Hạnh phúc tự nắm bắt
Chương 74 : Tở lại bến thượng hải
So với lần Kiến Hoa và Lệ Dĩnh gặp nhau ở đây gần hai năm trước thì Bến Thượng Hải vẫn không có gì thay đổi. Chỉ khác bây giờ là mùa thu, tuyết không rơi nhưng từ chiều nay, những cơn mưa nặng hạt không ngừng trút xuống. Vô tình khiến Bến Thượng Hải chìm trong một màn mưa dày đặc rất khó nhìn thấy xung quanh, cũng không ai muốn ra đường hay cao hứng đi tàu ngắm khung cảnh sông Hoàng Phố nữa.
Như vậy cũng tốt, không có ai ra ngoài vào thời tiết này, vậy cũng sẽ không có ai để ý đến sự xuất hiện của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh. Anh chỉ có một buổi tối ở đây, và đương nhiên là giành nó để ở bên cô.
"Tiểu Dĩnh, em muốn ăn sushi không?" - Kiến Hoa nhớ lại tình huống hai người gặp nhau trong nhà hàng Asahi Sushi đó. Ngày đó anh cũng đã đưa cô tới Bến Thượng Hải thăm thú, cũng ngày đó anh đã rung động vì cô. Hôm nay trở lại đây với một vị trí khác, là người yêu của cô nên Kiến Hoa muốn gợi lại những kỷ niệm hạnh phúc.
"Em muốn đi bộ, cơ hội này không dễ gì có được. Có khi sẽ không có lần thứ hai đâu" - Kiến Hoa nhận thấy Lệ Dĩnh có vẻ buồn, ngay cả món mà cô yêu thích cũng không thu hút nổi cô.
"Được, vậy chúng ta đi bộ"
Mưa ngày càng nặng hạt hơn, những giọt mưa lốp đốp từng hồi rơi xuống chiếc ô đang che cho hai người họ. Lệ Dĩnh lặng lẽ đi bên anh, tâm trạng trầm ngâm hiếm thấy trên gương mặt cô, chốc Kiến Hoa lại đưa tay kéo cô lại gần phía mình để tránh bị ướt nhưng dường như anh cảm nhận được mỗi lần như vậy cô lại cố tình cách xa ra một chút. Kiến Hoa sợ Lệ Dĩnh ướt mưa sẽ bị ốm nên cầm ô che lệch sang phía cô, khiến một bên vai anh đều đã ướt cả. Hai người cứ bình thản đi như thế nhưng bước chân mỗi lúc một nặng trĩu hơn. Khang Vũ ngồi trên ô tô, di chuyển chầm chậm phía sau hai người, nét mặt thấy rõ sự lo lắng. Hai người này lâu rồi không gặp nhau mà sao lại có không khí này ở đây, thật khó hiểu.
"Tiểu Dĩnh, tin đồn đó, em đừng nghĩ ngợi nhiều" - Kiến Hoa cuối cùng phải lên tiếng trước. Anh không chịu được sự im lặng có thể giết người như vậy được nữa.
Lệ Dĩnh vẫn không lên tiếng, giả bộ như không nghe thấy gì, ánh mắt cô vẫn vô định xoáy vào màn mưa trắng xóa. Kiến Hoa mất kiên nhẫn tiến tới phía trước chặn lại bước chân cô. Chỉ như vậy Lệ Dĩnh mới chịu dừng lại, kéo cô ra khỏi suy nghĩ nãy giờ.
"Tiểu Dĩnh, nhìn anh"
Lệ Dĩnh ngước mắt lên nhìn Kiến Hoa nhưng lúc này mắt cô đã chan chứa lệ. Từng dòng rơi xuống hòa vào màn mưa. Kiến Hoa lo sợ lẫn bất an, điều gì khiến cô khi ở bên anh lại khóc như vậy. Kiến Hoa một tay vẫn giữ ô, một tay lay mạnh cả thân người như mất hồn của Lệ Dĩnh.
"Em nói gì đi Tiểu Dĩnh"
Ánh mắt Lệ Dĩnh cuối cùng cũng có phản ứng, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng lời cô nói ra, Kiến Hoa vĩnh viễn không bao giờ muốn nghe.
"Sư phụ, chúng ta chia tay đi" - Lệ Dĩnh cố bình tĩnh nhưng lời nói vừa thốt ra liền khiến cô bật khóc nức nở.
"Em nói lại một lần nữa xem" - Tai Kiến Hoa ù đi vì lời nói của Lệ Dĩnh, chẳng lẽ anh nghe nhầm. Nhưng thanh âm nhàn nhạt của Lệ Dĩnh lại vang lên khẳng định một lần nữa.
"Em nói chúng ta chia tay đi"
Đáy mắt Kiến Hoa giãn ra, ánh lên sự tức giận nhưng vẫn cố kìm nén. Anh cần phải biết nguyên nhân.
"Vì sao? Chẳng lẽ là vì tin đồn đó?"
"Em không quan tâm anh yêu ai, thích ai, quay lại với ai. Em chỉ là không yêu anh nữa. Anh có thể tùy ý lựa chọn" - Lệ Dĩnh quay đi, phóng ánh nhìn vô định ra mấy chiếc tàu còn đang ngoài xa, chợt nhớ lại kỉ niệm khi hai người cùng đi tàu trong lần đó, nhưng bây giờ sẽ chỉ còn là kỉ niệm.
"Em đừng nói dối" - Kiến Hoa bàng hoàng lay mạnh vai Lệ Dĩnh, anh chỉ nghĩ cô đơn giản là bị ảnh hưởng bởi mấy tin đồn thôi. Sẽ không nghiêm trọng đến như vậy đâu.
"Em đang rất thật lòng. Mấy ngày qua em đã nghĩ kỹ rồi. Bao năm nay em vất vả không dễ gì mới có được vị trí như bây giờ. Nhưng chỉ vì có mối quan hệ trên mức bạn diễn với anh mà bây giờ nguy cơ công sức của em đều bị phủ nhận. Ngày nào em cũng phải chịu sự chửi bới vô cớ của người khác. Em mệt mỏi rồi. Em không muốn ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình. Thế nên, chúng ta chia tay đi"
"Trên mức bạn diễn", đối với cô, hai người chỉ chỉ như trên mức bạn diễn thôi sao. Vậy thời gian qua là cái gì.
"Anh không chấp nhận lý do đó. Mấy ngày trước em còn nói không hề quan tâm"
"Đó là vì lúc đó em nghĩ em thích anh. Nhưng giờ không phải vậy. Vì đóng phim nên em nhầm lẫn giữa tình cảm dành cho nhân vật với tình cảm cho anh. Giờ phim hết rồi, em cũng nhận ra mình không thích anh như thế. Tất cả chỉ là ngộ nhận, chỉ là rung động tạm thời thôi, bây giờ thì không còn nữa"
Lệ Dĩnh dứt khoát quay đi, mặc cho nước mưa xối xả lên người cô, chỉ một lần này thôi, hai người sẽ quay về trạng thái bình yên như xưa nay vốn có. Sẽ không có biến động gì xảy ra nữa. Kiến Hoa không thể chấp nhận níu lấy tay cô, chiếc ô cũng đã bị ném sang bên cạnh. Khang Vũ bên trong xe theo dõi với một bộ dạng rất sửng sốt.
"Còn chiếc túi thơm, còn thẻ bài của em, còn chiếc cốc mới hôm nọ em tặng cho anh...lẽ nào không có ý nghĩa gì?"
Sự hoảng loạn lẫn bất ngờ xen cả đau khổ hiện lên trong ánh mắt kiên định và thanh âm của Kiến Hoa. Tất cả đều như có ma lực bóp nghẹt trái tim Lệ Dĩnh. Nhưng cô vẫn lạnh lùng, gạt tay anh ra khỏi tay mình.
"Không có gì hết, anh vứt đi cũng được"
"Không thể nào" - Kiến Hoa lắc đầu, việc này có nằm mơ cũng không thể xảy ra. Hai người đã bên nhau một năm rồi, tình cảm đó đều là thật, không thể nào chỉ một câu nói của cô mà đem phủ nhận tất cả.
Lệ Dĩnh cố căng mặt, giơ cả cánh tay và bàn tay trái lên trước mặt Kiến Hoa.
"Anh nhìn đây, tất cả những thứ thuộc về anh em đã sớm vứt đi rồi. Em không muốn dính dáng đến anh nữa. Vì thế, chúng ta kết thúc"
Quả thật chiếc nhẫn, vòng tay lẫn một bên hoa tai anh tặng cho cô đều không còn ở vị trí nó vốn thuộc về nữa. Lệ Dĩnh bỏ lại Kiến Hoa rồi nhanh chóng biến mất sau những con hẻm nhỏ cổ kính của Bến Thượng Hải.
Kiến Hoa chôn chân nhìn cô rời đi, giữ lại thì được gì, cô vẫn sẽ nói những lời khiến tim anh càng đau đớn hơn. Yêu càng nhiều thì khi nhận lại nỗi đau sẽ càng lớn. Bây giờ anh đã được thấm thía câu nói đó. Bóng hình Lệ Dĩnh biến mất khỏi tầm mắt anh, trên gương mặt anh bỗng lưu lại một nụ cười nhạt lạnh đến gai người. Không còn gì cả, mọi thứ đã chấm dứt, trái tim anh một lần nữa lại hóa đá.
Kiến Hoa lạnh lùng trở vào trong xe, Khang Vũ lúc này tràn ngập một nỗi kinh hoàng trên gương mặt. Anh cảm thấy có điều gì đó sẽ xảy ra nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Trong xe anh đã nghe hết nhưng không dám lại gần.
"Chúng ta đi" - Khang Vũ bất chợt rùng mình, từ khi làm trợ lý của Kiến Hoa đây là lần đầu tiên anh nghe thấy thanh âm lạnh băng đến như vậy của Kiến Hoa.
"Chúng ta không ở lại đến ngày mai sao?" - Khang Vũ vẫn cố thăm dò nhằm có thể cứu vãn được gì đó.
"Ở đây đã không còn gì đáng quan tâm nữa"
Kiến Hoa nhắm mắt, dựa vào chiếc ghế để gạt đi phần nào nỗi đau khổ đang dần ăn sâu vào tim anh. Càng cố kìm nén lại càng đau. Khang Vũ còn nhìn thấy nước mắt chảy ra từ khóe mắt Kiến Hoa. Là nước mắt, chắc chắn là nó. Khiến Kiến Hoa rơi lệ, hẳn là anh đã phải chịu một đả kích quá lớn. Khang Vũ lắc đầu bất lực. Tất cả đã kết thúc rồi.
...
Lệ Dĩnh cứ như vậy thất thểu về nhà, bảo vệ rất lo lắng khi trông thấy bộ dạng của cô chạy lại hỏi thăm nhưng cô dường như không để ý đến, lững thững bước vào thang máy.
Tiếng chuông cửa vang lên, bên trong vọng ra tiếng chạy rầm rầm của Nancy vội vã ra mở cửa. Nhìn thấy Lệ Dĩnh thân ướt đẫm đứng trước cửa cô không khỏi kinh ngạc, không phải Lệ Dĩnh đi với Hoa ca sao. Vì sao lại về giờ này, mà tại sao lại có bộ dạng đó.
"Lệ Dĩnh"
Lệ Dĩnh đã dùng hết sức của mình để về được đến đây. Thấy Nancy, cô hoàn toàn suy sụp ngã vào lòng người trợ lý.
"Lệ Dĩnh, em làm sao thế, sao lại ướt thế này?" - Nancy vô cùng hốt hoảng đưa Lệ Dĩnh vào nhà, nhưng dường như toàn thân Lệ Dĩnh bây giờ không hề có chút sức lực nào. Mới đến thảm cô đã không trụ vững được nữa.
"Nancy, em đã...em đã...làm tổn thương anh ấy rồi. Anh ấy nhất định sẽ rất hận em"
Lệ Dĩnh cứ như vậy ngã quỵ trước thảm phòng khách, ánh mắt vô hồn nhưng nước mắt không ngừng tuôn ra. Cả người cô run rẩy, không phải vì lạnh mà vì nỗi sợ hãi kéo đến, cô vừa tự tay đánh mất người quan trọng nhất đối với mình.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
25 chương
12 chương
16 chương
57 chương
14 chương