Hành trình phục hôn của mục tổng
Chương 113
Uông Trữ Hạ mở cửa sau tiếng chuông, cô thấy Ôn Thế tay xách nách mang túi to túi nhỏ, như thể hắn vừa càn quét siêu thị.
“Anh mua gì vậy?!
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Uông Trữ Hạ, Ôn Thế đi thẳng vào, đặt các túi trong tay xuống bàn, than thở. “Sao em sống xa trung tâm như vậy? Đi làm có thuận tiện không? Anh thấy bến xe bus phải đi bộ rất xa.”
Ôn Thế nhìn cô khiển trách. “Lúc đầu anh tưởng em nói sống xa một chút cũng là trong thành phố, ở đây khác gì ngoại thành. Xung quanh hoang vu, nhà dân cách nhau khá xa, rất thiếu an toàn.” Ôn Thể không khách sáo, đi quanh nhà săm soi mọi thứ, bất mãn lắc đầu. “Phòng nhỏ, đồ đạc đơn sơ, phòng tắm bé xíu, còn bếp là ban công luôn hả? Không được, em không nên sống ở đây!
Uông Trữ Hạ thấy hắn chê bai đủ thứ, liền lắc đầu biện minh. “Không tồi tàn như anh nói đâu. Buổi sáng có thời gian đi bộ tốt cho sức khỏe, xe bus thì đúng tuyển chạy ngang công ty. Không khí gần ngoại thành không bị ô nhiễm khói bụi. Thế ca quen sống trong nhà lớn rộng rãi, nên nhìn những thứ đơn sơ sẽ không quen, chứ em sống thoải mái lắm.”
Cô cảm thấy giọng điệu của mình hơi gay gắt, liền cười nói thật lòng. “Em biết Thế ca lo cho em phải sống ấm ức cực nhọc, nhưng em đang sống trong căn phòng được thuê bằng tiền tự mình làm ra, em hạnh phúc và vui vẻ.”
Không thể lung lay quyết định của Uông Trữ Hạ, Ôn Thế thở dài không cưỡng ép cô, mang các túi đồ ăn đi đến tủ lạnh cất vào. Nhưng hắn mua nhiều đến nỗi tủ lạnh không đủ chỗ cất, ngại ngùng gãi đầu nhìn Uông Trữ Hạ dò hỏi.
“Được rồi, anh cứ để đó, chút em sắp xếp.” Uông Trữ Hạ cười khẽ, đặt cốc nước trên bàn. “Thế ca lại đây ngồi đi.”
Ôn Thế cầm cốc nước nhưng không uống, hỏi ra thắc mắc trong lòng. “Em thực sự khỏe chưa? Ra viện sớm thế…”
“Thế ca đừng coi em như trẻ con nữa.” Uông Trữ Hạ cong mắt cười, cảm giác được người thân quan tâm đúng là rất vui vẻ. Cô chủ động chuyển đề tài. “Đã muộn như vậy rồi, sao anh lại đến bệnh viện?!
“Anh mất ngủ, đi dạo loanh quanh vài vòng thôi.” Trả lời cô nhưng mắt Ôn Thế né tránh, giọng nói thiếu tự nhiên.
Những cử chỉ khác thường này không thể qua mắt Uông trữ Hạ, cô nhíu mày suy đoán. “Thế ca lại cãi nhau với dì?!
Sự im lặng của hắn càng khoẳng định suy đoán của cô đúng, Uông Trữ Hạ bất lực thở dài, nhẹ nhàng thuyết phục. “Thế ca, bao năm rồi mà anh và dì vẫn không thể nói chuyện ôn hòa sao? Anh mới về nước được vài ngày, tại sao khiến gì phiền lòng vậy? Anh nên dùng thái độ nhẹ nhàng đối xử với dì.”
“Mẹ anh ép phải gọi điện cho A Tuyết, bảo cô ấy về nước. A Tuyết công việc mới còn nhiều bận rộn, không phải muốn nghỉ là nghỉ, anh giải thích rồi nhưng bà ngang bướng không nghe.”
Nghe tiếng A Tuyết thân mật thoát ra từ miệng Ôn Thế, cô vẫn cảm thấy trong lòng gờn gợn khó tả, nhưng phần lớn là cảm xúc chúc phúc thật tâm.
“Dì luôn lo nghĩ cho anh. Anh nên hiểu tâm tư của một người mẹ.”
Cô vừa dứt lời, cửa phòng bị đập rầm rầm.
Cả hai sửng sốt nhìn nhau, Ôn Thế cau mày hỏi. “Muộn như vậy rồi, ai sẽ tới?!
“Có thể là hàng xóm. Em mới chuyển về đây, không ai biết địa chỉ.” Uông Trữ Hạ đứng lên đi mở cửa.
Ôn Thế cũng đi theo, nơi này hoang vắng lại đêm khuya, hắn lo lắng cho an toàn của cô.
Cánh cửa bật mở lộ ra người bên ngoài, Uông Trữ Hạ kinh ngạc nói. “Dì?!
Ôn phu nhân sắc mặt xanh mét, ánh mắt dữ tợn, mím môi không nói một lời.
“Mẹ theo dõi con?” Sắc mặt Ôn Thể tối xuống, hắn bị theo dõi mà không phát hiện.
Bà Ôn không bận tâm đến con trai, đẩy mạnh hắn ra. Không để ai kịp phản ứng, bà Ôn giơ tay tát thẳng vào mặt Uông Trữ Hạ, ngăn tiếng chào hỏi của cô trong cổ họng.
“Lăng loàn!!
Do bất ngờ nên cô không kịp tránh, đầu nghiêng theo cái tát đập thái dương vào cạnh cửa.
“Mẹ làm gì vậy?” Ôn Thế kinh hãi, vội muốn túm tay bà Ôn nhưng bà hét toáng lên làm hắn giật mình.
“Anh muốn đánh cả tôi?” Kèm theo tiếng quát, bà Ôn tiếp tục đẩy Ôn Thế làm hắn loạng choạng lùi lại phía sau. Bà Ôn quay phắt sang Uông Trữ Hạ vẫn còn choáng váng, giật mạnh bàn tay đang ôm gò má của cô, táng thêm tát nữa vào đúng vị trí cũ khiến khóe miệng cô nứt ra tướm máu.
“Cái tát này tôi thay mặt bố mẹ cô dạy bảo cô. Đêm hôm dắt đàn ông về phòng, cô đúng là loại phụ nữ không ra gì.” Bà Ôn chỉ vào mặt Uông Trữ Hạ quát lớn.
“Mẹ thôi đi.” Ôn Thế kéo Uông Trữ Hạ vào lòng, nửa chắn trước người bà Ôn, tức giận quát lên, trong mắt hiện lên khổ sở, quan tâm hỏi cô. “Hạ Hạ, em không sao chứ? Bỏ tay ra anh xem nào.”
Khuôn mặt đau rát không bằng nhục nhã bà Ôn vu khống, Uông Trữ Hạ giận đến mức chảy nước mắt. Vì nghĩ đến Ôn Thế, cô chỉ có thể mím môi, lắc đầu.
Nhìn khuôn mặt quật cường của Uông Trữ Hạ, bà Ôn hừ lạnh. “Tôi đang thắc mắc đêm hôm A Thế bỏ ra ngoài là đi đâu, hóa ra là cô gọi nó. Mồi chài đàn ông đã có vị hôn thế, cô không xấu hổ hả?!
“Mẹ hiểu lầm rồi. Con tự đến gặp em ấy.” Ôn Thế đứng chắn trước mặt Uông Trữ Hạ, vừa giải thích với bà Ôn, vừa chắn tầm mắt hiếu kỳ của đám người vây xem.
Lời mắng mỏ quát tháo của bà Ôn đã đánh thức hàng xóm xung quanh, ngoài cửa ngày càng nhiều người đến xem náo nhiệt.
“Hạ Hạ, em vào nhà đóng cửa nghỉ ngơi đi. Anh đưa mẹ về trước.” Ôn Thế sợ cô mang tai tiếng, sống ở đây sẽ gặp nhiều rắc rối.
Uông Trữ Hạ gật đầu, dưới ánh mắt kỳ lạ của hàng xóm, cô cắn chặt môi dưới, vô cùng ê chề.
Ôn Thể bước đến muốn ôm vai bà Ôn kéo đi, nhưng bà Ôn trì người lại, tiếp tục chỉ tay vào mặt Uông Trữ Hạ mắng xa xả.
“Sao? Tôi nói đúng quá nên không trả lời được, đúng không? Uông Trữ Hạ, cô luôn tỏ ra thanh cao tội nghiệp để đổi lấy thương hại của Ôn Thế. Đêm hôm khuya khoắt, phụ nữ chưa chồng đưa đàn ông đã có hôn thê đến nhà…”
“Câm miệng!” Tiếng gần lớn hung dữ vang lên từ phía sau những người vây xem. Áp lực tỏa ra từ giọng nói đủ khiến mọi người rùng mình lạnh sống lưng, tự động tách thành một khoảng trống.
Mục Anh Húc xuất hiện với khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén đảo mắt nhìn tràng cảnh xung quanh.
Uông Trữ Hạ đột nhiên muốn khóc, tim cô run rẩy lỗi nhịp, người cô không muốn gặp vào lúc này là Mục Anh Húc. Nhục nhã xấu hổ phơi bày trước mắt anh khiến cô tủi thân muốn rơi lệ.
“Mục Anh Húc, anh đến đây làm gì?” Ôn Thế cau mày không vui, tại sao Mục Anh Húc biết địa chỉ của cô?
Mục Anh Húc không để ý Ôn Thế, anh đến trước mặt Uông Trữ Hạ, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm chặt cằm cô, ép ngẩng đầu, lật trái lật phải quan sát gò má rát đỏ.
Anh dùng ngón cái lau giọt máu nơi khóe miệng cô, đột nhiên đưa lên miệng liếm. Động tác chậm rãi khiến tim Uông Trữ Hạ đập mạnh liên hồi, mặt và cổ đỏ rực như quả cà chua.
“Kinh tởm!” Giọng bà Ôn khinh khỉnh vang lên rồi im bặt.
Mục Anh Húc nhìn bà chằm chằm, giọng nói nhấn nhá từng chữ. “Bà đánh em ấy?!
Đối với vẻ hống hách của Mục Anh Húc, bà Ôn không thể chấp nhận được. Dù sao bà cũng là người lớn, là Ôn phu nhân của Ôn gia, tính cách Mục Anh Húc tệ thế nào, bà cũng không sợ hãi.
Bà Ôn kiêu ngạo thừa nhận. “Là tôi đánh. Có vấn đề gì? Một phụ nữ luôn tìm mọi cách bò lên giường người có tiền có quyền. Đánh loại đàn bà quyến rũ bạn trai của người khác, có gì sao?!
Giọng châm biếm của bà Ôn khiến Ôn Thế tái mặt. Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt xanh mét của Uông Trữ Hạ, kéo tay bà Ôn, thuyết phục. “Mẹ đang nói cái gì vậy? Đừng nói linh tinh! Con đưa mẹ về.”
Bà Ôn giằng co với Ôn Thế, hắn vì sợ làm đau bà nên không dám dùng sức. “Không, hôm nay không nói chuyện rõ ràng, mẹ sẽ không đi đâu hết. Mẹ không thể để cô ta lần nữa đu bám hại đời con!
Bầu không khí càng thêm xấu hổ khi nhiều hàng xóm xung quanh che miệng xì xào chỉ trỏ.
Bà Ôn ghê gớm cào vào tay Ôn Thế để thoát khỏi kìm giữ của hắn, đúng lúc Mục Anh Húc bước đến trước mặt bà, lạnh giong hỏi.
“Vừa nãy bà tát Trữ Hạ?!
“Tôi tát. Thì làm sao?!
“Bà buông lời xúc phạm em ấy, đúng không?!
Bà Ôn nhíu mày vì bị tra khảo như tội phạm, lồng ngực nóng lên giận dữ. “Đúng. Tôi chỉ nói sự thật. Có vấn đề gì..”
Chưa kịp nói trọn câu, một cái tát trời giáng vả thẳng vào mặt bà Ôn. Sức đàn ông rất lớn, bà Ôn không đứng vững, loạng choạng ngã ngửa vào trong phòng.
Uông Trữ Hạ kinh hãi, vội vàng bước đến ngăn cản. “Mục Anh Húc, anh không được..”
Ôn Thế sững sờ trong hai giây, phản ứng nhanh nhẹn liền tung cú đấm vào mặt Mục Anh Húc.
Mục Anh Húc quay sang ra lệnh cho Uông Trữ Hạ. “Đứng yên!”, nên lãnh trọn cú đấm trúng quai hàm.
Cú đấm thứ hai của Ôn Thể bị Mục Anh Húc chặn lại, cổ tay hắn có cảm giác như bị bẻ gãy vụn. Ánh mắt sát khí nhìn Ôn Thế như con sâu cái kiến, vẻ hung dữ ác độc của Mục Anh Húc được phóng thích trút toàn bộ vào người Ôn Thế.
“Tôi không tránh cú đấm đầu tiên vì nể mặt Trữ Hạ, anh đừng tưởng có thể được nước lấn tới. Với sức của một bác sĩ quèn chói gà không chặt như anh, tôi có thể bẻ vụn cánh tay cầm dao mổ rất dễ dàng!
Bà Ôn nghe vậy, sợ hãi nhào lên đánh vào người Mục Anh Húc, muốn cứu cánh tay con trai, bị anh hất ra, đập người trúng tường Uông Trữ Hạ chỉ cách Mục Anh Húc vài bước chân, cô nhìn anh hoảng hốt lắc đầu cầu xin. Sắc mặt anh không thay đổi trước vẻ mặt của cô, đơn giản hất tay Ôn thế ra làm hẳn loạng choạng.
“Nắm đấm của anh thật vô tác dụng.
Người mà anh luôn nói sẽ bảo vệ, anh đã làm gì khi em ấy bị tát?!
Câu hỏi của Mục Anh Húc khiến cơ thể Ôn Thế đông cứng, mặt hắn xám xịt không còn chút máu.
Bà Ôn thấy niềm kiêu hãnh của mình bị sỉ nhục, gan lỳ nhào lên muốn tát Mục Anh Húc.
Anh phản ứng nhanh, giữ chặt cổ tay bà, cau mày ghét bỏ.
“Buông ra!” Bà Ôn hét lên, nói lời đạo lý.
“Không ngờ Mục tổng nhìn bề ngoài học thức lịch thiệp nhưng bên trong cũng chỉ là đạo đức giả. Tôi là bậc trưởng bối, anh không biết tôn trọng người già hả?!
Mục Anh Húc như nghe thấy chuyện cười, ánh mắt lãnh đạm, cười khẩy. “Tôi là người kính già yêu trẻ, đối với người già luôn biết lễ nghĩa. Về phần bà..” Mục Anh Húc cố ý cúi đầu đến gần, nhìn xoáy vào đôi mắt sợ hãi của bà Ôn, giọng nói chán ghét nông đậm. “…bà không xứng đáng. Một người chủ của gia tộc. giàu có lâu đời, cả người sặc mùi thấp hèn thiếu gia giáo.”
Mục Anh Húc hất tay bà Ôn ra, lấy khăn trong túi áo, từ tốn lau như vừa chạm phải thứ bẩn thỉu.
“Anh..” Bà Ôn bị anh khơi gợi lửa giận trong lòng, nuốt không trôi sự sỉ nhục này, nghiến răng phản kích. “Tôi mắng và đánh Uông Trữ Hạ là muốn thay anh giáo huấn cô ta. Vị hôn thê của anh đêm hôm khuya khoát mời đàn ông đến nhà, anh không thấy sừng trên đầu dài quá rồi hả? Hay anh tình nguyện để cô ta cắm sừng?!
“Vậy ra có vị hôn phu rồi, đêm hôm vụng trộm đàn ông.”
“Bảo sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại chịu sống ở nơi hoang vu thế này. Hóa ra trộm chồng lén hẹn hò đàn ông.”
Hàng xóm xung quanh nhỏ giọng bàn tán.
Lời bà Ôn không đúng sự thật, nhưng tình ngay lý gian, trước sự lăng nhục này, Uông Trữ Hạ chỉ có thể xấu hổ, cắn chặt môi dưới kì chế nước mắt uất ức trào ra không kiểm soát.
Bà Ôn là người nhà của Ôn Thế, cô không bao. giờ muốn hẳn khó xử.
Hành động tiếp theo của Mục Anh Húc khiến toàn bộ người xung quanh sững sờ.
Anh vòng tay ôm eo kéo Uông Trữ Hạ vào lòng, nâng cằm cô lên, nhìn rèm mi ướt nước, giọng khàn khàn quyến rũ quẩn quanh tai cô.
“Khóc cái gì?” Theo sau câu hỏi là nụ hôn nhẹ, nuốt lấy giọt nước mắt nơi khóe mi của Uông Trữ Hạ.
Cảm nhận cơ thể trong lòng run rẩy thật đáng yêu, Mục Anh Húc đặt thêm nụ hôn sang rèm mi còn lại.
Khi anh ngẩng đầu lên nhìn bà Ôn, vẻ mặt xa cách mang theo sát khí, từ tốn nói. “Con trai bà xuất hiện tại nhà vị hôn thê của tôi. Ai mới là người chủ động, Ôn phu nhân và Ôn thiếu gia trong lòng rõ nhất!
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
98 chương
33 chương
50 chương
39 chương
76 chương