Trước tức giận của Mục Anh Húc, Quách Thẩm Ngạn vẫn không cảm thấy mình đã làm gì sai. Để một phụ nữ trở thành điểm yếu của bản thân, là điều rất ngu ngốc. Hắn bình thản nhìn Mục Anh Húc. “Bây giờ cậu đang giận dữ, chúng ta sẽ nói chuyện khi cậu bình tĩnh lại” Quách Thẩm Ngạn đi đến cửa phòng, sau lưng vang lên tiếng gọi. “Chờ một chút.” Mục Anh Húc dìm cơn tức giận xuống đáy lòng, giọng nói vẫn trầm thấp lạnh lùng. “Ngày mai cậu không cần đi đàm phán với giám đốc Hà. Tôi sẽ thu xếp người khác.” Bàn tay đặt trên tay nắm cửa đông cứng, sau vài giây im lặng, Quách Thẩm Ngạn quay người với khóe miệng châm biếm. “Vì tôi ngăn cản không cho cậu biết tin tức Uông Trữ Hạ nên cậu trả đũa? Hay là…” Từng chữ được nhấn mạnh. “Cậu không tin tưởng tôi?” Khuôn mặt lạnh lẽo ngạo mạn của Mục Anh Húc nhìn thẳng hắn, anh đứng lên, từng bước mạnh lẽ đi thới trước mặt Quách Thẩm Ngạn, lông mày cau lại. “Nếu không tin tưởng cậu, tôi sẽ không để cậu ngồi ở vị trí quản lý cấp cao ở Mục thị. Nếu tôi muốn trả đũa, tôi có thể hủy bỏ hợp tác giữa chúng ta.” Càng nói, giọng Mục Anh Húc càng lãnh đạm. “Vậy tại sao không cho tôi đi? Hợp đồng này là tôi theo từ đầu.” Mục Anh Húc vốn không muốn nói ra nguyên nhân, nhưng dưới sự cố chấp theo đuổi nguyên do của hắn, anh đơn giản nói. “Cậu từng có mâu thuẫn xích mích với giám đốc Hà. Tôi không hy vọng chuyện riêng tư của cậu ảnh hưởng đến buổi ký kết ngày mai.” Mục Anh Húc rất tin tưởng Quách Thẩm Ngạn, nhưng vì quá thấu hiểu nhau, anh biết khuyết điểm lớn nhất của hắn là dễ xúc động, không phân biệc được công và tư. Anh không muốn Quách Thẩm Ngạn mang chuyện tư dùng vào việc công, và cũng không muốn đánh mất lợi ích của công ty vì các vấn đề cá nhân của Quách Thẩm Ngạn. Quách Thẩm Ngạn không tin lý do này. Hắn nghĩ đây chỉ là cái cớ sứt sẹo Mục Anh Húc bịa ra trong nhất thời. Hắn vẫn cố chấp cho rằng Mục Anh Húc đổi người khác vào vị trí của hắn hẳn là liên quan đến chuyện Uông Trữ Hạ. Hắn khịt mũi khinh thường, ném lại một cầu rồi đóng sầm cửa ra ngoài. “Đối với cậu, phụ nữ luôn quan trọng hơn anh em!” Nhìn cánh cửa rung lên sau tiếng rầm, ánh mắt Mục Anh Húc trở nên phức tạp. “Từ khi cậu quay về nước, tôi chưa từng nghi ngờ cậu. Nếu không nghĩ đến tình cảm bạn bè lâu năm và mối hận của cậu với Cao gia, tôi chắc chắn đã xông đến đánh cậu một trận vì việc Trữ Hạ. Kiên nhẫn cho cậu, đổi lại là chất vấn thiếu tin tường?” Mục Anh Húc nói xong, quay trở về bên bàn làm việc, anh cần xem lại tài liệu đàm phán ký kết vào ngày mai. Hôm sau, Mục Anh Húc đích thân đi đàm phán ký kết với giám đốc Hà, anh cũng không muốn dùng người khác thay thế Quách Thẩm Ngạn. Lần đầu tiên nhìn thấy giám đốc Hà, khuôn mặt chữ điền hàm hậu, niềm nở và thoải mái, hoàn toàn khác với kẻ thù trong miêu tả của Quách Thẩm Ngạn. Sau bữa tối, Mục Anh Húc không thay đổi quan điểm của anh về giám đốc Hà. Mặc dù tiếp xúc nói chuyện một lần, anh luôn cảm thấy giám đốc Hà không giống loại người hai mặt như Quách Thẩm Ngạn nói. Chắc chắn có sự hiểu lầm. Trên đường trở về, Mục Anh Húc bận tập trung suy nghĩ về Quách Thẩm Ngạn, có nhiều câu hỏi, nhiều nghi ngờ, khi lái xe đạp phanh đột ngột, anh lao đầu thắng vào lưng ghế trước. Mục Anh Húc xoa trán, ngồi thẳng người với khuôn mặt bất mãn. “Có chuyện gì vậy?” Hôm nay lái xe không phải chú Trần, mà là một người mới. Lái xe cũng chấn động trước tai nạn bất ngờ, choáng váng chỉ tay về phía trước, nuốt ngụm nước bọt, giọng nói run run. “Ông chủ.. ma..có ma…” “Cái gì ma?” Mục Anh Húc nhíu mày nhìn theo ngón tay chỉ. Một cô gái mặc váy trắng dài đứng trước đầu xe, tóc đen xõa dài, một tay chống lên capo, đầu cúi xuống làm mái tóc rũ rượu bay vơ vẩn trong gió. Giọng của người lái xe đã khóc. “Ông chủ, tôi chưa đâm cô ấy… tôi thực sự không đâm phải cô ấy.” Mục Anh Húc không sợ hãi, anh là người vô thần. Anh đoán cô gái này muốn dàn cảnh ăn vạ. Đường vắng vẻ, không phải trung tâm thành phố, không có camera giám sát, những chuyện dàn cảnh ăn vạ đòi tiền xảy ra như cơm bữa. Trong khi Mục Anh Húc do dự có nên xuống xe để kiểm tra, cô gái đột nhiên cử động, mái tóc bị hất lên và một bãi nôn từ miệng cô ả phun khắp nắp capo. Sắc mặt anh tối sầm hung ác, cảm giác kinh tởm dâng lên trong lòng. Nhưng lái xe thở phào nhẹ nhõm khi cô gái nôn mửa, điều này chứng tỏ cô ta chỉ là con ma men, không phải ma quỷ. Hắn vội cởi đai an toàn, xuống xe hỏi thăm. “Cô gái, cô không sao chứ? Tôi dừng xe cách cô một khoảng khá xa, không đâm trúng cô đâu.” Cô gái ngẩng đầu nhìn lái xe đang rối rít phủ nhận tai nạn, cô ả hếch mặt tự hào nói. “Không sao, anh không đâm phải tôi, tôi tự đứng chắn trước đầu xe.” Nói xong, cô gái nghiêng ngả loạng choạng đi đến ghế phụ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mục Anh Húc, ả mở cử xe, tự nhiên ngồi vào ghế. Mùi rượu nồng nặc nhanh chóng lan trong không gian kín, lông mày Mục Anh Húc vặn xoắn lại, khuôn mặt u ám khủng khiếp. Lái khóc không ra nước mắt, nhìn ông chủ xin chỉ thị, thì cô gái hò hét. “Bác tài, lái xe đi!” Thấy lái xe không di chuyển và chỉ nhìn ra phía sau, cô gái nghi ngờ quay đầu, đụng phải khuôn mặt u ám dữ tợn của Mục Anh Húc, cô ả lập tức cười khúc khích. “Anh đẹp trai, xin lỗi đã ồn ào đến anh!” Mục Anh Húc im lặng, không có ý định nói chuyện với cô gái say xỉn này. Anh nghĩ cô ả sẽ xuống xe sau khi xin lỗi, không ngờ ả mặt dày nói. “Đêm muộn rồi, tôi không thể bắt được taxi. Anh đẹp trai, chúng ta cùng đi chung chuyến xe nhé, tôi sẽ trả tiền xe phần anh.” “Cút!” Cặp mắt ưng sắc bén nhìn cô gái như muốn ăn tươi, Mục Anh Húc nhả ra đúng một chữ. “Này, anh có phải con người không? Có biết một người đẹp như tôi lang thang ngoài đường vào giờ này rất nguy hiểm không hả? Tưởng đẹp trai là có quyền coi khinh phụ nữ? Tôi có tiền, tôi sẽ trả tiền xe” Cô gái lục túi xách đeo bên người, lôi ra xấp tiền mặt giá trị lớn, vung vẩy khoe khoang. “Chừng này đủ để anh bảo tài xế lái một trăm vòng quanh thành phố. Rầm. Mục Anh Húc đạp mạnh vào ghế trước, cô gái đang nói liền ngưng bặt. Sau giây phút sửng sốt liền òa khóc tức tưởi, hiển nhiên cô ả vẫn còn say rượu, không kiểm soát được hành vi của bản thân. Mục Anh Húc nghiến răng bước xuống xe, đóng sầm cửa tức giận. Lái xe nhìn cô gái ném tiền bừa bãi bên trong xe, ngồi khoanh tay trên ghế, miệng lèm bèm những lời vô nghĩa, rồi lại nhìn ánh mắt đầy sát khí của Mục Anh Húc. “Ông chủ, giờ phải làm sao?” Lái xe run rẩy sợ Mục Anh Húc trút giận sang mình. Mục Anh Húc liếc mắt nhìn bãi nôn ghê tởm trên capo xe, cố gắng kìm chế không ra tay đánh người, anh ra lệnh. “Anh lái xe vứt ả Về nơi ả muốn đi” “Còn ngài? Đây là đoạn đường gần ngo: thành, rất vắng, đợi xe taxt rất lâu.” Lái xe ngập ngừng nói. “Không gian trong xe thật bẩn thỉu, tôi không muốn ngồi. Anh cứ về trước đi.” Mục Anh Húc phẩy tay, bước lên lề đường đứng, giọng nói thờ ơ. “Sáng mai dọn dẹp sạch sẽ xe từ trong ra ngoài. Tôi không muốn có mùi phụ nữ lạ trên xe” “Vâng thưa ông chủ!” Lái xe đã được nghe về bệnh sạch sẽ quá mức của ông chủ, im lặng đánh tay lái rời đi. Trong đêm tối, giữa con đường vắng lặng, dài không có điểm cuối, Mục Anh Húc trầm mặc đứng hút thuốc, lặng lẽ nhìn về cuối đường. Cảm giác ghê tởm khi một phụ nữ xa lạ xâm nhập vào không gian quanh anh, vẫn còn buồn nôn. Ngoại trừ Uông Trữ Hạ, anh chán ghét toàn bộ phái nữ đến gần anh. “Trữ Hạ, bây giờ em đang làm gì?” Câu hỏi thoát ra trong làn khói trắng lập lờ. Người phụ nữ duy nhất mà anh không ghét đã rời khỏi bệnh viện, và trở về nhà thuê của mình. Cao Trữ Mộc và ông Cao nhiều lần đề nghị cô quay về Cao gia sống, để gia đình được chăm sóc bù đắp cho cô. Nhưng Uông Trữ Hạ đều tìm mọi lý do lảng tránh, cô chưa sẵn sàng cho thay đổi lớn. Về tới nhà, chưa kịp ngồi xuống uống nước. lấy hơi, Ôn Thế đã gọi điện đến. Giọng hắn lo lắng quan tâm. “Muộn như vậy rồi, sao em không ở trong phòng bệnh? Em chạy đi đâu vậy? Có phải đi mua đồ ăn không?” “Anh đang ở bệnh viện?” Uông Trữ Hạ áy nấy hỏi. “Anh vừa đến. Em đi đâu vậy?” “Em về nhà rồi. Em chỉ là kiệt sức vì thiếu ngủ và ăn uống không điều độ, không cần ở trong bệnh viện cho tốn tiền..” Cô vội vàng giải thích, khá xấu hổ vì tính toán tiền bạc của bản thân Ôn Thế cắt ngang, giọng nói cường nghạnh dứt khoát, không để cô lảm nhảm. “Đọc địa chỉ, anh sẽ qua ngay!”