"Cháttt"_ Chị quản lí phòng nhân sự kia vừa giáng xuống gương mặt cô một cái tát khá đau nên khiến một bên má của cô ửng đỏ. Vân Y đưa tay lên sờ má mình, trợn mắt nhìn chị ta. - CHỊ... Chị ta mỉm cười thỏa mãn, giọng đanh đá. - Tao làm sao? Mày nghĩ mày trợn mắt thế thì tao sợ à? - Chị quá đáng rồi đấy? - Hừ! Quá đáng? Quá đáng thế nào? Ngon! Mày đánh tao thử xem! Tao là quản lí phòng nhân sự đấy! Thử xem! "Chát"_ Vân Y không nói không rằng thẳng tay tát lại chị ta một cái điếng người. Chị ta đưa tay sờ má mình, trợn mắt nhìn cô. - Mày dám! Vân Y nhếch môi cười khẩy, môi mấp mấy nói. - Thế nào? Chả phải chị thách tôi à? - Mày được lắm! Muốn bộ hợp đồng này chứ gì? Vậy thì quỳ xuống mà lấy! Nói rồi chị ta thẳng tay quăng bộ hợp đồng xuống đất làm giấy trong đó rơi ra. Vân Y nhìn cô ta khẽ cau mày, định tát cô ta thêm một cái thì một giọng nói khác. - Thư kí Triệu! Hợp đồng rơi kìa! Nhặt đi chứ! - Phải phải! Nhặt đi chứ! Đứng đó mà trợn mắt vơdi quản lí của chúng tôi làm gì? - Mau nhặt đi! Mọi người xung quanh phòng nhân sự nhìn ngó chỉ trỏ cô rồi hùa theo chị quản lí kia mà nói. Vân Y nhíu mày chìn xung quanh, tức giận quát. - IM LẶNG! RẢNH LẮM À? Vừa nghe giọng nói lạnh lẽo kèm sự giận dữ của cô thì cả phòng nhân sự đều im lặng. Vân Y trầm xuống một lúc, cô định cho bọn họ một tràn chửi tiếp nhưng không, cô lựa chọn im lặng, để tự Thiên Hàn biết rồi giải quyết thì tốt hơn. Nếu cô giải quyết chuyện này một mình thì chỉ sợ rằng nhở ai đồn ra ngoài nhân viên Bạch Thiên không đoàn hoàng thiếu nhân phẩm đồ gì thì toang. Vân Y nắm tay chặt thành quyền, hít một hơi sâu cố hạ cơn giận trong người lại rồi ngồi xổm xuống, nhặt từng tờ giấy rơi trong hợp đồng ra. Chưa dừng lại ở đó, chị quản lí kia còn thẳng chân giẫm lên tay cô một cái khá mạnh xong rời đi rồi giả vờ nói. - A! Xin lỗi nhé! Tôi lỡ chân! Vân Y nhắm mắt lại tầm 3 giây nhanh chóng nhặt toàn bộ những tấm giấy bị rơi lên rồi đứng dậy, trước khi rời đi cô còn để lại một câu "Đồ rác rưởi" rồi mới quay lưng bỏ đi. Chị quản lí kia tức tưởi quát to. - CON NHỎ KIA! MÀY CHỬI AI HẢ? Nhưng chỉ có âm thanh im lặng chứ chả ai đáp trả lời chị ta, chị ta tức tối đập mạnh bàn rồi bỏ ra ngoài. _______________________________________________ Vân Y tức giận đi về phía thang máy để lên đến tầng cuối cùng của Bạch Thiên, cô vừa bước ra thì gặp Lục Hạ. Vân Y mếu máo chạy đến câu cổ Lục Hạ. - Dương Lục Hạ! Lục Hạ bàng hoàng nhìn con bạn mình, nâng tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô hỏi. - Yêu nghiệt này! Sao thế? Vân Y buông Lục Hạ ra, đưa tay mình cho Lục Hạ xem. Lục Hạ nhìn cánh tay cô khẽ nhíu mày khi có những lần đỏ nổi lên. - Ai làm mày bị vầy? Chuyện gì vậy? Vân Y nhăn mày nhăn mặt nhìn Lục Hạ trả lời. - Cô ta...! Lục Hạ không hiểu ý của con bạn mình, cau mày hỏi lại. - Ai? Vân Y biết Lục Hạ không hiểu liền nói rõ ngay. - Quản lí phòng nhân sự! Lục Hạ cau mày nhìn Vân Y. Chỉ vừa mới vào làm một ngày đã có chuyện, Lục Hạ cau có hỏi. - Có chuyện gì? Kể tao nghe! Cô thở dài lắc đầu rồi lên tiếng nói. - Thôi! Giờ không tiện nói! Để tối tao kể cho mày nghe! Lục Hạ cau có xoa vết đỏ ở bàn tay cô rồi gật đầu nói. - Ừm! Thôi cũng được! Đã bảo mày phải cẩn thận với những người ở đây rồi mà! Cô phồng má nhìn con bạn thân quý của mình trả lời. - Tao cũng có muốn đâu! - Haiz! Tao đi ra ngoài đây! Về phòng làm việc đi mày! - Ừm.! Mày đi đi! Lục Hạ cười tạm biệt cô rồi bước vào thang máy, cô chỉ nhẹ thở dài rồi đi về phía phòng làm việc của Thiên Hàn. "Cạch"_ Cánh cửa căn phòng được Vân Y mở ra một cách nhẹ nhàng, cô bước đến bàn làm việc của Thiên Hàn, đặt hồ sơ xuống bàn. - Của anh! - Ừm! Cảm ơn em! Vân Y gật đầu định quay về bàn làm việc của mình thì Thiên Hàn lên tiếng. - Nè! Đây là tất cả công việc ngay mai của em cần làm! Trong đây gồm có những cuộc gặp gỡ, đi ăn cùng đối tác, một số cuộc hợp. Dạo này cũng chẳng có tiệc gì nên cũng không cần đi! - Dạ vâng! Vân Y thở dài cầm lấy sớ giấy trong tay Thiên Hàn, quay lưng định trở lại bàn làm việc thì. - Khoan đã!