Sau 15 phút ra ngoài làm gì đó thì anh đem vào một bịch phở bò. Anh cho vào tô, cậu bắt đầu ăn, ăn như bị bỏ đói. Anh nhìn cậu ăn, ngồi cười nhẹ cũng chẳng hiểu vì sao trông thật ngốc nghếch… Sau khi ăn xong thì cậu lăn ra ngủ tiếp, nói cũng phải… Bệnh mà, ăn rồi nghỉ ngơi để mau bớt bệnh thôi. Mà cậu cũng chẳng dám nói với ba mẹ là bị bệnh, kẻo họ lại lo lắng chạy về nhà, cậu vẫn muốn ở nhà một mình cơ !!! Sau 1 đêm ở bệnh viện thì cậu cũng được xuất viện. Chẳng còn mệt, cậu hí ha hí hửng về nhà cùng anh. *** Đến nhà *** - Hay …za … thoải mái thật – vừa vào nhà cậu đã nằm dài ra sofa, nhìn cậu thật dễ thương… Anh nhìn cậu ngơ ngác một hồi lâu - Nhìn gì dữ ậy, chứ coi bộ mặt tui có dính gì à – cậu nhìn anh - Ơ … ơ … không… không có gì đâu - Ò … tưởng mặt tui dính gì chớ - Thôi… tôi đi về nhé - Pye cậu - Pp – nói rồi anh bước ra về. Trong nhà, cậu có chút gì đó vui vui, anh đã ở với cậu đêm qua, lo lắng, chăm sóc cho cậu. Sực nhớ rằng mình đã nghỉ một buổi học liền vội gọi điện cho mấy đứa bạn mượn bài vở… Còn anh, anh cũng có một cái gì đó vui vui trong lòng. Anh cảm nhận được rồi, một hơi ấm từ con tim, một vị ngọt như quả trái mùa, một thứ gì đó rưng rưng khiến tim anh lệch đi một nhịp … Phải ! Anh đã yêu cậu ta rồi …. Anh yêu cậu ta sâu đậm, cái lạnh lẽo của anh đã được nụ hôn kia làm tan chảy, làm rung động cả con tim … Môi anh khẽ nở một nụ cười, nụ cười đẹp tựa như ánh nắng ban mai… Nụ cười mở ra một cuộc sống yêu thương, khép lại một quá khứ tẻ nhạc cô đơn…. Một quá khứ băng giá *** Nhà Gia Huy *** Anh bước vào nhà, căn nhà vẫn như xưa, vẫn là hồ bơi nhỏ, cây kiểng, bể nuôi cá, xích đu, …v…v... Nhưng hôm nay chúng mới mẻ lạ thường, hôm nay chúng đẹp hơn thường ngày, ngôi nhà như khoát một màu áo mới, màu áo của nắng mới, ấm áp, hạnh phúc. Đến cả những rặng hoa mà hằng ngày anh cho là bình thường, vô vị hôm nay cũng rất đỗi lạ thường, thật sự rất đẹp !!! Anh ngồi trên ghế, điện thoại bỗng rung lên, mở ra đó là tin nhắn là ông Bảo( cha của anh): “ tháng này ba bận việc nhiều quá, không về được, tiền ba đã gửi rồi, con cứ xài đi nhé”. Một dòng tin nhắn ngắn, mặt anh thoáng nét buồn. Cũng đành vậy thôi, anh đã quá quen với điều này, có đôi lúc anh chỉ muốn mình là con của một nhà bình thường đủ ăn đủ sống, vậy mà vẫn đủ yêu thương từ cha mẹ, chứ giàu của cải vật chất mà con sắp quên đi mặt mũi của cha của mẹ thì sao mà gọi là hạnh phúc, sao gọi là sung sướng. Cho dù là ở lầu vàng gác tía, là ở cung điện nguy nga nhưng thiếu đi cái gọi là tình yêu thương của đấng sinh thành thì nơi đó cũng trở nên vô nghĩa và lạnh lẽo. Bởi vậy mới nói: “ nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi không có tình thương”… Anh lên trên phòng, đánh một giấc ngủ …. *** Ngày hôm sau *** Hôm nay cậu đến trường như thường lệ, cơ thể cũng đã khỏe hơn. Cậu vui vẻ bước đi trên con đường hành lang, hôm nào cũng vậy anh vẫn đến sớm hơn cậu. Cậu bước đến cạnh thấy anh đang chép chép gì đó. Anh ngước lên, thấy cậu liền nở một nụ cười tỏa nắng, cậu say trong nụ cười này mất rồi… - Khỏe chưa – anh cất tiếng hỏi, làm cậu cũng bừng tỉnh sau cơn say - Ơ … ờ… khỏe rồi … khỏe như voi – cậu cười một cái với anh rồi ngồi vào chỗ. Cùng lúc nhỏ Anh vs thèn Tùng cũng bước vào - Ê Vũ, khỏe chưa mầy – nhỏ Anh hỏi cậu - Khỏe rồi, yên tâm đi - Ời, khỏe rồi thì tốt, hôm qua anh thầy ảnh có hỏi mầy đó – Tùng nói vs cậu - Thầy Khánh hả - cậu hơi hơi ngạc nhiên - Chứ ai nữa, ổng hỏi mầy bị sao mà nghỉ học, có sao không, nói chung là nhiều thứ abc …xyz… - Tùng lần lượt kể cho cậu nghe - Chắc anh thầy để ý cậu Vũ nhà ta rồi – nhỏ Anh pha trò châm chọc cậu - Thôi đi, tau đánh mầy bây giờ - cậu tìm cách lơ sang chuyện khác *** Tùng! Tùng! Tùng! *** Trống vào tiết một đã điểm, haizz … za, lại đến tiết của anh thầy đó nữa. Cậu lại phải ngồi nhận cực hình một tiết. Cậu thở ra một cái, bất chợt có một bàn tay đặt lên vai cậu, vỗ nhè nhẹ dường như bảo là không sao đâu. Cậu quay xuống, thì ra là anh, cậu đỏ mặt chỉ gật đầu nhẹ rồi quay lên, đâu biết có một con người đang say nắng cậu đâu …. Ơ kìa, hôm nay không phải là anh thầy đó mà là một người cô khác dạy thế. Cậu suy nghĩ mông luân, không biết tên hách dịch đó đâu rồi, mà thôi kệ thoát được hôm nay là mừng lắm rồi… Các tiết học dần dần trôi qua nhè nhẹ, hôm nay không có áp lực nào cả… Cậu nhẹ nhàng bước ra về, hôm nay anh đã về từ sớm, cậu bức ra không thấy đâu cả…. Cậu chỉ cảm thấy một nỗi buồn thoáng nhẹ qua, cũng phải thôi… bao lâu nay vẫn thấy anh đứng đó dần thành thói quen… Cậu đạp xe ra về … *** Nhà Hoàng Vũ *** Cậu chạy lon ton vào nhà, thay đồ rồi xuống nhà nghỉ một chặp trên sofa. Bỗng dưng trước cửa có tiếng chuông * bing boong ! bing boong ! *. Cậu vội chạy ra mở cửa. Thật ngạt nhiên, thì ra là anh thầy lớp cậu. Cậu vội vã - Em chào thầy – vòng hai tay, lễ phép - Ừ, tôi vào nhà được chứ - anh thầy cười một cái - Vâng ạ, mời thầy vào – nói rồi thầy và cậu cùng đi vào trong nhà - Mời thầy ngồi – cậu vẫn lễ phép - Ờ, đây không phải trường học, em gọi tôi bằng anh cũng được – anh thầy giáo này lại nói - Vâng thưa thầy … ý lộn thưa anh – cậu khó khăn nói lên từ “ anh”. Tên này thật quái lạ, lại bảo cậu gọi bằng anh. Thật hết cách … Cậu từ tốn rót cho thầy một ly nước - Mời thầy … anh dùng nước - Tôi nghe nói em bị bệnh, hôm nay thế nào rồi – vừa hỏi, anh thầy này uống một ngụm nước - Khỏe rồi ạ - Ừm…. -Thầy … anh… đến có việc gì ạ - Cũng không có gì, tôi đến thăm em thôi - Vâng ạ, em cảm ơn - Không có gì đâu Hai người nói chuyện đủ thứ, anh thầy này có vẻ rất tự nhiên, thoải mái nhưng cậu thì khác, cậu vẫn có chút e ngại trước vị “ lãnh tiên sinh” này. *** nhà Gia Huy *** Anh đã bắt đầu cảm thấy nhớ cậu, tâm can nah như bị lửa than thiêu đốt, anh nhớ cậu vô bờ. Đúng thật là có yêu mới khổ vì yêu… Anh đâm đầu ra suy nghĩ: “ nhớ cậu ta chết đi mất, mình phải đi gặp cậu ta thôi …” Anh bước ra khỏi nhà, bước đi trên con đường đông đúc người. Cái đất này cũng khổ, phồn hoa tấp nập thì đông người chen chúc, chật chội mà khó chịu… Nhưng sao cũng được, chỉ cần gặp được cậu là anh thấy vui rồi… Đôi khi hạnh phúc đơn giản chỉ là nhìn thấy cậu cười hay đơn giản hơn nữa là được gặp cậu …