Hạnh phúc nhất là khi có anh
Chương 82
Những ánh nắng sớm len lõi qua khung cửa sổ rội vào phòng Vân Y, cô nhíu mày rồi từ từ mở mắt, cảm giác đầu có vẻ hơi đau, có lẽ do tối hôm qua khóc nên vậy. Khẽ thở dài nhìn qua chỗ của hắn thường nằm, tự lẩm bẩm.
- Tối qua không về phòng à?
Thở ra một cái rồi cô đứng dậy đi lại tủ quần áo đi ra tìm cho mình một bộ đồ rồi đi vào nhà tắm. Sau khi tắm rửa vệ sinh cá nhân xong thì cô đi xuống nhà. Chắc giờ này Thiên Hàn đang ở dưới nhà nhỉ? Nghĩ vậy, Vân Y đi nhanh hơn xuống nhà, cô ngó vào phòng khách chẳng thấy hắn, bước vào nhà bếp thì đúng như cô đoán, Thiên Hàn vẫn chưa đến tập đoàn, cô cười nhẹ rồi bước đến ngồi đối diện hắn.
Thấy cô vào, dì Hà nhanh chóng dọn bữa sáng ra cho cô, Vân Y còn chưa kịp cầm đũa thì Thiên Hàn đã đứng lên, thấy hắn chuẩn bị đi, cô liền lên tiếng.
- Anh... Anh không ăn sáng à?
- Không! Hôm nay anh có cuộc họp sớm!
Nói rồi Thiên Hàn quay đi, Vân Y còn chưa kịp nói thêm gì thì đã thấy Thiên Hàn đi khuất mới. Vân Y khẽ thở dài nhìn bữa sáng của mình, nhìn Vân Y có vẻ buồn, biết cô có ý định là không ăn nên dì đã lên tiếng.
- Vân Y! Cháu ăn sáng đi!
Vân Y nhìn dì Hà, thở ra rồi nhẹ nhàng trả lời dì.
- Cháu không muốn ăn!
- Cháu ăn đi! Một chút cũng được! Bữa sáng quan trọng lắm, nhở mà cháu bệnh thì có phải lại làm thiếu gia thêm lo không?
Vân Y nhìn dì Hà, suy nghĩ lại câu nói của dì. Đúng nhỉ? Nhở cô bị bệnh thì chẳng phải sẽ gây phiền cho Thiên Hàn sao. Nghĩ vậy nên Vân Y gật đầu rồi cầm đũa lên ăn, được vài ba miếng thì cô nuốt không nổi nữa nên không ăn nữa mà quay về phòng.
[...]
Ở tập đoàn Bạch Thiên, Thiên Hàn vừa giải quyết xong một cuộc họp khá là căng thẳng, ai nấy bước ra khỏi phòng đều đổ mồ hôi lạnh. Xong cuộc họp, Thiên Hàn quay về phòng làm việc của mình và tiếp tục vùi đầu vào đóng hồ sơ kia.
Cốc... Cốc... Cốc...
- Vào đi!
- Sao vậy người anh em! Gì mà căng vậy?
Tư Vũ bước vào với vẻ mặt tươi vui nhưng nhìn lại mặt Thiên Hàn thì bao nhiêu niềm vui liền bị dập tắt.
Thiên Hàn dán mắt vào máy tính, tay vẫn như bay lướt trên nhưng phím máy mà không trả lời Tư Vũ. Tư Vũ thấy mình bị làm lơ liền lên tiếng nói.
- Bạch Thiên Hàn!
Thiên Hàn không nhìn Tư Vũ nhưng miệng vẫn trả lời.
- Nói?
Tư Vũ đứng trước mặt Thiên Hàn, khẽ cau mày khi thấy vẻ mặt của hắn.
- Mày bị gì vậy? Cãi nhau với Vân Y à?
Thiên Hàn đưa mắt nhìn thằng bạn mình, giữ thanh âm lạnh lẽo hỏi.
- Sao mày hỏi vậy?
- Ha! Chuyện gì mà tao không biết!
Thiên Hàn cau có nhìn Tư Vũ, tâm trạng đang không tốt lại gặp thêm thằng bạn nói chuyện úp úp mở mở, thiệt là quạo mà.
- Lãnh Tư Vũ?
Tư Vũ bật cười rồi lên tiếng nói với Thiên Hàn.
- Haha! Từ từ mày! Muốn hỏi sao tao biết chứ gì? Sáng tao có nghe Lục Hạ nói Vân Y gọi cho cô ấy! Lục Hạ nói nghe giọng Vân Y có vẻ không vui, còn hơi khàn đặc gì đấy, chắc là khóc rồi!
Những ngón tay bấm phím của Thiên Hàn dừng lại, hắn im lặng đưa mắt nhìn Tư Vũ. Tư Vũ cũng nhìn Thiên Hàn rồi lên tiếng nói tiếp.
- Vân Y không nói rõ với Lục Hạ là chuyện gì, chỉ hỏi Lục Hạ là dạo này ở tập đoàn nhiều việc lắm sao? Rồi nói nhìn mày có vẻ rất mệt mỏi và căng thẳng nên Vân Y không muốn làm phiền mày nữa.
- Lục Hạ hỏi Vân Y chuyện gì, cả hai có cãi nhau không rồi hỏi Vân Y có ổn không nhưng Vân Y không nói! Tao nghe Lục Hạ nói Vân Y chỉ trả lời là "Tao ổn" rồi ngắt máy!
Thiên Hàn trầm tư nghe Tư Vũ mà không mở miệng nói thêm gì. Tư Vũ nhìn vẻ mặt trầm tư này của bạn mình rồi thở ra, lên tiếng nói.
- Thiên Hàn! Nói mày nghe! Tao nghe Lục Hạ nói có vẻ Vân Y rất buồn, có gì thì cả hai cùng ngồi xuống nói chuyện.
- Tao biết mày còn mệt mỏi vì chuyện của bang và cả của tập đoàn, nhưng đừng vì vậy mà trút nổi mệt mỏi của mày xuống Vân Y. Lục Hạ nói nhìn Vân Y vậy thôi nhưng rất yếu đuối dễ khóc nên mày đừng quá cáu gắt với Vân Y, nhở một ngày nào đó Vân Y không ở cạnh mày nữa thì đừng có mà hối hận!
- Tao chỉ kể mày nghe cho vui vậy thôi! Mày làm việc tiếp đi!
Nói rồi Tư Vũ cười vui vẻ rồi rời khỏi phòng làm việc của hắn để hắn lại với một vẻ mặt trầm tư. Có vẻ hắn đang suy nghĩ về lời nói của Tư Vũ.
Phải, Thiên Hàn là đang suy nghĩ đến lời nói của Tư Vũ. Có vẻ hắn đã quá cáu gắt với Vân Y, vậy mà Vân Y lại không có ý gì là giận là hờn. Khẽ thở dài rồi hắn tiếp tục làm việc của mình, làm được một lát thì hắn dừng lại, đứng dậy cầm áo vest rời khỏi phòng làm việc của mình xuống gara lấy xe rồi phóng đi khỏi tập đoàn Bạch Thiên.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
15 chương
17 chương
24 chương
8 chương
169 chương
66 chương