Hạnh Phúc Quả Táo Chín
Chương 41 : Nhớ lại những kỷ niệm thơ bé (2)
Dịch: Hoài Phạm
Ô tô chạy thong thả, trong xe bốn người bốn tâm tư. Những bông tuyết lại chậm rãi bay bay. Thành phố mênh mông, những cô gái nhỏ sẽ trưởng thành. Quan Thục Di nhìn ra cửa sổ, nhìn thành phố quen thuộc, nhìn cảnh vật thân thương. Rất nhiều kỷ niệm từ sâu một góc trong đầu bỗng trở lại, không ngừng sinh sôi.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi vỗ vai Đậu Kiến Nghiệp, “Sếp nhỏ, tôi không đến công ty nữa.”
Đậu Kiến Nghiệp hơi sửng sốt: “A?”
“Anh biết phố cổ Phượng Hoàng bên cạnh trường tiểu học không?”
“Biết.”
“Anh đến đó giúp.”
Đậu Kiến Nghiệp ngây người, vẫn quay xe.
Quan Thục Di cùng Ngụy Cầm đứng trước cổng trường tiểu học, gần như đã thành một bãi hoang tàn, sau quá trình sát nhập, trường tiểu học đã nhạt nhoà trong đám bụi bặm của thành phố, trở thành nhà kho của một công ty kiến trúc Sau khi tặng ông bảo vệ một hộp pháo hoa, những người này lập tức ủi chiếc cổng sắt cũ.
Trường học quạnh quẽ nên dĩ nhiên nhìn rất đổ nát, nhưng tầng hai hầu như không mấy thay đổi. Chỉ có cột cờ lắc lư trong gió là còn cho thấy, nơi này từng là một ngôi trường, vách tường trống trơn, nhiều năm trước bảng đen vẫn còn được giữ. Chiếc bảng tàn tạ cuối cùng còn có thể mơ hồ đọc được nội dung trên đó.
“A! Hoa hướng dương nở rộ. Trên đồng ruộng nước nhà. Chúng ta là hoa của tổ quốc, chúng ta là tương lai của tổ quốc. Chúng ta học tập tri thức, lý tưởng chúng ta rộng lớn…… Chúng ta ở thời đại mới……”
Trên đám cỏ của trường học chất đầy tài liệu kiến trúc. Hai cô gái nắm tay nhau tản bước trong trường, tìm lại những kỷ niệm tuổi thơ. Họ nhớ về những đôi mắt long lanh, đen láy*. Gương mặt những con người cũ, bạn bè cũ đã nhạt nhoà không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhớ về những ánh mắt. Từng ánh mắt tràn đầy niềm vui và giọng nói thơ trẻ, mềm nhẹ bên tai không ngừng truyền đến.
Họ nhớ tới một ngày nào đó, sau khi đi viếng nghĩa trang liệt sĩ về, họ được giao viết một bài cảm nhận. Trong bài văn, Quan Thục Di viết thế này:
“…… Khi em trưởng thành, phải làm một bộ xương khô danh tiếng, một liệt sĩ cách mạng hăng hái nhiệt tình……”
Giáo viên chủ nhiệm lớp đã phê: “Chữ viết rất…nghiêm chỉnh, lý tưởng…… Rất cao xa!”
Những góc nhỏ trong trường học, tiếng cười thơ trẻ chảy xuôi theo trí nhớ của hai cô gái, họ trèo lên đỉnh đống xi măng được để sẵn, nhìn cờ tổ quốc, gương mặt trang nghiêm như những thành viên của đội thiếu niên.
Đậu Kiến Nghiệp cảm động, tuy từ cổng trường nhìn qua, bóng dáng hai cô gái ngốc nghếch lạ lùng, nhưng cũng rất hồn nhiên. Nhìn…… Thật sự đẹp, có người nói, giữa những người phụ nữ không thể có tình bạn, hôm nay xem ra, tình bạn của phụ nữ khi đã được hình thành, chân tình còn đáng giá hơn so với đàn ông.
“Trước đây……” Đậu Kiến Nghiệp đột nhiên mở miệng, anh ta cảm thấy dù thế nào, anh ta cũng phải cảm khái một chút.
Tần Tri sửng sốt, quay đầu nhìn.
Đậu Kiến Nghiệp chậm rãi ngồi xổm xuống, cũng mặc những vết bẩn xếp bằng ngồi xuống, châm thuốc lá hít một hơi rồi hồi tưởng: “Mới trước đây, tôi theo anh tôi đến nhà bà nội ở, khi đó tôi rất bướng bỉnh, đồ chơi đàng hoàng không chơi, còn sắt, ná, xẻng, tua-vít lại không rời tay. Bà nội nói, lớn lên nhất định sẽ là một kiến trúc sư. Tôi còn viết cả trong một bài văn.”
Tần Tri cười, vỗ vai anh ta.
“Trước đây anh thế nào?” Đậu Kiến Nghiệp hỏi anh.
Tần Tri suy nghĩ:“Bà nội nói, tôi là một đứa trẻ kỳ lạ.”
Đậu Kiến Nghiệp nhìn anh đánh giá: “Bây giờ nhìn anh cũng rất kỳ lạ.”
Hai tay Tần Tri đút túi áo, nhếch miệng cười: “Ừ, vẫn dáng vẻ như thế, bẩm sinh đã vậy, không thay đổi được.”
Đậu Kiến Nghiệp suy nghĩ, lại nói một câu rất ý nghĩa: “Đúng vậy, cảm thấy mình đang thay đổi, thật ra cái gì cũng không thay đổi, chúng ta vẫn là chúng ta, thế giới vẫn là thế giới.”
Bên kia sân thể dục, hai cô gái đột nhiên đồng thanh hát lớn: “Trưởng thôn đến sẵn, chít chít chít chít! Thùng thùng thùng thùng thùng! Nhiều lần nhiều lần, Trang Ny Ny cũng đến đây, mở ra một giấc mộng trái phá, Thái Dương công công cười hì hì, Heo tiên sinh đâu? Mọi người đi về thôn thượng lưu! Sẽ xảy ra chuyện gì? Về phía trước đi thôi, rất mong chờ,……”
Bắt đầu còn hát đàng hoàng, đến đoạn cuối cùng, lại thành chảy nước mắt mà hét.
Đậu Kiến Nghiệp cười vui vẻ, anh ta quay đầu nhìn Tần Tri đang nghẹn cười: “Là làng chim cánh cụt*?”
*Phim hoạt hình chuyển thể từ truyện tranh tiến sỹ Slump.
Mặt Tần Tri ngơ ngác: “Cái gì làng chim cánh cụt?”
“Phim hoạt hình, Arale, anh chưa từng thấy?”
“…… Không!”
“Bảy viên ngọc rồng thì sao?”
“…… Không!”
“Kim cương biến hình?”
(hình như tác giả nhầm lẫn, trong chương mở quán cà phê sách, mấy bộ truyện tranh đó là tần Tri lấy về cho Quan Thục Di, bây giờ lại bảo là chưa đọc, haiz!)
Mặt Tần Tri ngượng ngập, rất xấu hổ lắc đầu: “Không, tôi….. Tôi từng xem thám tử mèo đen, có tính không?”
Đậu Kiến Nghiệp đứng lên, vỗ vai anh: “Ông anh à! Thời thơ ấu của anh thật là thê thảm!”
Tần Tri nghiêm túc gật đầu, gia gia bà nội ngày ấy bán hoa quả, trong nhà rất nghèo, không có tivi, không có tiền mua truyện tranh, anh cũng không có bạn bè để chia sẻ.
“Tôi có trọn bộ bảy viên ngọc rồng, có cả bộ Boy (tác giả UMEZAWA Haruto), rảnh rỗi mời anh tới chơi.” Đậu Kiến Nghiệp lởi xởi.
Tần Tri gật đầu, thầm cảm thấy ăn ý với anh ta, Đậu Kiến Nghiệp không đáng ghét, rất hiền hoà. Nếu có thể, anh hy vọng có thể làm bạn với anh ta.
“Đó là một cô gái tốt, anh phải quý trọng, bây giờ rất khó tìm được một người như vậy, gần như tuyệt chủng!” Đậu Kiến Nghiệp cảm khái.
“Ừ, Ngụy Cầm cũng không tệ, anh phải quý trọng!” Tần Tri cười với anh ta.
Đậu Kiến Nghiệp quay qua, tỏ vẻ muốn ói: “Tôi có chết thành tro, cũng không cần người biến thái như vậy.”
Tần Tri vỗ vai anh ta: “Ông bạn, không bao giờ có gì là tuyệt đối.”
Tới công ty, đã là buổi chiều. Tần Tri và Đậu Kiến Nghiệp tránh trong xe không ra. Tuy Quan Thục Di nói mặt đẹp dễ nói, nhưng Tần Tri ‘thà chết chứ không chịu khuất phục’, chết cũng không muốn trở thành “công cụ” để Quan Thục Di khoe khoang. Đậu Kiến Nghiệp không muốn gặp mặt người quen. Họ tránh trong xe nói chuyện. Hai cô gái ôm thuốc lá, bánh kẹo và thiệp mời đi thu nợ cũ.
Tần Tri nhìn theo Quan Thục Di, trên mặt anh tràn đầy tình yêu dịu dàng. Tuyết rơi nhè nhẹ, hai cô gái kéo tay nhau băng theo đường ống nước đi vào. Đi rất xa, tiếng cười vẫn còn vọng lại, và anh vẫn nhìn theo bóng nàng biến mất.
Di động trong túi rung rung, Tần Tri lấy điện thoại ra, nhìn tên, không khỏi sửng sốt, tin nhắn của Lang Ngưng.
“Anh đang ở đâu? Bạn học lớp cũ đều đã ở nhà chờ anh.”
Phút chốc, Tần Tri ngây người.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
76 chương
58 chương
10 chương
59 chương
54 chương