Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 18 : Hẹn gặp
Trong kỳ nghỉ hè này, Trần Viện không đi đâu khác, chỉ ở lại thành phố, tuy nhiên mỗi ngày của cô trôi qua vô cùng phong phú. Không đến trường, Lý Nhã Hân lại sang Mỹ với ba mẹ, cô dành nhiều thời gian ở công ty hơn, nếu không thì chạy đến chỗ bọn Minh Vũ, nói tóm lại là vô cùng bận rộn.
Cuộc sống bận rộn và có quy luật của Trần Viện đến hôm nay đột nhiên bị phá bỏ bởi một cuộc điện thoại. Là điện thoại của Lý Gia Thành.
Cúp máy, Trần Viện nuốt ực nước miếng một cái. Dạo gần đây nhiều chuyện để lo quá, cho nên cô đã quên mất một việc quan trọng, đó là cô đã bị nam phụ ghi hận. Chẳng lẽ lần gặp này chính là nằm trong kế hoạch trả thù của anh ta? Như vậy, lúc nãy cô đồng ý để anh ta đến đón có phải quá ngu ngốc không. Nếu lên xe của anh ta, anh ta lại chở mình đến một căn nhà hoang, hoặc một kho hàng nào đó, sau đó cho người tra tấn mình…Nghĩ đến thôi là gai ốc đã nổi đầy mình. Nhưng nói gì đi nữa, Trần Viện cũng là bạn tốt của em gái anh ta, chắc là cô đã quá lo xa rồi.
Mười lăm phút sau, Trần Viện một lần nữa nhận được điện thoại của Lý Gia Thành, thông báo anh đã đến trước cửa tòa nhà giải trí Ban Mai. Trần viện âm thầm chậc lưỡi, quả là người của công ty quốc tế, năng suất làm việc không thể xem thường.
Ra khỏi công ty, cảnh đầu tiên Trần Viện trông thấy là một người đàn ông cao lớn, anh tuấn, tựa lưng vào một chiếc BMW sang trọng, đắt tiền. Nếu như người đàn ông này không trưng lên bộ mặt âm lãnh, người lạ chớ gần thì không biết có bao nhiêu cô gái bị đốn tim đây. Trần Viện thong thả bước đến phía Lý Gia Thành, trong lòng không ngừng mặc niệm cho bản thân, hy vọng những gì cô nghĩ chỉ là lo lắng xa vời.
“Tôi có chuyện muốn nói với em, chúng ta đi đâu đây?” Không đợi Trần Viện lên tiếng, Lý Gia Thành liền nói.
Không phải là anh hẹn cô ra sao, giờ lại hỏi cô đi đâu? Như vậy cũng tốt, anh ta hỏi ý cô, chứng tỏ đây không phải là âm mưu đã được dự tính từ trước, là cô lo xa quá thôi. Trần Viện thở phào nhẹ nhõm.
“Hay là...đến quán cà phê gần công ty đi.” Trần Viện đề xuất.
“Vậy lên xe đi.” Lý Gia Thành tiếp tục trưng lên bộ mặt than. Sau đó nhanh chóng mở cửa xe, lịch sự mời Trần Viện ngồi.
Trần Viện có chút lúng túng: “Thực ra thì.....”
“Sao em không lên xe đi.” Lý Gia Thành thúc giục, Trần Viện theo quán tính, nghe lời của anh, chui tọt vào bên ghế phụ lái.
Lý Gia Thành đi vòng qua phía ngược lại, ngồi vào xe và sập cửa, thuần thục cài chặt dây an toàn, sau đó quay sang nhìn Trần Viện.
Trần Viện bối rối, sờ sờ mũi, không biết anh ta nhìn mình chăm chăm là có ý gì, chẳng lẽ anh ta đổi sở thích, không yêu nữ chính hoa sen trắng nữa mà chuyển qua nữ phụ cặn bã: “Anh...nhìn tôi làm gì?”
“Em chưa cài dây an toàn.”
Hóa ra là cô tự mình đa tình, Trần Viện lại tiếp tục làm theo lời anh, cài chặt dây an toàn, nhưng mà....
“Được rồi, quán đó ở đâu, em chỉ đường cho tôi.”
“Thực ra thì....nó ở ngay đối diện công ty, chỉ cần băng qua đường là tới...nhưng nếu anh muốn lái xe, có thể chạy hết đường này rồi vòng lại cũng không sao.”
Khóe miệng Lý Gia Thành có chút co rút: “...Sao em không nói sớm.”
“....” Anh có để cho tôi nói đâu.
Hai người xuống xe, đi bộ đến quán cà phê phía bên kia đường, đến một bàn trống, ngồi đối diện nhau, Trần Viện đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng. Thực chất cô rất có cảm tình với nhân vật nam phụ này, cô biết hiện tại mình đối với Lý Gia Thành giống như một người hâm mộ gặp được thần tượng, có chút lúng túng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lý Gia Thành mở đầu, phá vỡ không khí trầm mặc: “Chắc em biết chuyện gia đình tôi muốn Nhã Hân sang Mỹ học đại học?”
Trần Viện gật đầu, cái này Lý Nhã Hân từng nói cho cô nghe, tuy nhiên lúc đó cậu ấy cũng chưa có quyết định chính thức. Nhưng theo kịch tình của tiểu thuyết, Lý Nhã Hân chắc chắn sẽ sang Mỹ, Trần Viện không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Vậy em có biết nguyên nhân tại sao con bé lại không đồng ý sang Mỹ mà muốn ở lại nước không?”
Hả, còn có chuyện như vậy? Sao cô không nghe Nhã Hân nói gì cả. Trong tiểu thuyết, không phải Lý Nhã Hân sẽ ngoan ngoãn ở lại Mỹ sao? Như thế nào lại phát sinh ra chuyện này, chẳng lẽ việc cô trọng sinh đã làm ảnh hưởng đến tình tiết trong truyện. Trần Viện lúc này cảm thấy thật hoang mang. Cô chợt nhớ đến một chuyện, hôm thi học kỳ, cô đã nói chuyện Nhã Hân sẽ sang Mỹ cùng gia đình với Anh Tuấn và Bác Học. Chẳng lẽ là tên nhóc Anh Tuấn kia xuống tay? Cha chả, Lý Nhã Hân này bắt đầu thông đồng với tên Hồ Anh Tuấn từ bao giờ mà không thông báo cho cô biết, đợi lúc cậu ấy trở lại phải tra khảo một phen mới được. Dù sao, so với việc sau này Nhã Hân định cư ở Mỹ, cô vẫn mong muốn cậu ấy ở gần mình hơn.
“Như vậy...gia đình anh có đồng ý cho cậu ấy ở lại đây không?” Trần Viện lúc này thật sự muốn biết đáp án của Lý Gia Thành.
“Tôi không chắc, ba mẹ tôi có thể sẽ chiều theo ý con bé. Nhưng tôi muốn tìm hiểu một chút lý do tại sao con bé lại không muốn sang Mỹ. Em cũng biết Nhã Hân từ nhỏ đến giờ rất ngoan ngoãn, vẫn luôn nghe theo sự sắp xếp của gia đình.”
Trần Viện thở phào nhẹ nhõm, đây là đáp án cô mong muốn: “Về phần nguyên nhân tôi thật sự không biết. Nhưng nếu cậu ấy học đại học ở đây cũng đâu có gì không tốt. Tại đây cậu ấy có bạn bè, nếu sang Mỹ thì cậu ấy phải bắt đầu xây dựng lại các mối quan hệ. Anh cũng biết, Nhã Hân là một người đơn thuần, mà nước Mỹ lại là một quốc gia phóng khoáng và quá tự do, ai biết được bạn mới của cậu ấy sẽ là người như thế nào.”
Lý Gia Thành ngẫm nghĩ, cảm thấy những lời này rất có lý.
Thấy Lý Gia Thành vẫn trầm mặc, Trần Viện lại tiếp tục thuyết phục: “Hơn nữa, ở đây còn có anh, anh không tin tưởng người khác, chẳng lẽ còn không tin tưởng bản thân mình hay sao. Nếu anh ở đây, cậu ấy chắc chắn sẽ được bảo hộ tốt.”
Lý Gia Thành càng cảm thấy có lý, anh đối với bản thân mình thập phần tin tưởng.
“Nếu anh vẫn không yên tâm, còn có tôi, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho Nhã Hân.” Trần Viện tiếp tục tung sát chiêu.
Lý Gia Thành im lặng, được rồi, đây mới thực sự là điều mà anh lo lắng. Không biết cô bé giảo hoạt này sẽ tiêm nhiễm thêm những điều kỳ quái gì vào đầu em gái anh nữa đây.
Thấy Lý Gia Thành vẫn không có phản ứng gì, Trần Viện thực sự sốt ruột: “Anh và gia đình cũng phải nghĩ đến cảm nhận của Nhã Hân chứ, cậu ấy không muốn sang Mỹ có thể vì luyến tiếc nơi này. Nếu mọi người thực sự thương yêu cậu ấy, thì không nên để cậu ấy thương tâm mới đúng chứ.”
Thấy vẻ mặt cuống quýt của Trần Viện, trong mắt Lý Gia Thành thoáng qua một tia ý cười rồi nhanh chóng biến mất: “Em nói cũng đúng, cái này tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Hai người im lặng một lúc, không biết nên tiếp tục đề tài như thế nào thì chuông điện thoại Trần Viện đột nhiên reo lên. Trần Viện vẻ mặt áy náy nhìn Lý Gia Thành, anh thì nói không sao, bảo cô cứ tự nhiên tiếp điện thoại.
Trần Viện vừa nhấn nút nhận cuộc gọi, bên trong loa đã phát ra tiếng tru thánh thót: “Trần Viện chết tiệt, cậu đừng nghĩ tôi không biết tiểu thụ là cái gì nhé. Tại sao cậu lại lên mấy diễn đàn nói tôi là tiểu thụ. Cậu giải thích đi, tôi từ trên xuống dưới có chỗ nào là thụ, ông đây là đàn ông đích thực nhé, ông đây có cả cơ bụng nhé....” Đây đích xác là giọng của Luân.
Trần Viện nhíu mày, cầm điện thoại hướng ra xa lỗ tai, đề phòng trường hợp bị thủng màng nhĩ, trong lòng cũng thầm cười không thôi. Tên Luân này mất đến một tháng trời mới ngộ ra được tiểu thụ là gì, đầu óc cũng quá linh hoạt đi: “Cậu bình tĩnh, đừng hét lớn, phải biết cậu là ca sĩ, nên giữ gìn giọng của mình.”
“Cậu nói tôi bình tĩnh như thế nào. Trên mấy diễn đàn đang rêu rao tôi là tiểu thụ đấy, hơn nữa còn viết luôn thành tiểu thuyết, cậu nói xem tôi từ trên xuống dưới chỗ nào không phải đàn ông, tại sao ai cũng nói tôi bị áp bên dưới!”
A, còn có chuyện này nữa sao? Phải về hỏi bọn Minh Vũ tiểu thuyết đó tên gì, cô cũng muốn tham khảo một chút.
“Đây không phải là tôi cố ý, nhưng nó cũng là một hình thức gây sự chú ý cho người hâm mộ. Cậu xem, người ta yêu thích cậu, mới viết riêng một quyển tiểu thuyết dành cho cậu chứ, cậu có gì mà không hài lòng nữa.”
Luân trầm mặc một hồi, lại tiếp tục: “Nhưng...tôi là đàn ông mà, người ta làm như vậy không phải là hủy hình tượng của Nam Nhi sao?”
“Đương nhiên là không, cậu nên biết trong số fan nữ, hủ nữ chiếm một tỷ lệ không hề nhỏ, họ ảo tưởng, vẽ vời thế nào thì kệ họ, cậu là đàn ông hay không chẳng lẽ là do người khác quyết định sao. Hơn nữa họ làm như thế là bởi vì họ yêu thích cậu, nên muốn cậu hóa thân thành nhân vật mà họ mong muốn, có đúng không.”
Luân không biết trả lời thế nào, vì cậu vẫn còn đang lâng lâng với cụm từ “bởi vì họ yêu thích cậu” của Trần Viện. Thấy thế, Trần Viện cũng đánh nhanh rút gọn: “Thôi nhé, có gì bàn sau, tôi hiện tại đang có việc.”
Trần Viện cúp máy, ngượng ngùng nhìn Lý Gia Thành, giọng của Luân trong điện thoại lớn quá, chắc có lẽ anh ta đã nghe thấy hết rồi.
“Nghe nói em đang bồi dưỡng một nhóm nhạc cho công ty của ba em?” Lý Gia Thành hỏi.
Có lẽ là do Nhã Hân đã nói với anh ấy, nhắc đến việc này, Trần Viện cũng cảm thấy phấn khởi, Nam Nhi đã lọt vào vòng bán kết của ‘Tài năng âm nhạc’, lượng người hâm mộ cũng theo đó tăng lên. Đợi đến khi cuộc thi kết thúc, cô sẽ thành lập một fanpage cho những chàng trai này: “Đúng vậy, nhóm nhạc tên là Nam Nhi, các cậu ấy đang tham gia cuộc thi ‘Tài năng âm nhạc’, đã lọt vào bán kết rồi.”
Lý Gia Thành gật gật đầu, thực chất anh không biết cái tài năng âm nhạc đó là gì cả, nhưng dù sao anh cũng nên cổ vũ cho Trần Viện một chút: “Em đã cố hết sức rồi, có thất bại cũng không sao, ai cũng có lần đầu tiên mà.”
“.....” Ý anh ta là sao, đang khích lệ hay đã kích mình đây.
Lý Gia Thành thấy sắc mặt cứng nhắc của Trần Viện thì thắc mắt, anh đang khích lệ cô, tại sao cô lại có vẻ mặt như vậy? Ý của anh muốn nói là cô làm rất tốt, cứ cố gắng hết sức mà không cần phải lo lắng thất bại, mọi người đều sẽ ghi nhận đóng góp của cô. Nhưng có lẽ cô bé này không hiểu được hết những lời của anh nói, chắc chắn là có hiểu lầm gì ở đây.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
66 chương
9 chương
45 chương
500 chương
56 chương