Hạnh Phúc Nhân Đôi
Chương 15
Đứng dưới mái vòm được trang trí đầy hoa hồng mà anh sắp sửa kết hôn bởi một vị thẩm phán say nhừ với một nhiếp ảnh gia hoàn toàn không nghi ngờ gì, Spencer tán gẫu với hai người phụ nữ không biết là họ sắp trở thành gia đình vợ của anh.
Corey muốn có những khuôn mặt vui vẻ cho những tấm ảnh của cô, và anh đã cung cấp cho cô hai trăm người, nhờ sự giúp đỡ của một lượng lớn rượu sâm banh Pháp, cả một gia tài trứng cá hồi Nga, và một bài diễn văn ngắn, thú vị mà anh đã làm để có được sự hợp tác hoàn toàn của họ. Thực ra, dường như tất cả quan khách đều đang có một khoảng thời gian rất thú vị.
Chú rể thì chắc chắn là vậy.
Nâng ly rượu sâm banh của anh đến miệng, Spence quan sát cô dâu tương lai của anh ngắm góc ánh nắng mặt trời khi cô chuẩn bị sẵn sàng cái giá đỡ cuối cùng cho những tấm ảnh chụp lễ cưới. Cái đuôi dài của cái áo cưới mười ngàn đô cản trở cô, vì vậy cô tạm móc nó lên, và tấm khăn che mặt dài bằng đăng teng của cô đã được khoác qua vai cô như một cái khăn nhàu nát. Anh quyết định cô là tạo vật sống tuyệt diệu nhất. Cực kỳ quyến rũ. Hoàn toàn làm chủ bản thân. Và cô sắp trở thành của anh. Anh nhìn cô vội vã đi về phía anh, mắt cô có vẻ rất hài lòng với những kiểu chụp mà cô đã sắp sẵn. "Em nghĩ là chúng ta đã sẵn sàng," cô nói với anh.
"Tốt quá," Spence mỉm cười "Lattimore đang bị nướng sống dưới mái vòm đó trong những cái áo choàng mà em đã buộc ông ta mặc trong cả tiếng đồng hồ vừa qua, và ông ta rất khát nước."
Bà của Corey lại đưa ra kết luận khác khi bà với tay chỉnh lại khăn che mặt của Corey. "Vị thẩm phán đó say nhừ rồi !" bà tuyên bố.
"Không sao đâu, Bà ạ," Corey nói, xoay lại để nhìn mẹ cô tháo cái đuôi áo mà cô đã cài lại và cẩn thận kéo nó dài ra ở phía sau. "Ông ấy không phải là một thẩm phán thật đâu. Spencer nói ông ấy là thợ sửa ống nước."
"Ông ta là một con sâu rượu, đúng là thế đấy."
"Tóc của con ra sao?" Corey hỏi khi họ đã trải xong cái đuôi áo.
Spence đặc biệt yêu thích kiểu tóc của cô hôm nay, mặc dù nó không xõa qua vai cô như cách anh muốn nhìn thấy vào tối nay, ở trên giường. Chúng đang được kẹp lên thành lọn ngay cái vương miện để giữ chúng nhìn không rối tung trong các tấm ảnh. "Trông rất đẹp," Bà Foster tuyên bố, đưa tay lên vuốt thẳng khăn che đầu.
Spence đưa cánh tay ra cho Corey và cười toe toét. Anh vui mừng một cách chết tiệt, anh không thể ngưng mỉm cười. "Sẵn sàng chưa ?" anh hỏi.
"Đợi đã," Corey nói khi cô kéo chiếc cà vạt đen của anh cho ngay ngắn. Spence tưởng tượng ra cảnh suốt đời Corey kéo thẳng cà vạt của anh.
Corey cảm thấy ngực cô đau nhói khi cô nhìn lên người đàn ông sang trọng trong bộ đồ tuxedo được cắt may vừa vặn đang mỉm cười với cô với tất cả sự dịu dàng của một chú rể thực sự. Cô đã mơ giấc mơ này cả ngàn lần trong mấy năm qua, và bây giờ nó chỉ là vờ đóng kịch. Cô càng sợ hãi, khi cô có cảm giác mắt mình cay xè và vội giấu chúng sau nụ cười rạng rỡ.
"Trông anh ổn chưa ?" Spence hỏi, giọng trầm ấm của anh khàn đục một cách kỳ lạ.
Corey gật đầu, và cười vui vẻ. "Chúng ta trông giống Ken and Barbie vậy. Đi nào. "
Trước khi họ có thể đặt bước chân đầu tiên lên tấm thảm trắng trãi dài giữa những hàng ghế và đi vào mái vòm, một người nào đó ngồi ở hàng trước quay lại và nói có vẻ tốt bụng, "này, Spence, chúng ta có thể làm chuyện này nhanh không ? Ở đây nóng như địa ngục ấy."
Ngay lúc đó việc mà Spence đã quên đánh vào anh. Anh lùng sục khắp nơi để tìm một cái gì đó để sử dụng và nhìn thấy một cọng dây kẽm có sợi ru băng màu vàng nằm trên cỏ.
"Sẵn sàng chưa ?" Lattimore hỏi, lướt ngón tay của ông quanh cái cổ áo choàng.
"Sẵn sàng," Spence nói.
"OK nếu chúng ta làm ng ... ngắn gọn ?"
"Tốt thôi," Corey nói, nhưng cô đang ngả người ra, cố tìm xem Kristin với cái máy ảnh dự phòng mà họ quyết định sử dụng để chụp thêm những tấm ảnh đang ở chỗ nào.
"Cô ... ờ ... Foster ?"
"Vâng ?"
"Phong tục thông thường là nhìn chú rể."
"Ồ, xin lỗi," Corey nói. Ông đã rất dễ thương và rất hợp tác, và nếu ông muốn thực hiện trọn vẹn nhiệm vụ của ông, cô không thấy phiền tí nào.
"Đặt tay của cô vào tay Spence." Ở bên phải, Corey nhìn thấy Kristin di chuyển vào vị trí và nâng cao máy ảnh lên.
"Anh, Spencer Addison, có đồng ý lấy Car....er ... Caroline Foster làm người vợ gắn bó hợp pháp cho đến khi cái chết chia lìa hai người ?" thẩm phán nói quá nhanh đến nỗi những lời nói của ông ríu vào nhau.
Spence mỉm cười vào mắt cô. "Đồng ý."
Nụ cười của Corey dao động.
"Cô, Caroline Foster, có đồng ý lấy Spencer Addison làm người chồng gắn bó hợp pháp cho đến khi cái chết chia lìa hai người ?"
Tiếng chuông cảnh báo bắt đầu vang lên trong đầu Corey, nhưng chúng xuất phát từ một nơi mà cô không thể hiểu.
"Vì Chúa, Corey," Spence trêu chọc nhẹ nhàng, "đừng bỏ rơi anh tại bàn thờ Chúa."
"Đáng đời anh," cô nói với tiếng cười hổn hển, cố gắng tập trung vào việc dò tìm vị trí của Mike.
"Nào. Nói đồng ý đi."
Cô không muốn. Dường như có gì không đúng với chuyện đóng giả này. "Đây không phải là một bộ phim, vẫn còn phải chụp ảnh," cô nói.
Spence vươn ra phía trước và nắm lấy cằm của cô ở giữa ngón tay cái và ngón trỏ của anh, đẩy nhẹ mặt cô đối mặt với anh. "Nói đồng ý đi."
"Tại sao ?"
"Nói đồng ý đi."
Anh cúi đầu xuống và khi môi anh hạ xuống môi cô, cô hầu như nghe thấy Kristin vội vã chạy đến để chụp tấm hình bất ngờ này.
"Anh không thể hôn cô ấy cho đến khi cô ấy nói đồng ý." Lattimore cảnh báo với giọng ngọng ngịu.
"Nói đồng ý đi, Corey," Spence thì thầm, môi anh ở quá gần đến nổi hơi thở của anh chạm vào mặt cô. "Để ngài thẩm phán dễ thương kia cho phép anh hôn em."
Cảm giác muốn cười vang không thể ngăn nổi dâng trào trong cô bởi sự tán tỉnh của anh và sự nài nỉ được hôn cô của anh. "Đồng ý," cô thì thầm, cười khanh khách, "nhưng phải là một nụ hôn ngon - "
Môi anh lao xuống, nuốt lấy giọng nói của cô, và cánh tay anh ôm chầm cô một cách mạnh mẽ, ôm cô sát vào anh, làm nghẹt đi tiếng cười của cô trong khi vị thẩm phán vui vẻ công bố, "bây giờ tôi tuyên bố hai người là vợ chồng, đeo nhẫn cho cô ấy đi." Đám đông bật cười tán thưởng.
Hoàn toàn không cảnh giác trước nụ hôn cuồng nhiệt, đòi hỏi, Corey chộp lấy vai anh để giữ thăng bằng khi các giác quan của cô quay cuồng ; sau đó cô xòe tay của cô ra, buộc anh dừng lại. "Dừng lại đi," cô thì thầm, tách miệng cô khỏi miệng anh. "Đủ rồi. Thật đấy."
Anh để cho cô đi, nhưng anh nắm chặt những ngón tay của cô và giữ chúng ở đó trong khi có cái gì đó tròn tròn và ngứa ngáy trượt qua khớp ngón tay cô.
"Em cần thay chiếc áo cưới này ra," Corey nói ngay khi họ bước ra khỏi mái vòm.
"Trước khi các người đi - chúng ta phải - " vị thẩm phán bắt đầu, nhưng Spence can thiệp. "Anh có thể chúc mừng tôi vài phút sau, Larry," anh nói một cách trôi chảy. "Tôi sẽ gặp anh trong thư viện, ở đó yên tĩnh, ngay sau khi tôi đưa Corey lên lầu. Có một chiếc taxi đậu trước cửa để đưa anh về nhà sau khi chúng ta nói chuyện ."
Trong khoảng thời gian rời khỏi ban công và bắt đầu đi xuống hành lang về đến phòng của cô, cảm xúc của Corey đã thay đổi từ hết sức sốt sắng với những tấm ảnh nổi bật mà cô tin chắc họ đã chụp được tụt xuống thành cảm giác chán nản không thể cắt nghĩa được, cô cố lý giải đó là sự thất vọng bình thường sau một ngày làm việc hết sức căng thẳng và mệt nhoài. Cô biết Spence không có lỗi. Anh đã đóng vai một chú rể thay thế với sự kết hợp giữa vẻ điềm tĩnh không thể lay chuyển với sự nhiệt tình của trẻ con rất duyên dáng.
Cô vẫn còn cố sắp xếp những cảm xúc lộn xộn của cô khi anh mở cửa phòng của cô và bước sang một bên, nhưng khi cô bắt đầu đi qua ngang anh, anh chặn cô lại. "Có vấn đề gì hả, người đẹp ?"
"Ôi, làm ơn đi," cô nói trên tiếng cười bị nghẹn lại, "đừng nói bất cứ chuyện gì ngọt ngào, nếu không em sẽ òa khóc."
"Em là một cô dâu lộng lẫy."
"Em đang cảnh báo anh," cô nói với giọng nghèn nghẹn.
Anh kéo cô vào vòng tay anh, ôm phía sau đầu cô và áp khuôn mặt cô lên trái tim anh trong một cử chỉ thật dịu dàng và bất ngờ đến nỗi nó càng làm cho cô muốn khóc. "Nó giống một trò hề khủng khiếp," cô thì thầm.
"Đa số tiệc cưới là một trò hề khủng khiếp," anh nói trong sự thích thú nhẹ nhàng. "Những gì đến sau đó mới quan trọng."
"Em nghĩ vậy," cô nói lơ đãng.
"Nghĩ về những tiệc cưới mà em từng thấy qua," anh tiếp tục, lờ đi vẻ giật mình của nhiều quan khách nhìn thấy hai người qua cánh cửa đang mở khi họ đi xuống hành lang. "Trong phân nửa tiệc cưới nếu chú rể không bị say rượu thì cô dâu lại bị ốm nghén. Thật là tội nghiệp," anh trêu chọc.
Vai của cô rung rung với tràng cười đầy nước mắt, và Spence mỉm cười vì âm thanh trong tiếng cười của cô luôn cuốn hút anh, và việc làm cho cô cười luôn làm anh cảm thấy dễ chịu hơn, mạnh mẽ hơn, thú vị hơn con người thật của anh. "Sau khi suy nghĩ kỹ, đây gần như là một lễ cưới hoàn hảo mà em có thể hy vọng."
"Không, đối với em thì không. Em muốn có một lễ cưới vào lễ Nô-en."
"Đó có phải là điều duy nhất mà em không thích về đám cưới này - ý anh là mùa nào trong năm ? Nếu có bất cứ chuyện gì khác mà anh có thể làm để em cảm thấy vui với hôn lễ này, hãy nói với anh và anh sẽ làm."
Anh có thể yêu em, Corey nghĩ trước khi cô có thể ngăn được mình, sau đó cô đẩy ý nghĩ đó sang một bên. "Chắc chắn là không còn có gì hơn mà anh có thể làm ngoài những gì anh đã làm. Em đang tỏ ra ngớ ngấn và quá xúc động. Lễ cưới luôn làm em cảm thấy như vậy," cô nói dối với nụ cười khi cô lùi bước.
Anh chấp nhận. "Anh sẽ đi gặp Lattimore, rồi anh muốn thay quần áo. Trong khi chờ đợi, anh sẽ cho người mang một ít sâm banh lên đây, và sau đó anh sẽ lên và cùng uống với em, em thấy sao ?"
"Được thôi," cô nói.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
32 chương
17 chương
22 chương
23 chương
13 chương
34 chương