Hành trình phục hôn của mục tổng
Chương 108
Sáng sớm hôm sau, Mục Anh Húc tỉnh dậy với cơn đau đầu. Di mạnh lên thái dương, anh cảm thấy từng dây thần kinh trong đầu rần rật nhức buốt. Đầu nặng chịch như bị bổ làm đôi.
Ngồi mép giường, đầu gục xuống, tay vò tóc phiền muộn, Mục Anh Húc nhớ lại những lời nói và việc làm đêm qua. Anh hối hận đến mức muốn tự cắn lưỡi mình.
Nếu không vì rượu điều khiển lý trí, làm đầu óc thiếu tỉnh táo, anh chắc chắn chôn chặt các lời kia trong lòng, không bao giờ nói ra như kẻ đáng thương tội nghiệp.
“Có lẽ bây giờ em ghét tôi lắm.”
Mục Anh Húc lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt không dời thân hình ngủ say của Mục Niệm bên cạnh. Trên mặt bé có vệt nước mắt đã khô, chiếc gối ướt một mảng lớn, cái miệng nhỏ hé ra phụng phịu, cặp mắt sưng bụp, khuôn mặt hơi phù thũng vì khóc sướt mướt cả đêm.
“Là bố sai. Đã lôi con vào trận cãi vã của người lớn.”
Nhớ đến phát đánh mông đêm qua, Mục Anh Húc biết bản thân đánh con là không đúng. Đôi mắt anh trở nên dịu dàng rất nhiều khi nhìn bé.
Xuống phòng khách, thư ký Trần Hiên đang cuộn tròn ngủ trên ghế sô pha. Mục Anh Húc ngạc nhiên, không phải hắn luôn ngủ lại phòng khách mỗi khi qua đêm ở đây?
“Trần Hiên!” Anh đá vào ghế sô pha, lớn giọng gọi.
Đến tiếng gọi thứ ba, Trần Hiện giật bắn người, đang nằm thì lăn xuống sàn, lồm cồm bò dậy, gãi đầu ngơ ngác. Nhìn thấy Mục Anh Húc đứng sờ sờ bên cạnh, đảo mắt hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn ngồi phịch xuống ghế, ngáp dài hỏi. “Mục tổng, có chuyện gì vậy?”
Không trách mắng thái độ thản nhiên coi thường cấp trên, Mục Anh Húc ngồi xuống đối diện, điềm tĩnh hỏi. “Sao anh không quay về phòng khách ngủ? Cả đêm ngủ ngoài này à?”
“Đêm qua, tôi đưa Uông Trữ Hạ quay về bệnh viện. Sau đấy ngồi đây suy nghĩ vài chuyện, ngủ quên lúc nào không hay.”
Nghe nhắc đến tên Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc im lặng, ngả lưng tựa vào sô pha không nói gì.
“Tôi ngồi ở phòng khách vì sợ Mục Niệm sẽ tiếp tục khóc không chịu ngủ, ngài lại say mèm, không ai dỗ bé. Loay hoay trằn trọc một đêm, tôi mệt quá lăn ra ngủ luôn trên ghế.” Trần Hiên khôn khéo nói, dò xét thái độ của Mục Anh Húc xem hôm nay tâm trạng anh tốt hay xấu.
“Mục tổng, tôi nghĩ thái độ tối qua của ngài đối với cô Uông Trữ Hạ rất cứng ngắc và độc đoán. Có nhiều lý do dẫn đến việc cô ấy rời bỏ ngài. Cô ấy không thể điều khiển được cục diện, bản thân Uông Trữ Hạ cũng có nỗi khổ riêng.”
Khuôn mặt của Mục Anh Húc thay đổi khi nhắc đến chuyện xảy ra đêm qua.
“Những điều tôi nói tối qua có phải là rất quá đáng, đúng không? Em ấy sẽ bị tổn thương?”
Thư ký Trần Hiên gật đầu đầy ẩn ý, hắn phân tích khách quan. “Lời nói của ngài gây tổn thương với người nghe nhưng đều là lời thật tâm. Tôi nghĩ đây có thể không phải điều tội tệ. Nói ra rồi cũng tốt, không cần bo bo suy nghĩ một mình.”
“Dù vậy, tôi cũng hối hận vì uống rượu nhiều đến mức đánh mất lý trí. Say rượu, não bị ăn mất, lời nói và hành vi nằm ngoài tầm kiểm soát.”
Vẻ mặt phiền muộn của Mục Anh Húc khiến Trần Hiên ân cần thuyết phục. “Đừng quá buồn phiền, hai người hãy nhân cơ hội này suy nghĩ tỉnh táo mọi chuyện. Nếu ngài quyết định bỏ hẳn rượu, tôi rất ủng hộ.”
Một tuần sau, Cao Trữ Mộc xuất viện. Uông Trữ Hạ xin nghỉ ở công ty, đích thân đến đón ả vào buổi sáng.
“Mới đi làm mà em thường xuyên nghỉ rồi, không ảnh hưởng công việc chứ?” Cao Trữ Mộc áy náy hỏi.
“Công việc làm sao bằng người nhà” Uông Trữ Hạ tự nhiên cầm lấy hành lý trong tay Cao Trữ Mộc, cùng đi về phía cổng bệnh viện. “Thủ tục xuất viện đã hoàn tất, đi thôi.”
Đôi khi, trùng hợp ngẫu nhiên đến vào thời điểm mất cảnh giác.
Ngay tại cổng bệnh viện, hai người đụng phải Mục Anh Húc và thư ký Trần Hiên vừa xuống xe. Bốn người dừng lại nhìn nhau, tạo thành thế đối lập rất rõ ràng.
“Xuất viện sớm như vậy? Tôi tưởng cô sẽ ăn vạ ở bệnh viện thêm hai tháng nữa.” Lời nói châm biếm dành cho Cao trữ Mộc, nhưng ánh mắt Mục Anh Húc chuyên chú không dời Uống Trữ Hạ.
Chế giễu trong lời nói của Mục Anh Húc đậm nét, Cao Trữ Mộc bình tâm không để ý. Á mỉm cười, đủng đỉnh trả lời. “Phụ sự kỳ vọng của anh Mục đây rồi. Tử thần chưa muốn lấy mạng tôi, ngài còn đợi tôi khỏe mạnh để tính toán các món nợ trong quá khứ.”
“Món nợ?” Mục Anh Húc nhướn mày, liếc mắt khinh thường nhìn Cao Trữ Mộc, anh nhấc chân chậm rãi đến gần. “Đúng vậy, tôi có một vài món nợ cần tính sổ.”
Cao Trữ Mộc hồi hộp, chờ đợi anh đến gần ả.
Đi ngang trước mặt Cao Trữ Mộc, Mục Anh Hức đứng trước mặt Uông Trữ trong khoảng cách gần. Anh không bận tâm ánh mắt căm ghét của Cao trữ Mộc như hổ rình mồi bên cạnh, trực tiếp xin lỗi Uông Trữ Hạ.
“Trữ Hạ, đêm hôm đó là tôi sai. Tôi uống quá nhiều, rượu làm mờ lý trí, đầu óc thiếu tỉnh táo. Em quên những gì tôi đã nói đi. Xin lỗi vì làm em buồn!”
Uông Trữ Hạ giật mình, cô không nghĩ tới Mục Anh Húc công khai xin lỗi cô trước mặt nhiều người, đặc biệt ở trước mặt Cao Trữ Mộc.
“Không cần! Những lời anh nói là đúng hay sai, tổn thương hay đau lòng, đều xảy ra trong lúc say. Tôi không tính toán với một người say.”
“Nếu có thời gian, em cứ về nhà chơi với Mục Niệm. Con rất mong em.” Mục Anh Húc trranh thủ thời cơ.
Uông Trữ Hạ hiểu mưu kế của anh, cô mím môi không phản đối. “Tôi sẽ sắp xếp đến thăm Niệm Nhi.”
“Anh Mục, anh và em gái tôi đã li hôn rồi, anh liên tục dây dưa như vậy, không thấy lố bịch sao?” Cao Trữ Mộc đứng bên cạnh, chịu hết nổi xen vào, giọng nói chua ngoa nhắc nhở quan hệ hiện tại của hai người.
Uông Trữ Hạ là người xấu hổ đầu tiên, may thay thư ký Trần Hiên lên tiếng kịp thời giải vây.
“Cô Cao Trữ Mộc suy nghĩ quá nhiều. Chúng tôi đến bệnh viện vì một đối tác quan trọng xảy ra tai nạn giao thông. Chúng tôi đi thăm người bệnh.”
“Ö, vậy sao?” Cao Trữ Mộc cố tình kéo dài giọng, ả nhìn Uông Trữ Hạ với ánh mắt đầy thâm ý, rồi phân tích cho cô.
“Em hiểu chưa? Mục Anh Húc sẵn sàng giả bộ lấy lòng người vẫn có giá trị lợi dụng, kể cả đối phương đang nằm viện vì tai nạn xe, hoặc chỉ cần chưa chết. Thứ anh ta quan tâm chỉ là lợi ích và lợi ích.”
Ý tứ ẩn chứa trong lời dè bỉu của Cao Trữ Mộc quá rõ ràng, mặc dù não của Uông Trữ Hạ chậm chạp, cô vẫn biết chính xác ả muốn diễn đạt điều gì.
“Mục Anh Húc đối tốt với em, vì em vẫn còn giá trị lợi dung với anh ta. Còn khi bản thân em không có lợi ích nào trên người, anh ta cũng sẽ vứt bỏ không quan tâm như đối với chị. Ngay cả khi chị bị dao đâm nguy hiểm đến tính mạng, dù không còn tình vẫn có nghĩa, anh ta chưa một lời hỏi han. Anh ta là ác quỷ, không có tình cảm con người.”
Mục Anh Húc không quan tâm đến lời nói của Cao Trữ Mộc, anh nhìn sắc mặt Uông Trữ Hạ theo bản năng, ngạo mạn đáp lời. “Đúng vậy, tôi luôn sống có mục đích, nhất là khoản nhìn người rất chuẩn. Tôi biết rõ ai nên ở bên cạnh, ai cần phải tránh xa. Loại người mưu mô xảo trá, tôi không cần phí phạm tâm tư.”
Cuộc nói chuyện của hai người nồng nặc mùi thuốc súng, thư ký Trần Hiên và Uông trữ Hạ đứng bên đều xấu hổ khó xử.
Đầu Uông Trữ Hạ ngày càng rũ xuống bưồn bã, Trần Hiên nhạy cảm nhận ra cô đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, hắn tinh ý thúc giục Mục Anh Húc. “Mục tổng, đi vào trong thôi.
Cây kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra. Không cần thiết tranh cãi vô nghĩa, lãng phí thời gian.”
Mục Anh Húc khựng người vài giây, dưới nhắc nhở của cấp dưới, anh biết đã quá nóng ruột muốn Uông Trữ Hạ thấy bộ mặt Cao Trữ Mộc, thâm chí bỏ qua cảm xúc của cô.
Anh dừng đề tài ngay lập tức, trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày, lạnh lùng nói với Thư ký Trần Hiên. “Anh nói đúng, đi thôi”
Mục Anh Húc hống hách đi ngang trước mặt Cao Trữ Mộc, không bố thí thêm lời nào cho ả.
Mãi đến khi Mục Anh Húc cùng thư ký Trần Hiên biến mất trong sảnh lớn, trái tim vốn treo của Uông Trữ Hạ mới rơi xuống, cô thở phào nhẹ nhõm.
Giọng ngoa ngoắt của Cao Trữ Mộc đuổi theo bóng lưng Mục Anh Hức. “Anh ta kiêu ngạo sĩ diện cái gì? Cũng chỉ là doanh nhân kinh doanh hút máu. Phá hủy hợp tác rồi dùng thủ đoạn để công ty người khác phá sản, lương tâm anh ta để ở đâu mà dám lên mặt dạy đời?”
Uông Trữ Hạ trầm mặc. Mục Anh Húc. không giống lời Cao Trữ Mộc mắng chửi, nhưng anh ta là nguyên nhân gây ra sự sa sút thê thảm của Cao gia, cô không đủ tư cách phản bác lại lời ả.
Không muốn tiếp tục đề tài nói xấu người khác sau lưng, Uông Trữ Hạ hối thúc. “Đi thôi, bố vẫn đang chờ ở nhà.”
Trong thang máy bệnh viện, thư ký Trần Hiên bất lực thở dài. “Mục tổng, ngài tranh chấp với Cao Trữ Mộc làm gì? Ả cố tình bôi xấu phá hoại thể hiện của ngài trước mặt Uông Trữ Hạ. Ngày càng đối đầu ả, người khổ sở vẫn là Uông Trữ Hạ”
Mục Anh Húc biết nên giọng nói càng bực bội.
“Vừa nhìn thấy bộ mặt rẳn rết giả tạo của Cao Trữ Mộc, tôi nghĩ ngay đến những tội lỗi ả gây ra cho Trữ Hạ. Tôi đúng là nóng lòng muốn xé rách mặt nạ giả dối của ả, nên quá kích động.”
“Ngài tức giận cũng không có ý nghĩa Uông Trữ Hạ không tin ngài, ngài làm vậy chỉ đẩy cô ấy ngày càng rời ra. Trong mắt Uông Trữ Hạ, việc Cao Trữ Mộc chặn nhát dao kia, chính là lòng tin được thu phục tuyệt đối.”
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
50 chương
243 chương
93 chương
1703 chương
25 chương
39 chương