật ký cuộc gọi.” Nhật ký cuộc gọi chình ình cái tên ngài Mục’ ngay đầu danh sách đã gọi gần nhất, cô bối rối lật xem danh bạ điện thoại, phát hiện cô lưu số điện thoại của tài xế taxi anh Mộc ngay phía trên số Mục Anh Húc. Chẳng trách tối hôm qua cô đã gọi nhầm máy. Uông Trữ Hạ ngẩng đầu nhìn anh vẫn tì cắm ngắm nghía cô trên giường, vụng về xin lỗi. “Xin lỗi, tôi đã uống quá nhiều nên gọi nhầm số. Tôi không có ý làm phiền anh.” “Đó là điều em muốn nói?” Mục Anh Húc ngồi dậy, lồng ngón tay chải ngược mái tóc ra sau khiến muôn mặt đẹp trai lạnh lùng mang theo chút gì đó lưu manh. “Những lời xin lỗi hay cảm ơn, vĩnh viễn đừng nói với tôi.” “Tôi..” Uông Trữ Hạ không biết nói gì để bớt ngượng ngùng, do dự mãi, cô mới chậm rãi nói ra tin tức. “Tôi đã tìm được việc làm..” Nhắc đến công việc, trong mắt cô bắn ra tia hoảng hốt, cô căng thẳng hỏi anh. “Bây giờ là mấy giờ?” “Đã tám giờ rồi, có chuyện gì?” Uông Trữ Hạ như con mèo bị giẫm phải đuổi, vội chạy ào vào phòng tắm, không hề lạ lẫm với căn phòng này. Hai phút sau, đầu cô ló ra ngập ngừng. “Quần áo hôm qua của tôi đâu? Là chị Lưu thay giúp tôi phải không?” “Ừ!” Mục Anh Húc lúc này cũng rời giường, đi tới cửa để về phòng riêng. “Có thể trả lại quần áo cho tôi không? Tôi không thể ra ngoài với đồ ngủ được.” Mục Anh Húc gọi điện thoại cho người làm, ngay sau đó một bộ quần áo mới được đưa cho Uông Trữ Hạ. “Mặc bộ này đi. Ngày đầu tiên đi làm, không thể ăn mặc xuề xòa được. Bộ hôm qua em mặc, vứt rồi.” Cô do dự một lúc, cuối cùng gượng cười nói. “Cảm ơn.” Khi hai người xuống tới phòng khách là năm phút sau, Uông Trữ Hạ xinh đẹp và lịch lãm trong bộ đồ công sở đắt tiền, cô cầu xin anh với vẻ mặt thê thảm. “Anh lái xe đưa tôi đến công ty đi. Tôi bắt xe sẽ muộn mất.” Mục Anh Húc lái xe rất nhanh trên đường nhưng cô vẫn đến muộn năm phút. Khi cô chạy đến văn phòng của Nguy Bác Văn với hơi thở đứt quãng như sắp hết hơi, sếp của cô rất ngạc nhiên. “Không phải cô bị ốm à? Tại sao vẫn ráng sức đi làm?” Ốm? Uông Trữ Hạ sững người hai giây, nhanh chóng phản ứng lại, đoán được đây là cớ xin nghỉ của Lâm Mộng Như, cô lập tức giả bộ yếu ớt nhưng đầy nhiệt huyết nói. “Không sao, tôi không muốn chậm trễ công việc.” Thấy cô kiên trì, nhiệt tình và có trách nhiệm với công việc như vậy, Ngụy Bác Văn rất ấn tượng và hài lòng. Ông ta ấn điện thoại gọi Lâm Mộng Như đến văn phòng đưa người đi làm quen với công việc. Ra khỏi phòng ông chủ, Uông Trữ Hạ vội vã kéo Lâm Mộng Như sang một bên, thắc mắc. “Chuyện gì xảy ra tối hôm qua? Sao cậu để Mục Anh Húc đưa tớ đi? Nếu bị bắt cóc thì làm sao?” “Cậu không nhớ gì à? Chính cậu gọi điện kêu anh ta đến đón. Anh ta có bắt cóc cũng là do cậu tự nguyện.” Nhắc đến Mục Anh Húc, Lâm Mộng Nguyệt phát huy tính chất công việc của một người làm trong giới truyền thông. “Mau giải thích mối quan hệ giữa hai người là gì? Cậu nói dối tớ việc không có bạn trai, đúng không?” “Tớ nói dối thì được gì chứ. Tớ hiện không có bạn trai.” Đối diện ánh mắt bình tĩnh của Uông Trữ Hạ, Lâm Mộng Như tràn đầy nghi hoặc. “Nhưng đêm qua, rõ ràng chính miệng Mục Anh Húc nói anh ta là bạn trai cậu.” “Cái gì?” Uông Trữ Hạ hét xong liền bịt miệng vì giọng cô quá to. Cô không nghĩ đến Mục Anh Húc sẽ nói ra điều này với người ngoài, cô nhanh chóng phủ nhận. “Không phải như cậu nghĩ đâu, tớ không có quan hệ gì với anh ta. Bọn tớ không hẹn hò.” “Nhưng cách anh ta cẩn thận bế cậu lên xe rồi trong mắt chỉ có duy nhất hình ảnh cậu, tớ thấy nếu không có quan hệ gì thì cũng không đúng lắm” “Được rồi, đừng suy đoán chuyện không có thật nữa. Là tưởng tượng của cậu thôi. Dẫn tớ đến bàn làm việc, và quay về với công việc của cậu đi.” Ngoài miệng tỏ ra bình thản, nhưng Uông Trữ Hạ không thể tự lừa gạt bản thân, ít nhất khi nghe Mục Anh Húc nói rằng anh là bạn trai của cô, trong lòng cô tràn đầy vui sướng và phấn khích không thể kiềm chế. Ngồi ở bàn làm việc bên ngoài, Uông Trữ Hạ đầy đầu là Mục Anh Húc, nên không chú ý được các động tĩnh xung quanh. Là nhân viên ngày đầu tiên đến làm, Uông Trữ Hạ chưa biết nhiều người, nên vô tình xúc phạm đến một nhân vật lợi hại xấu tính, với lý do cô không đứng dậy chào hỏi. “Thư ký ở đâu chui ra thế này? Thật kiêu ngạo! Nhìn thấy tôi mà không chào hỏi, thật thiếu lễ phép!” Uông Trữ Hạ giữ nụ cười lịch sự tiêu chuẩn trên môi, mày không hề nhíu trước lời nói khó nghe, cô bình tĩnh nói thẳng. “Xin lỗi, chị là?” “Cô không biết tôi?” Đối phương là một cô gái quyến rũ với thân hình cao ráo, vòng một căng tràn sức sống, tức giận nói với trợ lý bên cạnh. “Nói cho cô ta biết tôi là ai.” “Vểnh tai lên mà nghe, đây là nữ minh tinh Hạ Lam Lam, ngôi sao số một của công ty, sau này phải cúi đầu kính cẩn chào hỏi khi gặp chị ấy, nghe rõ chưa?” Trợ lý đẩy gọng kính đen trên sống mũi, hống hách chỉ vào mặt Uông trữ Hạ ra lệnh. Cô không thích thái độ ngạo mạn cũng như kiểu ma cũ bắt nạt ma mới của trợ lý, lạnh lùng từ chối. “Xin lỗi, tôi không làm được.” “Hỗn xược! Cô dám ăn nói như thế hả?” Hạ Lam Lam trợn đôi mắt trang điểm đậm, chán ghét nhìn cô thư ký dám từ chối yêu cầu của cô, giọng the thé chất vấn. “Cô dám lên mặt thách thức tôi? Tôi nghĩ cô không muốn đến làm việc nữa phải không?” Uông Trữ Hạ không có nửa điểm hoảng hốt, giọng cô vẫn điềm đạm. “Tôi là thư ký của sếp Ngụy, không phải thư ký của cô. Cho dù cô có là nữ minh tinh số một của công ty, cũng không liên quan đến tôi. Tôi không phải cúi đầu chào cô. Nghe thấy bên ngoài văn phòng ồn ào, Ngụy Bác Văn đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy Uông Trữ Hạ và Hạ Lam Lam đang tranh chấp, đột nhiên cảm thấy đau đầu. “Hạ tiểu thư, tại sao cô luôn gây rắc rối với thư ký của tôi? Tôi đã phải đổi đến ba thứ ký vì cô rồi đấy. Cô tha cho họ đi, để tôi còn có người trợ giúp nữa chứ.” Ngụy Bác Văn bất lực cầu xin, đến gần ôm vai Hạ Lam Lam dỗ dành, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho Uông Trữ Hạ để cô rời đi trước. Nhìn Uông Trữ Hạ rời đi, Hạ Lam Lam cảm thấy trong lòng dâng đầy lửa giận khó chịu, không cách nào xoa dịu. Cô phụng phịu với Ngụy Bác Văn. “Sếp, tôi không cố ý làm phiền cô ta, nhưng cô ta không tôn trọng tôi, thái độ rất hống hách.” Không cần xác định ai đúng ai sai, Ngụy Bác Văn miễn cưỡng dỗ dành Hạ Lam Lam: “Được rồi, cô ấy sai nhưng là người mới, chưa hiểu nhiều quy tắc. Tôi sẽ để người từ từ chỉ dạy cô ấy. Không giận nữa, ngoan” Cùng lúc đó, Uông Trữ Hạ bị Lâm Mộng Như kéo sang một bên với giọng trách móc và lo lắng. “Tại sao cậu lại cãi cô ta? Chỉ cần gật đầu nghe lời cô ta, mọi việc sẽ thuận buôm xuôi gió, cậu đấu khẩu tranh chấp thì được cái gì?” “Tớ chỉ nói sự thật.” “Ai cũng biết là thật.” Lâm Mộng Như âm thầm thở dài. “Cậu đã xúc phạm đến kẻ phiền phức nhất công ty. Tớ nghĩ sau này sinh hoạt trong công ty của cậu sẽ không thể dùng hai từ khổ sở để miêu tả được đâu.”