Hành trình phục hôn của mục tổng
Chương 107
“Đau.” Uông Trữ Hạ rên lên trong vô thức, bản năng cô vẫn nhớ đây là Mục gia, nên phản ứng không quá lớn.
Cơ thể cô lọt thỏm giữa bức tường lạnh lẽo cùng một vòm ngực rộng rắn chắc, hai bên chắn lại bởi cánh tay khỏe khoắn chắc nịch.
Mục Anh Húc nghĩ đang ở trong mơ. Đường nét bối rối, vẻ mặt căng thẳng quen thuộc làm anh cúi thấp xuống, chiếc mũi cao cân đối mơn trớn khắp mặt cô.
“Em thật thơm.” Giọng nỉ non như đang kìm giữ nỗi khao khát sâu kín bên trong.
Đôi môi dầy hơi hé ra, di chuyển dần đến phiến môi mím chặt của Uông Trữ Hạ. Cô hoảng hốt dùng hai tay đẩy cằm anh lên cao, lạnh lùng ra lệnh. “Tránh ra!”
Động chạm thô bạo của cô làm lý trí Mục Anh Húc quay về trong vài giây. Anh dùng một tay giữ cổ tay cô giơ lên cao, không cho phép nhúc nhích.
Ánh mắt nửa tỉnh táo nửa mơ hồ, anh nhìn xoáy vào cô, xác định thật hay mơ.
“Em quay lại làm gì? Ai cho phép em quay lại?”
Uông Trữ Hạ cau mày, chán ghét mùi rượu phả ra quanh quẩn trong hơi thở. Một động tác nhỏ bị Mục Anh Húc tóm lấy, anh cười gắn, châm biếm.
“Sao? Em ghét tôi đến vậy? Vừa nhìn thấy tôi đã cau mày khó chịu? Thở chung bầu không khí với tôi cũng làm em ghê tởm?”
Uông Trữ Hạ nhìn đôi mắt mơ hồ mờ hơi sương của anh, cô biết anh chưa tỉnh rượu. Hai người đối thoại không cùng tần số.
“Đừng làm phiền người khác. Tránh ra, để tôi đi.” Giọng cô nhẹ nhàng không cáu gắt, giọng điệu dỗ dành dùng với Mục Niệm. Trong suy nghĩ của cô, kẻ say rượu và đứa trẻ đang giận lẫy, đều giống nhau.
“Không!” Hành vi say rượu của Mục Anh Húc lúc này không khác gì đứa trẻ giận dỗi. Anh cúi xuống rúc vào cổ cô, dụi dụi, giọng khàn khàn hạ xuống một tông khiến người nghe cảm thấy tê dại đến đầu ngón tay. “Em thích đến thì đến, em muốn đi là rời đi, em coi tôi là thứ gì? Tôi thấp hèn quy lụy để em chà đạp tình cảm, phải không?”
Mục Anh Húc cắn lọn tóc trượt vào miệng, nhai nhai, khiến da đầu cô căng lên khá đau.
Uông Trữ Hạ hoàn toàn không nói nên lời đối với hành vi kỳ quặc và lời nói trẻ con của Mục Anh Húc, đơn giản thuận theo ý anh. “Làm sao có thể? Anh là ông chủ lớn, nóng tính và phách lối, tôi không dám làm anh tức giận.”
“Nói dối!” Mục Anh Húc mắt mông lung, đồng thời ợ hơi mùi rượu nồng nặc. Uông Trữ Hạ kinh tởm quay đầu đi, anh thả tay cô, kéo đến phía trước lắc lắc. “Em ghét tôi! Em còn không muốn nhìn mặt tôi. Tôi khiến em chán ghét vậy sao?”
Uông Trữ Hạ cứng họng, cầu mong có ai đến mang con ma men này đi chỗ khác. Cô im lặng, một câu cũng không nói.
Trầm mặc của cô làm lý trí Mục Anh Húc quay về hơn nửa, bình tĩnh dấy lên trong ánh nhìn dành cho cô. Giọng anh đều đều buồn tủi. “Tôi từng khốn nạn, đối xử tệ với em, mang đau khổ cho em. Tôi biết bản thân không đúng, vẫn luôn nỗ lực đền bù tội lỗi trong quá khứ. Tại sao em không cho tôi cơ hội?”
Đáp án chỉ là không gian ngột ngạt đặc quánh, Mục Anh Húc gục đầu lên vai cô, tiếng thì thầm thật gần ve vãn bên tai. “Em biết tính tình tôi không tốt, độc đoán, ngạo mạn, bất cần và luôn muốn kiểm soát em. Tôi sửa đổi rất nhiều, điều chỉnh để phù hợp với em. Tại sao em vẫn muốn vứt bỏ tôi? Rời xa tôi, em thấy hạnh phúc, đúng không?”
Trái tim Uông Trữ Hạ trĩu xuống khi nghe anh lẩm bẩm một mình, cô thở dài, chậm rãi phân tích. “Tôi rời đi không phải vì chán ghét anh. Anh căm ghét Cao gia, khiến họ phá sản, bố và chị gái tôi hận thù anh. Chúng ta là không thể.”
“Tại sao lại phải vì người khác?” Mục Anh Húc gầm lên. Không biết do rượu hay tức giận, Uông Trữ Hạ nhìn thấy mắt anh đỏ ngầu.
“Cao gia không đáng để em hao tốn tâm tư tình cảm. Ông Cao không xứng làm bố, Cao Trữ Mộc không xứng đáng làm chị, bọn họ chưa từng coi em là gia đình. Từ đầu đến cuối đều lợi dụng em. Em tỉnh táo đi!!”
Uông Trữ Hạ thừa nhận rằng lời anh nói khiến trái tim cô tìm lại cảm giác rung động, nhưng hình ảnh Cao Trữ Mộ không ngần ngại đỡ nhát dao giúp cô, hoàn toàn đẩy lùi mọi suy nghĩ khác thường trong lòng.
“Anh đừng đặt điều vu khống. Cao Trữ Mộc suýt chết vì tôi, tôi không cho phép anh bôi bẩn nhân phẩm con người chị ấy. Anh thật đáng sợ. Hóa ra Mục tổng cũng biết nói xấu sau lưng người khác.”
Giọng điệu bênh vực của cô khiến anh thấy mỉa mai trong lòng. Một cơn giận từ bụng chạy nhanh lên ngực, lan tỏa khắp cơ thể, hòa cùng chất cồn trong máu làm anh bộc phát bản tính hung ác.
Mục Anh Húc luồn tay ra sau đầu cô, tóm tóc giật mạnh, ép buộc cô ngẩng đầu nhìn anh. Từng chữ được nhấn mạnh, rít qua kẽ răng. “Tại sao em không tin tôi? Em tin Ôn Thế, tin Cao Trữ Mộc, tin tưởng mọi người xung quanh, tại sao từ chối tin tưởng tôi?”
Lực tay anh rất mạnh, Uông Trữ Hạ cảm tưởng tóc cô sắp bị giật khỏi da đầu, đôi mắt vì đau mà trở nên phiếm hồng. Đôi môi mím lại, cô thất vọng không còn muốn tranh cãi với một kẻ điên.
Cả hai cùng gan lỳ đấu mắt với nhau, bầu không khí đông cứng làm lòng người nặng trĩu chán nản.
Cửa phòng Mục Niệm bật mở, bé đi ra với khuôn đầm đìa nước mắt. Hai người không biết cuộc tranh cãi lớn tiếng đã đánh thức Mục Niệm, bé trốn trong chăn nghe rõ toàn bộ lời nói của hai người. Bé không hiểu bố mẹ nói gì, chỉ biết thút thít khóc sợ hãi, đến khi nghe thấy bên ngoài không có tiếng động, vội vàng chạy ra kiểm tra.
Mục Niệm sợ Uông Trữ Hạ bỏ đi.
Bé nhìn hai người, òa khóc cầu xin. “Bố mẹ đừng cãi nhau nữa, được không? Con sợ lắm.” “Câm miệng!” Mục Anh Húc đột nhiên quát mắng bé.
Uông Trữ Hạ giật mình choáng váng, cô vội đẩy mạnh Mục Anh húc, lạnh lùng mắng. “Anh mắng con làm gì? Con nó làm gì sai?”
Mục Anh Húc sợ hãi trước tiếng gầm của bố, bé nuốt khan, nước mắt cũng vì sợ mà không còn rơi. Mắt sưng khúp, mặt phù ra trắng bệch vì khóc nhiều, Mục Niệm bây giờ như một đứa trẻ bị vứt bỏ đáng thương.
Mục Anh Húc bị Uông Trữ Hạ xô, cơn giận càng lớn hơn, anh gạt tay làm cô ngã đập người vào tường. Không để cô đứng vững, anh dùng bàn tay to lớn bóp nghiến cổ cô, đẩy mạnh đầu cô đập lên tường, nghiến răng nói. “Cút!”
Ánh mắt xa lạ của anh khiến cơ thể cô rét run, chân tay bủn rủn không còn sức. Mục Anh Húc buông tay, không nhìn cô xuôi lơ trượt dần xuống sàn, bước đến trực tiếp ôm Mục Niệm lên cao, giữ cơ thể bé đối diện với mình.
“Từ bây giờ bố cấm con gọi Uông Trữ Hạ là mẹ. Mẹ con đã chết ngay khi sinh con ra. Con không có mẹ. Uông Trữ Hạ không phải mẹ con!” Mục Anh Húc ác độc ra lạnh.
“Không, mẹ Trữ Hạ là mẹ con.” Mục Niệm gào khóc la hét, chân tay vươn về phía Uông Trữ Hạ, van xin. “Mẹ ơi, cứu con! Con muốn mẹ, con muốn mẹ..”
Mục Anh Húc mặc kệ bé giãy đạp, quẳng bé lên vai như vác bao gạo, tàn nhẫn đánh mạnh vào mông, cưỡng bức quay về phòng ngủ.
“Mẹ ơi…” Tiếng khóc khản đặc của Mục Niệm bị cánh cửa lạnh lùng nuốt chửng.
Ngồi gục trên sàn, Uông Trữ Hạ ngơ ngác như người mất hồn. Lời nói của Mục Anh Húc văng vẳng bên tai, sự thật anh nói ra không thể chối bỏ.
Nếu Mục Niệm biết người mẹ ruột mà bé luôn mong nhớ là cô, rồi cô tiếp tục bỏ rơi bé, tổn thương sâu sắc to lớn đó, liệu đứa bé chưa được bốn tuổi có gánh vác nổi không? Để Mục Niệm nghĩ mẹ ruột đã qua đời, tổn thương bé phải chịu sẽ ít hơn chăng?
Uông Trữ Hạ không biết đáp án. Nhưng cô biết bản thân là một người ích kỷ, ngoài miệng sợ tổn thương Mục Niệm, thực tế cô sợ bé sẽ căm ghét cô khi biết sự thật. Cô vẫn đặt cảm xúc bản thân lên con cái, cô không xứng làm mẹ.
Trong hành lang rộng lớn của biệt thự Mục gia, Uông Trữ Hạ đứng cô độc một mình lặng lẽ. Cô không quay về, không dám gõ cửa, chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa với trăm mối ngổn ngang.
Cạch. Cửa phòng khách gần đó mở, thư ký Trần Hiên bước ra. Hắn bình tĩnh hỏi cô. “Trữ Hạ, cô có muốn quá giang về bệnh viện không?”
Trần Hiên không phải người nhiều chuyện, Uông Trữ Hạ thầm cảm ơn tính cách này của hắn.
Trong xe, Trần Hiên sắp xếp lời nói, nghĩ đến ông chủ tội nghiệp của mình, liền không nhịn được hỏi. “Trữ Hạ, không, bây giờ tôi nên gọi cô là Cao Trữ Tịch. Cô muốn rời khỏi Mục tổng, vứt bỏ Mục Niệm?”
Cô không ngạc nhiên trước sự thẳng tính của hắn, gật đầu nói. “Thư ký Trần Hiên, gọi tôi Trữ Hạ là được.” Từ khi vào Mục thị làm việc, cô luôn coi hắn như đàn anh, như cấp trên và như một người bạn có thể cho lời khuyên tỉnh táo.
Thấy cô không trả lời câu hỏi, Trần Hiên kiên nhẫn tiếp tục. “Là vì chuyện quá khứ?
Không phải cô mất trí nhớ sao? Mục tổng cũng thay đổi và sửa chữa sai lâm, cô không thể bắt đầu lại lần nữa?”
“Thế giới này lấy đâu ra cơ hội để bắt đầu lại?” Uông Trữ Hạ cười nhạt nhếo.
“Là người ở bên phụ tá Mục tổng trong mọi việc, tôi nắm rất rõ tình hình Mục tổng. Từ khi cô chuyển khỏi Mục gia, tôi không thấy Mục tổng cười trong một thời gian dài. Ngài ấy tự làm bản thân bận rộn công việc, làm ngày làm đêm, thời gian dư ra cũng chìm trong men rượu. Cả công ty nói Mục tổng là kẻ cuồng công việc, tôi biết rằng chỉ khi bận rộn, ngài ấy mới kìm chế được ham muốn đi tìm c‹ Uông Trữ Hạ không phản ứng khiến Trần Hiên lật bài ngửa. “Cô nghĩ tìm việc trong thời gian ngắn ở thành phố lớn suôn sẻ như vậy?
Có nhiều nhân tài xuất sắc tốt nghiệp các. trường Đại học danh tiếng, thậm chí là du học. nước ngoài về như cô, muốn gia nhập tập đoàn Cẩm Phong không phải chuyện đơn giản”
Mắt Uông Trữ Hạ trừng lớn, trong lòng lờ mờ xuất hiện suy đoán, lời nói tiếp theo của Trần Hiên khẳng định ý nghĩ này.
“Mục tổng đặc biệt nhờ vả chủ tịch tập đoàn Cẩm Phong nhận cô vào làm. Mức lương cao của cô đều do ngài ấy dùng quen biết để đi cửa sau. Cô chưa bao giờ tự hỏi, một nhân viên mới sẽ có mức lương cao đến vậy?”
Giọng Uông Trữ Hạ trở nên run rẩy. “Tại sao anh nói với tôi chuyện này?”
ừng hiểu lầm Mục tổng. Ngài ấy yêu cầu tôi giữ bí mật. Nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở, Mục tổng thật lòng với cô. Tình cảm đấy là chân thật, đừng hiểu sai về con người ngài ấy”
Sau vài giây sửng sốt, khuôn mặt Uông Trữ Hạ bình thường trở lại.
Mục Anh Húc trong miệng thư ký Trần Hiên hoàn toàn khác với Mục Anh Húc trong miệng Cao Trữ Mộc.
Cô nên tin ai?
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
50 chương
243 chương
93 chương
1703 chương
25 chương
39 chương