Cau mày không quyết định được, Corey do dự trước tấm gương trong phòng cô và quan sát diện mạo của cô. Bộ áo liền quần màu đen bằng len mà cô đã quyết định mặc có hai quai đen hẹp trên vai gắn với cái áo lót bằng hai cái móc áo màu vàng, cổ áo trũng xuống, và lưng hở sâu. Nó ôm sát cơ thể cô như một đôi găng tay mềm mại, dừng lại rất kiểu cách ngay đầu gối cô, nhưng cô không chắc là nó có quá sang trọng cho bữa ăn tối cạnh nhà bếp hay không, hay có lẽ quá bình thường trong ngôi nhà này. Mặc dù chắc chắn là nó sẽ làm cho Spencer bị ấn tượng ... Spence ! Giận dữ với bản thân vì đã nghĩ đến phản ứng của anh, cô xỏ chân vào đôi xăng đan đế bằng, kẹp lên tai một đôi bông tai hình tròn bằng vàng, và bóp chiếc lắc tay bằng vàng rộng mà cô đã đeo lúc sớm vào cổ tay. Cô bước đến cửa, sau đó lùi bước về phía tấm gương để kiểm tra lại khuôn mặt và tóc. Tối nay cô thả tóc xuống, xõa qua vai cô; cô không còn phải lo lắng là Spencer Addison có thể nghĩ cô còn quá trẻ đối với anh. Cô quyết định là cô cần thêm một chút son môi, và vội tô chút son lên môi. Cô nhìn lướt qua đồng hồ và không thể tin nổi là đã muộn đến thế. Đã là tám giờ mười lăm phút. Cô đã chuẩn bị lâu hơn gấp hai lần nếu so với thời gian cô chuẩn bị cho buổi dạ vũ của Hội Phong Lan vừa qua ở Houston. Hết sức bực bội, cô quay lưng lại với tấm gương và săm săm đi ra cửa. Căn phòng nhỏ cạnh nhà bếp không phải là một khu vực tối như Corey nghĩ, mà là một cái hốc tường ấm áp ở phía sau nhà bếp có một cái bàn hình bán nguyệt lớn có các cửa sổ cao nhìn ra bãi cỏ âm u bao quanh. Corey nghe giọng nói của mẹ cô khi cô đi vòng qua góc tường, và cô mỉm cười với âm thanh đó khi cô đi vào phòng. Và nhìn thấy Spence. Anh đang ngồi ở cuối bàn, cánh tay trái của anh duỗi dài trên mặt bàn, cười toe toét với mẹ Corey đang ngồi kế bên tay trái anh. Bà Corey thì ngồi cạnh mẹ Corey, đối mặt với cửa bếp, và Joy đang ngồi cạnh bà. Bàn ăn được chuẩn bị cho năm người. Bốn người đã ở đó. Anh ở lại để ăn tối cùng họ. Nụ cười của Corey khựng lại, bước chân của cô loạng choạng, nhưng cô trấn tĩnh lại ngay khi bà cô nhìn thấy cô và thông báo sự xuất hiện của cô với những người khác. "Corey đến rồi. Này, cháu đã đến muộn đấy, cháu yêu. Chao ôi, tối nay trông cháu dễ thương quá ! Đó có phải là bộ đồ mới không?" Corey cảm thấy như muốn chui xuống sàn. Việc ám chỉ cô đã đặc biệt chưng diện cho dịp này, điều mà chắc chắn là cô đã làm, và cô kinh hoàng khi chắc chắn rằng Spencer đã nhận thấy. Spencer Addison chắc chắn đã nhìn thấy cô trông ra sao. Lúc này, điều khiến anh chú ý nhất là cả cơ thể cô cứng đờ khi cô nhìn thấy anh ngồi ở ngay bàn. Spence nhận ra cô đã không mong anh sẽ ở đó. Và cô không muốn anh ở đó. Nhận thức này làm cho anh bối rối và đau đớn. Anh nhìn cô di chuyển về phía cái bàn với vẻ duyên dáng thoải mái giống như lúc cô còn là một thiếu nữ, và anh mỉm cười với cô. Để đáp lại, cô mỉm cười qua anh, và đột nhiên anh cảm thấy sự thôi thúc phải đứng dậy rời khỏi bàn, cản đường cô và nói, Mẹ kiếp, Corey, nhìn anh này ! Anh vẫn khó có thể tin nổi cô gái trẻ điềm tĩnh, đĩnh đạc này có vẻ không nhớ anh cũng chính là Corey Foster mà anh đã biết. Có một điểm ở cô không hề thay đổi, Spencer lưu ý - cô vẫn thắp sáng cả căn phòng mỗi khi cô đi vào phòng. Khoảng thời gian ngắn ngủi kể từ khi cô ngồi xuống đối diện với anh và bắt đầu nói chuyện với những người khác, toàn bộ bầu không khí ở bàn dường như sáng bừng lên. Ít ra thì đêm nay những điều đó cũng giống những buổi tối cách đây đã lâu. Ngoại trừ, vào những ngày đó, Corey đã rất vui mừng khi gặp anh. Hình ảnh những ngày đó nhảy múa trong tâm trí của anh ... những hồi ức về một cô nhóc đáng yêu với cái máy ảnh quanh cổ xuất hiện tại trận đấu quần vợt của anh. "Em đã chụp được một tấm ảnh rất đẹp khi anh giao quả bóng đầu tiên, Spence." Và anh đã nói đó là một cú giao bóng rất tồi. "Em biết", cô đã đồng ý với nụ cười dễ lây của cô, "nhưng tấm ảnh em chụp được thì đúng là tuyệt." Anh nhớ những khi anh bất ngờ đến nhà cô. Cô đã rất vui khi gặp anh, nụ cười sáng ngời như ánh nắng mặt trời. "Chào, Spence ! Em đã không biết là anh sẽ đến." Và rồi, một hôm nọ, khi cô khoảng mười lăm tuổi, anh nhìn quanh quất và thấy cô đi về phía anh qua bãi cỏ sau nhà, mái tóc màu mật ong tung bay quanh vai cô, lấp lánh dưới ánh mặt trời, đôi mắt cô rạng rỡ trong xanh như bầu trời hè. Một cô gái đáng quí - sắc sảo và lanh lợi, đôi chân dài và khuôn mặt tươi cười. Cô đã là cô gái đáng quí của anh kể từ ngày hôm đó - luôn thay đổi, không ngừng, rực rỡ. Thậm chí cho đến bây giờ, anh có thể nhìn thấy cô đứng dưới cây tầm gửi, tay của cô nắm lại ở sau lưng. Cô mới mười sáu tuổi và nhìn rất chín chắn. Anh không biết là sẽ không may mắn cho bạn bè của anh nếu anh không làm theo truyền thống của ngày lễ Nô-en khi anh ở trong nhà của họ sao ... " Anh đã do dự. "Em chắc là em đủ lớn để làm chuyện này chứ ?" Tất nhiên, anh biết là cô phải lòng anh, và anh biết là với thời gian cô sẽ trưởng thành, sẽ vượt qua điều đó, và đến một lúc nào đó sẽ không còn yêu thích anh nữa. Đó là điều tự nhiên, không thể tránh được rằng các chàng trai ở lứa tuổi của cô sẽ thay anh trong trái tim cô. Chuyện đó phải nên xảy ra. Anh đã trông đợi điều đó xảy ra, và dẫu vậy, anh vẫn cảm thấy hơi khó chịu khi chuyện đó xảy ra. Còn hơn là hơi khó chịu. Anh thậm chí không nhìn thấy sự thay đổi đang đến cho đến cái đêm cô yêu cầu anh làm người partner để thí nghiệm chuyện hôn nhau. Chúa ơi, anh đã cảm thấy mình giống một kẻ bệnh hoạn với những gì anh đã làm với cô đêm đó, và thậm chí những gì anh đã muốn làm với cô còn tệ hơn - với một cô gái mười bảy tuổi ! Cô gái đáng quí của anh. Anh đã quên mất buổi khiêu vũ đêm Nô-en của cô, và chuyện đó đã cắt đứt bất cứ chút tình cảm nào mà cô dành cho anh còn sót lại. Cô đã đi với một người khác, một người thay thế vào phút chót, là những gì đúng ra là của anh. Theo lời của bà anh, cô đã đi với ai đó cùng trang lứa với cô và "là một người bạn thích hợp cho một cô gái thơ ngây" hơn Spence. Đúng lúc đó Corey đã quá chú tâm với cuộc sống riêng của cô đến nỗi thậm chí cô đã không màng nói một lời với anh tại đám tang của bà anh vài tháng sau đó. Diana đã bào chữa cho cô bằng cách nói Corey có một cuộc hẹn vào buổi chiều. Cô cũng đã không màng đến tham dự đám cưới của anh, mặc dù cô có thể đưa bạn trai đến cùng ... Cuộc đàm thoại xoay tròn quanh anh ở bàn khi món ăn kế tiếp được dọn ra, và thỉnh thoảng anh có tham gia, nhưng chỉ với một nửa sự chú ý của anh. Anh thích nhìn Corey khi cô không nhìn anh, và vì cô không bao giờ liếc nhìn về phía anh hơn một lát, anh có rất nhiều cơ hội. Anh đã thực sự bị bất ngờ khi món tráng miệng được phục vụ ; anh đã ăn mà không biết mùi vị thức ăn, và chắc chắn anh không muốn ăn bất cứ món tráng miệng nào. Anh không thể có những gì anh muốn : chỉ đêm nay, chỉ bữa ăn này, anh muốn nó diễn ra như lần cuối cùng anh ăn tối cùng gia đình cô. Đó là cái đêm Diana yêu cầu anh tình nguyện đưa Corey đến tham dự buổi khiêu vũ ở trường của cô. Lúc đó, cô đã có một người đàn ông mới trong đời của cô - một gã Doug nào đó - và nhiều người khác nữa. Spence đã bị loại bỏ và thành người ít quan trọng nhất trong đời cô, nhưng ít nhất cô vẫn có thể ban cho anh một nụ cười. Ngay lúc này việc cô tỏ ra anh hoàn toàn không hiện hữu trong chính căn nhà chết tiệt của anh, tại cái bàn chết tiệt của anh còn tệ hơn là bực bội ; nó thật sự làm cho anh thất vọng. Và anh biết chính xác lý do tại sao nó lại như vậy. Anh đã trông đợi nhiều hơn những gì anh muốn thừa nhận là anh muốn gặp lại cô, để lại được có gia đình hạnh phúc của cô xung quanh anh. Khi anh nhìn thấy cô băng qua bãi cỏ sau nhà lúc chiều, với mái tóc rực nắng của cô tung bay trong gió nhẹ, anh đã nghĩ ... anh đã nghĩ nhiều chuyện ngu ngốc, những chuyện không thể xảy ra. "Cậu Spence ?" Giọng nói lúng túng của Joy cắt ngang suy nghĩ của anh, và Spence nhìn cô. "Cái ly của cậu bị gì à ?" "Cái gì của cậu ?" "Cái ly nước của cậu đấy. Cậu đã và đang nhìn chằm chằm vào nó và xoay nó trong tay cậu." Spence ngồi thẳng lên trong ghế của anh và sẵn sàng đối diện với hiện thực và quên đi quá khứ. "Cậu xin lỗi. Tâm trí của cậu đang chú tâm vào chuyện khác. Tất cả mọi người đang nói về chuyện gì ?" "Hầu hết là về chuyện đám cưới, nhưng tất cả đã chán đề tài đó rồi. Dù sao chăng nữa, tất cả mọi thứ đã được lo xong." Theo bản năng Corey cảm thấy Spence sắp sửa tham gia vào cuộc đàm thoại, và vì cô thấy thoải mái hơn khi không phải nói chuyện với anh, cô cố giữ mọi người tập trung vào Joy. "Chúng tôi không thấy chán với chuyện đám cưới chút nào," Corey vội nói. "và mặc dù cháu nghĩ là mọi thứ đã lo xong, vào phút cuối luôn có những chi tiết mà mọi người quên. Đôi khi chúng vô cùng quan trọng." "Như chuyện gì?" Joy hỏi. Corey suy nghĩ nát óc tìm ra một chuyện gì đó để thảo luận mà chưa được nói đến. "Ờ... cháu có nhớ chuyện xin giấy đăng ký kết hôn không ?" "Không, nhưng thẩm phán sẽ đem nó đến khi ông ấy tham dự lễ cưới." "Tôi không nghĩ cháu có thể làm vậy," Corey nói, tự hỏi liệu Angela, với ý muốn làm cho đám cưới trở thành một cuộc ăn chơi xa xỉ, đã quên đi những chi tiết thực tế, ít phô trương hơn. "Tôi đã từng làm phù dâu trong nhiều đám cưới, và cháu luôn phải xin giấy phép trước, sau đó phải chờ một vài ngày, ồ - và xét nghiệm máu nữa." Joy rùng mình khi cô vừa đề cập đến máu. "Cháu sẽ bị ngất khi nhìn thấy cây kim, vì vậy cháu không cần phải làm chuyện đó. Vị thẩm phán điều hành đám cưới là bạn của cậu Spence, và ông ta có quyền quyết định. Ông ta đã nói cháu không cần phải làm chuyện đó." "Được, nhưng còn chuyện giấy phép và khoảng thời gian chờ đợi thì sao ?" Lần đầu tiên Spence nói trong mười lăm phút, và mặc dù Corey đã chuẩn bị sẵn sàng khi nghe giọng nói trầm ấm của anh, nó vẫn làm được những điều khác lạ trong trái tim cô. Kỷ niệm, cô đang nghe anh nói, chứ không phải tưởng tượng. "Đều đã xong," anh nói. "Không có thời gian chờ đợi ở Rhode Island." "Tôi hiểu rồi," Corey nói, quay mặt khỏi anh ngay sau khi anh nói xong. Thay vì cố gắng nghĩ về một đề tài khác, cô làm việc mà những người khác đang làm và bắt đầu ăn món tráng miệng của cô. Thật không may, Joy không quan tâm đến miếng bánh phó mát của cô; cô quan tâm đến Corey và Spence. "Thật là buồn cười," cô nói, nhìn từ Spence đến Corey và trở lại Spence, "vậy mà cháu cứ nghĩ hai người từng là những người bạn thân chứ." Spence đã rất bực mình vì Corey đối xử với anh như thể anh không tồn tại làm cho anh đột ngột quyết định làm rõ sự hiện diện của anh, và cảm giác của anh cho mọi người biết. "Cậu cũng đã nghĩ vậy," anh nói dứt khoát. Anh đập thẳng quả bóng đàm thoại vào sân của Corey, và với sự thoả mãn thích thú, anh nhận ra ba vị "khán giả"tất cả đều hướng về cô để xem cách cô đánh trả lại nó. Corey ngẩng đầu và nhìn vẻ ngoài thách thức của anh. Trong đầu, cô tưởng tượng ra cảnh cô chồm ngang qua bàn và lật úp đĩa anh vào lòng anh, nhưng tất cả những gì mà cô làm là mỉm cười và nhún vai. "Chúng tôi là bạn thân." "Nhưng hai người dường như không có bất cứ chuyện gì để nói với nhau," Joy nói, nhìn có vẻ bối rối và hơi thất vọng. Các khán giả nhìn Spence ở bên phải, sau đó nhìn Corey ở bên trái họ, nhưng Corey đã khôn khéo cắn một miếng bánh phó mát, ép buộc một cách có hiệu quả là Spence phải đối phó với vấn đề. "Đó là chuyện xa xưa," anh nói thẳng thừng. "Vâng, nhưng cậu Spence, chỉ cách đây hai ngày cậu đã bực bội vì Corey dời chuyến bay của cô ấy lại một ngày. Cháu đã bắt đầu nghĩ là có lẽ đã có – như là, một mối quan hệ - giữa hai người khi hai người còn trẻ." Bây giờ, khi anh không muốn sự chú ý của Corey, anh lại tóm được nó. Thực ra, tất cả mọi người chú ý đến anh. Corey nhướn chân mày của cô và trao cho anh cái nhìn thích thú trầm tĩnh ám chỉ là anh xứng đáng phải chịu bất cứ sự bối rối nào với những mâu thuẫn trong câu chuyện mà anh đã khêu lên. Ba khán giả khác hồi hộp theo dõi. "Cậu không khó chịu vì cô ấy dời lại chuyến bay của cô ấy," Spence nói. "Cậu khó chịu vì cậu nghĩ cô ấy đã hủy chuyến đi của cô ấy." Họ tiếp tục nhìn anh cho đến khi anh nói dối. "Corey là một nhiếp ảnh gia giỏi, và cô là một phần của thoả thuận giữa mẹ cháu với tạp chí để đăng tải đám cưới của cháu. Đó là một hợp đồng hợp pháp, ràng buộc. Dĩ nhiên là, cậu đã mong đợi Corey sẽ thực hiện cam kết của cô ấy." Miệng của Corey há hốc với cái câu đạo đức giả đó, và mẹ cô đã cảm thấy Corey muốn ném miếng bánh phó mát vào mặt Spence, vội vã cứu nguy. "Corey luôn thực hiện cam kết của nó," bà bảo Joy với vẻ kiên quyết hoà nhã. "Nó luôn xem trọng chuyện đó." "Thực ra," Corey thêm vào, ngăn chặn những câu hỏi thăm dò khác cô có cảm giác nhất định sẽ có từ Joy, "Spence là bạn của cả gia đình, không phải đặc biệt là bạn tôi." Corey hài lòng với lời giải thích đó, và Joy trông có vẻ hài lòng, nhưng tiếc thay bà của Corey thì không. "Bà không nghĩ là hoàn toàn đúng như vậy, Corey." "Đúng đấy, Bà ạ," Corey nói với giọng cảnh báo, "Đúng vậy." "Được, có lẽ là vậy, cháu yêu, nhưng cháu là người duy nhất trong nhà dán giấy tường trong phòng ngủ của cháu bằng ảnh của cậu ấy." Corey muốn giết bà, nhưng lúc này tất cả những gì mà cô có thể làm là tranh luận. "Cháu không có dán giấy tường trong phòng của cháu bằng ảnh của anh ấy." "Căn phòng đó như là nơi thờ Spencer vậy," người phụ nữ lớn tuổi tranh cãi. "Nếu cháu thắp nến trong đó, mọi người cũng đã cầu nguyện. Trời đất, thậm chí dưới gầm giường của cháu đầy albums ảnh của cậu ấy." "Vậy thì có chuyện gì đã xảy ra vậy ?" Joy hỏi. "Không có chuyện gì xảy ra cả," Corey nói, ném một cái nhìn chế ngự đến bà cô . "Ý cô là, một ngày nào đó cô chỉ - chỉ dừng lại không quan tâm đến cậu Spence nữa và lấy xuống những tấm hình của cậu à ? Chỉ là vậy ?" Corey tặng lại cho cô một nụ cười rạng rỡ và gật đầu. "Chỉ như vậy." "Cháu không biết là nó có thể xảy ra như thế" Joy nói một cách ủ rũ. "Một người có thể chỉ ngưng quan tâm - một cách vô cớ ư ?" Lần đầu tiên kể từ khi Joy bắt đầu hỏi, Corey có cảm giác Joy không đơn thuần chỉ là tò mò, cô ấy bị bối rối. Bà của Corey rõ ràng cũng nhận thấy điều đó và cho rằng sự lo lắng của Joy chỉ là sự căng thẳng của cô dâu. Vỗ nhẹ bàn tay bóp chặt của Joy, bà trấn an : "Corey có lý do rất chính đáng, cháu yêu. Một lý do mà cháu sẽ không bao giờ có, bà dám chắc đấy." "Cô ấy có lý do à ?" "Đúng. Spence đã làm tan nát trái tim nó." Trong đầu, Corey giơ hai tay lên và đầu hàng chuyện không thể tránh được. Ngay lập tức bịt miệng bà bằng một cái khăn ăn và kéo bà ra khỏi bàn bằng mắt cá chân của bà, Corey không biết cách nào khác để ngăn những gì sắp đến. Giằng xé giữa sự đau khổ và vui đùa, cô chờ nhân phẩm của cô bị đem tế trên bàn thờ sự thật, vì lợi ích của một cô dâu tương lai bị căng thẳng. Bởi vì cô không thể ngăn nó lại, và vì cô biết Spence cũng sẽ phải trải qua vài giây khó chịu, cô ngả người ra, khoanh tay, và quyết định tận hưởng vẻ khó chịu của anh. Anh trông hoàn toàn bị sửng sốt, Corey nhận thấy với vẻ thích thú, tách cà phê của anh khựng lại ở giữa đường đến miệng anh. "Cháu đã làm gì ?" anh giận dữ hỏi, và thậm chí còn nhìn Corey như thể anh mong cô sẽ cứu viện cho anh bằng cách phủ nhận. Câu trả lời của cô là nhướn chân mày và gửi cho anh cái nhún vai không thương xót. "Cậu đã làm tan nát trái tim nó," bà của Corey khẳng định. "Và chính xác là cháu đã làm như thế nào ?" anh yêu cầu. Bà nhìn anh với ánh mắt hết sức chỉ trích vì đã không thú nhận việc làm sai trái của anh và thay vào đó bà trả đũa bằng cách nhắm câu trả lời của bà đến đứa cháu gái của anh. "Vào năm cuối ở trường trung học của Corey, cậu của cháu được đề nghị đưa nó đến buổi khiêu vũ đêm Nô-en. Bà chưa từng bao giờ thấy Corey kích động đến thế. Nó và Diana - Chị của Corey - đi mua sắm trong nhiều tuần để mua một chiếc áo chỉ để làm cho cậu ấy sững sờ, và cuối cùng thì họ cũng tìm được nó. Khi cái ngày quan trọng đến, Corey dành hầu hết thời gian ở trong phòng của nó để trang điểm. Sau đó, ngay trước khi Spence phải đến, nó đi xuống dưới lầu. Trời ơi, nhìn nó xinh làm sao trong chiếc áo đó ! Nó trông quá xinh đẹp và trưởng thành làm cho ông của nó và bà muốn rơi nước mắt. Dĩ nhiên là cả nhà đã chụp hình, nhưng vẫn để lại vài tấm phim để Corey chụp chung với Spence." Bà ngừng lại uống một ngụm nước, để cho sự hồi hộp dâng lên, và Corey có một ý nghĩ thoáng qua là bà của cô trước đây rất có tài trong những tình huống đầy kịch tính. Joy đáng thương đang nhổm người trên ghế của cô ấy, cau mày với cậu của cô với bất kỳ hành động nào mà anh đã làm để phá hỏng một đêm như vậy. Spence đang cau mày với bà của Corey, và mẹ của Corey đang cau mày với cái đĩa của bà. Corey đang bắt đầu cảm thấy thích thú. "Sau đó có chuyện gì vậy?" Joy năn nỉ. Bà của Corey cẩn thận đặt chiếc ly của bà về chỗ cũ, sau đó bà nâng ánh mắt buồn bã đến Joy. "Cậu của cháu đã thất hẹn với nó." Joy nhìn như không thể tin, như buộc tội Spence đến nỗi Corey hầu như cảm thấy thương hại anh. "Cậu Spence," cô thở, "Cậu đã không làm vậy chứ !" "Cậu ấy đã làm vậy," bà của Corey thẳng thừng xác nhận. Spence mở miệng định giải thích, nhưng bà còn chưa xong với anh. "Tim tôi tan nát khi nhìn thấy cách Corey canh chờ cậu ấy ở cửa sổ. Nó không thể tin là cậu ấy đã không đến." "Và vì vậy cô đã không đến buổi khiêu vũ được hả ?" Joy hỏi Corey, để lộ sự thông cảm mà chỉ có những người phụ nữ mới có khả năng cảm nhận trong những tình huống đặc biệt đó. "Không, cô ấy đã không bị lỡ" Spence nói. "Ồ, có, nó đã không đi được." "Cháu nghĩ bà đã nhầm lẫn về chuyện đó và vài chuyện khác," Spence nói, quai hàm của anh sít lại với vẻ khó chịu khi bị kết tội như thể một tên côn đồ khốn khiếp hơn những gì anh thật sự đáng bị. "Cháu đã thất hẹn với Corey đêm đó," anh nói, nhắm sự biện hộ của anh chủ yếu đến với đứa cháu gái đang mở to mắt của anh. "Cậu quên là cậu lẽ ra phải đưa Corey đến buổi khiêu vũ, và cậu đã đi Aspen vào kỳ nghỉ thay vì về nhà ở Houston. Bây giờ rõ ràng là cậu đã không nên để cho bà của cậu xin lỗi giùm cậu, nhưng bà đã rất bực bội và rất cố chấp. Cậu có lỗi trong hai chuyện đó, nhưng phần còn lại của câu chuyện mà cháu vừa nghe" - anh do dự, tìm kiếm một cách nói tôn trọng để nói rằng bà của Corey đã hoàn toàn sai - "không phải là những gì mà cậu nhớ. Corey đã có bạn đi khiêu vũ, và cô ấy đã có sẵn chiếc áo của cô ấy, nhưng bạn của cô ấy phải hủy bỏ vào phút chót. Các chàng trai khác mà cô ấy biết, những người có thể đưa cô ấy đi thì đã có bạn đi cùng, vì vậy Diana đề nghị cậu đi với Corey, và cậu đã đồng ý. Cậu không phải là người tình nguyện, cậu là người được chọn, và lý do duy nhất Corey muốn đi với cậu là vì không còn người nào khác rảnh - ngoại trừ lựa chọn cuối cùng của cô ấy, là ai đó mà cô ấy đã gọi vào phút cuối để thay thế cậu. Cậu," anh kết thúc một cách thẳng thừng, "là lựa chọn áp chót của cô ấy." Nói xong, anh tặng cho bà của Corey một nụ cười hoà giải và nói, "Trí nhớ của cháu cũng không phải là chính xác nhất, nhưng cháu nhớ rất rõ những chuyện đó vì cháu có cảm giác rất nặng nề khi cháu nhận ra cháu đã quên buổi khiêu vũ. Cháu đã cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi cháu được bảo rằng Corey đi với một người khác." "Cậu đã không nhớ rõ," Bà thông báo cho anh biết một cách tự mãn, "nếu cậu có mặt ở đó, như tôi, khi nó đi lên lầu trong chiếc áo xanh xinh đẹp - chiếc áo nó đã mua phải là màu xanh đậm vì đó là màu cậu thích - và cởi nó ra. Tôi không hiểu chuyện gì đã làm cho cậu nghĩ rằng cậu không phải là sự lựa chọn đầu tiên của nó, nhưng tôi biết nếu cậu nghe được tiếng nó khóc thầm trong đêm, như tôi đêm đó, cậu cũng sẽ không bao giờ quên được âm thanh đó. Nó đã quá đau khổ. Thật đáng thương !" Mặc dù có vài chuyện anh nghe không thể hiểu, khi Spence nhìn chằm chằm vào người phụ nữ lớn tuổi, theo bản năng anh biết là bà đang nói thật. Cháu gái của anh cũng biết vậy. Đầy xấu hổ, anh nhìn những khuôn mặt như lên án của họ trong khi tâm trí anh hành hạ anh với hình ảnh cô gái đáng quí của anh đi xuống cầu thang trong chiếc áo xanh đậm của cô và chờ anh ở cửa sổ. Anh nghĩ đến chuyện Corey khóc thầm trong đêm trong phòng ngủ dán đầy ảnh của anh, và anh có cảm giác khó chịu. Anh không hiểu tại sao cô lại bịa ra câu chuyện về chuyện cần người thay thế vào buổi khiêu vũ, nhưng khi anh nhìn bà Foster, người đang tránh ánh mắt của anh, một chuyện rất hiển nhiên : mọi người ai cũng biết tình cảm của Corey đối với anh lúc đó, ngoại trừ anh. Anh nhìn Corey, nhưng cô chống hai khuỷu tay của cô trên bàn và dùng hai tay che khuôn mặt của cô lại, và anh không thể nhìn thấy mặt của cô. Hàm của anh sít chặt với vẻ kinh tởm bản thân, anh nhìn chằm chằm vào ly nước của anh, nghĩ về những lời khoác lác anh đã nói lúc nãy về việc thực hiện lời hứa. Chẳng có gì lạ khi cô không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy anh ! Ngang qua bàn, Corey nhìn phản ứng ngạc nhiên của Spence xuyên qua những ngón tay cô, rồi nụ cười hài lòng trên khuôn mặt bà cô, và toàn bộ cảnh tượng này vượt xa những tình huống xấu nhất mà cô có thể tưởng tượng đến nỗi cô không kiểm soát được và cười khúc khích. "Corey," Spence nói, ngước lên nhìn vào khuôn mặt đang bị che lại của cô, chuẩn bị để nghe bất cứ những lời xỉ vả nào mà cô muốn nói với anh. "Tôi đã không biết. Tôi đã không nhận ra ... " anh bắt đầu một cách vụng về, và anh hoảng hốt, vai của cô bắt đầu rung rung. Cô đang khóc ! "Corey, xin đừng ... !" anh nói một cách tuyệt vọng, sợ đưa tay ra với lấy cô và làm cho mọi chuyện trở nên tệ hơn. Vai của cô rung mạnh hơn. "Tôi xin lỗi," anh nói với vẻ đau khổ. "Tôi không biết phải nói gì khác ... " Hai tay cô rơi xuống, và Spence nhìn chằm chằm không thể tin vào đôi mắt xanh đang cười nhìn anh với sự thông cảm thích thú, không có sự thù địch. "Nếu tôi là anh," cô khuyên trong tiếng cười, "tôi sẽ rời khỏi đây ngay lúc này và nói lời chúc ngủ ngon. Nếu Bà còn chưa tin là anh đã cảm thấy mình đủ có lỗi, chuyện này có thể làm cho việc đó thực sự còn tệ hơn." Sự biến đổi của cô từ một người xa lạ trở thành đồng minh vui vẻ của anh quá đột ngột, thật không đáng, và quá quen thuộc một cách sâu sắc làm Spence cảm thấy một cảm giác hoàn toàn nhẹ nhõm tràn qua anh. Anh trượt ra khỏi bàn, nháy mắt với bà của Corey, và chìa tay ra cho Corey. "Trong trường hợp đó, anh thà là quì gối ở bên ngoài, và không cho bà có cơ hội để chứng kiến tận mắt." "Tôi thật sự nên để cho anh làm chuyện đó," Corey nói với nụ cười dễ lây mà anh luôn thích, "nhưng đã quá trễ. Tôi đã tha thứ và quên toàn bộ mọi chuyện. Thực ra, tôi đã gởi các albums ảnh cũ đến đây chung với thiết bị và vật dụng của tôi. Tôi đã định đưa chúng cho anh. Vì vậy, như anh có thể thấy, không cần phải ra ngoài hoặc quì gối." Spence đặt bàn tay của anh dưới khuỷu tay của cô. "Anh nhất định làm," anh nói nhỏ nhẹ một cách không thể cãi lại. Joy trượt người ra khỏi bàn theo sau Corey. "Cháu nghĩ cháu nên ở chung một lát với mẹ và Peter và khách của họ." Bà Foster đợi cho đến khi cả ba người họ đều xa ngoài tầm nghe. "Mẹ," bà nói với tiếng thở dài, "Con không thể tin là mẹ đã làm chuyện đó." "Mẹ chỉ nói những gì là sự thật, con yêu." "Đôi khi sự thật làm cho mọi người đau khổ." "Sự thật là sự thật," người đàn bà lớn tuổi nói một cách tự mãn khi bà rời khỏi bàn. "Và sự thật là Spencer xứng đáng bị một trận đòn với những gì cậu ta đã làm vào đêm đó, và Corey xứng đáng nhận được một lời xin lỗi. Mẹ hoàn thành cả hai chuyện đó tối nay, và tốt hơn là chúng nên làm rõ chuyện đó." "Nếu mẹ đang hy vọng rằng chúng sẽ yêu nhau vì mẹ đã dọn đường, thì mẹ đã sai. Corey là mẫu người bị một lần thì sợ đến già. Mẹ cũng đã nói vậy cả trăm lần về nó." "Thì, chuyện đó cũng là sự thật." "Mẹ có nghĩ," bà Foster nói, tâm trí của bà rời khỏi Corey và Spence và trở về vấn đề cơ bản, "mẹ có thể chỉ nghĩ về sự thật, và không nên thường xuyên nói thẳng ra như vậy được không ?" "Mẹ không nghĩ vậy." Bà Foster bước sang một để cho mẹ bà có thể đi trước bà xuống hành lang. "Tại sao lại không?" "Mẹ đã bảy mươi mốt tuổi. Mẹ không nghĩ là mẹ nên phí thời gian của mẹ vào những lời vô nghĩa. Hơn nữa, ở tuổi của mẹ, mẹ được phép làm những chuyện lập dị."