*** Nhà Vũ *** Bất chợt vị lãnh tiên sinh hỏi cậu - Em nghĩ sao về tình yêu giữa người đồng giới ? - Ừm …. Tình yêu của họ vẫn đáng quý, đáng trân trọng. Ai cũng là con người, cũng cần được yêu thương và cần hạnh phúc. Nếu là bệnh thì đâu có thuốc chữa, nếu là tội lỗi thì đâu có án tù, mà nếu là cặn bã thì đâu thuộc tầng lớp nào trong xã hội. Không, họ không sai, họ rất đáng quý, đáng trọng, sống thật với chính mình, đó chưa bao giờ là sai cả… - Suy nghĩ của em thật chín chắn - Hỳ, anh đã quá khen - Nếu … nếu tôi yêu em thì sao – bất chợt anh thầy này tiến sát người đến cậu làm cậu phát sợ, hai tay run bần bật - Thầy … thầy … làm gì vậy - Làm gì ư, tôi yêu em, tôi yêu em đến chết mất – nói rồi hắn nắm hai tay cậu lại, cuối mặt sát mặt cậu, cậu hét toáng lên. Hắn định làm gì đó …. - Dừng lại … ông làm cái gì vậy – anh chạy đến, đẩy tên thầy giáo ra. Đánh vào mặt hắn một cái rõ đau … - Đi … đi đi, tôi không muốn gặp ông – giọng Vũ sợ hãi vang lên, tay chỉ vào hắn ta - ĐƯợc … nhưng hãy nhớ, tôi luôn yêu em – nói rồi tên thầy cũng bước đi… đợi bóng hắn khuất hẳn, anh quay sang cậu. Ôi sao mà đáng thương đến thế, cậu sợ tái cả mặt, anh không hiểu tại sao, anh lại ôm cậu, vỗ về cậu. Còn cậu, cậu không thấy biến thái như thầy Khánh, cái ôm này khiến cậu dễ chịu vô cùng, khiến cậu đã bớt đi nỗi sợ, thật bình yên, thật ấm áp. Không biết tự bao giờ, cậu ngủ thiếp đi trong vòng tay ấy …. Anh buông cậu ra, nhìn thấy cậu đã ngủ thiếp đi, anh nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống sofa. Anh đang say đắm nhìn cậu, trông cậu thật dễ thương, khẽ vén tóc cậu, anh hôn lên trán cậu một cái * chóc *, anh mạnh bạo hơn, môi chạm môi, anh hôn cậu thật sâu, chiếc lưới lại tham lam quấn lấy lưỡi cậu một lần nữa. Anh cũng mau chóng dừng lại, chỉ vì sợ đánh thức cậu… Anh ngồi nhìn cậu mãi, nhìn mãi, lại viễn tưởng đến chuyện sau này, đến tương lai… Chẳng biết rằng cậu có yêu anh không ? Chẳng biết rằng cậu có thương anh hay không ? …. Anh cứ mỉm cười ngồi cạnh cậu đến chiều cũng không biết mình ngủ đi lúc nào cả … mãi đến lúc cậu tỉnh dậy… - Hơ … hơ … hơ…. – cậu dần tỉnh dậy,quay sang trái, rồi lại sang phải, cậu nhìn lên thì mới thấy anh, anh đang ngồi cạnh cậu, không biết anh ngủ từ lúc nào… Cậu lại nhớ đến chuyện vừa rồi, thật đáng sợ, không có anh, chắc cậu đã ……. Mà cậu lại nhớ đến lúc anh ôm cậu, chợt cậu nở một nụ cười, cảm giác ấy sao ấm áp thế …. Ngoài trời mưa đã nặng hạt, mưa cuốn đi bao nỗi lòng của cậu, giờ đây có một người bên cậu lúc cậu sợ hãi, còn gì bằng nữa… Đi đến chân trời góc bể, cho dù là đến nơi cuối cùng Trái Đất chắc hẳn gì mà tìm được người như thế. Tiết trời cũng thay đổi nhanh quá, cậu bắt đầu thấy lạnh, cậu rảo bước vào phòng lấy một cái chăn ra đắp cho anh rồi bước xuống bếp làm bữa tối … Anh ngủ khá lâu rồi cũng giật mình mà tỉnh dậy, thấy có gì ấm ấm, mở mắt thì thấy một chiếc chăn. Lòng anh vui mừng lạ thường, môi nở một nụ cười tỏa nắng, cậu ấy quan tâm tới anh, cậu lo lắng cho sức khỏe của anh dưới cái lạnh của mưa cuối hạ… Thật vui làm sao… Anh nhìn qua thì thấy cậu đang ngồi lướt điện thoại … nghe có mùi gì thơm quá, chắc cậu nấu bữa tối rồi đây, nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã 6h 30. - Cậu tỉnh rồi à – cậu đặt điện thoại xuống rồi quay sang anh - Ukm ukm, tỉnh rồi - Cảm ơn cậu - Cảm ơn ??? - Cảm ơn vì đã cứu tui - Ukm ukm, không có gì đâu - Thôi, cậu xuống ăn tối luôn đi - Đi thôi Anh và cậu cùng nhau ăn tối, mỗi người có mỗi niềm vui riêng, cậu có cảm giác như có một thứ tình cảm gì đó khó tả dâng lên… Ăn uống, dọn dẹp xong cậu cùng anh đi lên phòng khách - Thôi tôi về nhé – anh cất tiếng, mặt hơi buồn buồn - Ở … ở … ở lại đêm nay với tui đi – cậu ấp a ấp úng kéo tay áo của anh nhè nhẹ, mặt cậu đã đỏ ửng cả lên. Anh thấy vậy cũng cười nhẹ gật đầu - Đợi tôi một xíu, tôi sẽ qua ngay – nói rồi anh chạy vụt ra cổng, cậu vẫn còn đứng ngơ ngác không hiểu. Cậu quay lưng đi vào ngồi xuống sofa, bật một chương trình mình thích, haizz, hai ngày nữa là ba mẹ cậu về rồi, chán thật … Cậu đang suy nghĩ gì đó thì anh bước vào, trên tay cầm một thứ gì đó, nhìn kĩ thì ra là đòng phục và cặp cùng với sách vở, bấy giờ cậu mới hiểu ra… Anh nhìn cậu cười cười, mặt cậu đã hơi ửng hồng, trông thật đáng yêu … - Vậy tối nay …. – anh đang đắn đo điều gì đó - Ngủ với tui – cậu dứt khoát, quay mặt sang chỗ khác để anh khỏi phải thấy khuôn mặt của cậu lúc này. Ôi chao, sao mà đáng yêu đến thế… - Được – anh cười nhẹ, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả vô cùng. Hai người cùng ngồi trên sofa, cùng trò chuyện. Ngoài trơi mưa nhẹ, khiến người ta cảm giác hơi lạnh, cậu nhìn về phía anh. Anh đã ngủ gật tự khi nào, chắc sợ cậu cô đơn, sợ cậu một mình nên không dám đi lên ngủ trước. Nhìn qua đồng hồ, bây giờ cũng đã 10h 30, cũng muộn rồi… - Huy, Huy à … lên ngủ thôi – cậu vỗ vỗ vào vai anh - Hở … hở … hở …. – anh giật mình tỉnh dậy - Lên ngủ thôi - Ờ … ờ…. – anh cùng cậu lên phòng, bật đèn lên, cậu leo lên giường mặc kệ anh đi sau. Anh tắt điện, rồi cũng leo lên giường với cậu. Hai người đều có cảm giác kì lạ, hồi hộp, hay là ấm áp, hay là cảm giác của yêu thương đang nảy mầm. Anh quay lưng sang phía cậu …. Sau một hồi trăn trở, trằn trọc, cậu quay sang anh, thấy anh đã ngủ hơi sâu, cậu đưa tay ôm lấy anh, cảm giác đó, chính nó, thật dịu nhẹ, thật ấm áp …. Đâu có hay anh vẫn chưa ngủ, môi anh nở một nụ cười tươi, anh hiểu cậu, cậu cũng thích anh, cũng thương anh, cũng yêu anh, nhưng giờ chưa phải lúc thổ lộ tình cảm ấy… Anh và cậu dần chìm vào giấc ngủ…. *** Sáng hôm sau *** Cậu đã dậy từ sáng sớm để chuẩn bị bữa sáng, cậu bước đến cạnh giường, thấy có một chàng hoàng tử đẹp trai, cậu say nắng hắn mất thôi… - Huy à, dậy đi, xuống ăn sáng rồi đi học kìa - Từ từ, thêm 5 phút nữa đi – anh nói với giọng ngáy ngủ - …. – cậu không nói gì, chỉ đi đến cửa sổ, kéo tấm rèm cửa, tia nắng mặt trời rọi vòa phòng, khiến anh cũng khó lòng mà ngủ được. Anh đành thức dậy rồi đi làm vệ sinh cá nhân, cùng cậu xuống ăn sáng… Sau khi ăn xong thì hai người cùng nhau đi học, hôm nay anh mặt đồng phục lấy từ hôm qua, nhìn kĩ gần hơn thì thấy anh thật đẹp y như một siêu mẫu. Cậu dắt xe ra khỏi nhà… - Lên xe thôi – cậu hối giục anh - Ưm … hôm nay để tôi chở cậu – anh nói - Vậy cũng được - Ukm ukm Hai người cùng nhau đi đến trường, quả thật hôm nay là một ngày đẹp trời. Nắng đã rọi vào những khe hở của vòm cây, như đốt cháy cả con đường, con đường chứa đựng đầy những đốm vàng của ánh sáng mặt trời li ti. Chiếc xe quanh co, uốn lượn lướt qua những dòng người như một con rồng bay lượn, lướt qua những cơn sóng. Sau một chặp cũng đến trước trường. Nhiệm vụ của cậu là dưa xe vào nhà giữ xe, còn anh thì đợi cậu cùng đi vào lớp…