Hạnh phúc cuối trời xa
Chương 17
Trên đường anh với cậu tán dốc nhiều cái, anh chọc cậu cười nhiều hơn. Bây giờ anh đã hiểu rồi, chắc có lẽ tình cảm anh dành cho Vũ chỉ là sự say nắng nhất thời, anh sẽ coi cậu như một người em tốt, một người bạn tri kỉ. Đi được một đoạn đường thì bỗng nhiên anh dừng lại, hình như là nghe điện thoại. Cậu cũng dừng lại đợi anh, chỉ nghe được tiếng: “ Vâng, dạ.” Một lúc sau thì Phong quay qua, nói với cậu:
- Anh có việc gấp, không thể cùng em về được. Em có thể về một mình không ?
- Được ạ. Anh có việc gấp thì đi nhanh đi. – cậu cười một cái cho anh an lòng.
- Ukm … anh đi đây. – Phong vội chạy đi, không quên quay đầu lại nhìn Vũ một cái như chào tạm biệt, thật ra trong lòng cũng có chút lo lắng.
Vũ bước tiếp trên con đường đầy ánh điện, trời về đêm mà đất Sài Gòn cũng còn náo nhiệt quá, bất kể là trời thu hay trời đông, là mùa lạnh hay mùa nóng thì vẫn không nguôi đi sự náo nhiệt thường ngày. Cũng phải, tất cả cũng chỉ vì cơm áo gạo tiền mà cuộc sống này trở nên bề bộn, tấp nập đến vậy, nhưng thiếu đi cái tấp nập đó thì buồn chết mất. vũ đi dạo vài vòng rồi cũng đi về. Bước đến cổng nhà, cậu đứng sững lại, không thể tin vào mắt mình nữa, Huy đang nằm trước cổng, bộ dạng tồi tệ, trông thật đáng thương, đến gần có thể nghe được mùi rượu tỏa ra nồng nặc, chắc hẳn anh đã uống rất nhiều. Trong lòng cậu chợt nhói đau, không được, cậu không thể để anh ngoài trời gió lạnh như thế này, không suy nghĩ nhiều, cậu dìu anh vào nhà. Cậu vẫn nghe được tiếng anh nói:
- Vũ … hức hức … anh yêu em … hức … anh xin lỗi em rất nhiều … hức hức … em quay về với anh đi. – cậu òa khóc khi nghe những điều này, anh cũng chảy nước mắt. Vũ vội đưa anh lên phòng, đặt anh nằm xuống. Cậu đi pha một li nước chanh nóng đem lên phòng, khẽ lay người anh:
- Huy … Huy … tỉnh lại, uống ngụm nước giải rượu đi.
- Ơ … ơ …. – anh vô thức cầm lấy li nước, uống một ít.
- Sao rồi … có sao không.
- Là em … là em sao … hức hức … anh xin lỗi … anh xin lỗi … tha thứ cho anh đi, anh cầu xin em đấy. – anh ôm chầm lấy cậu thỏa mãn cái nỗi nhớ bao lâu nay, thỏa mãn cái sự thèm khát bấy lâu. Cậu không nói gì, chỉ thấy bản thân mình khác hẳn, miệng khẽ nở một nụ cười. Bất ngờ anh đè Vũ xuống giường, hôn cậu một nụ hôn thật sâu, lưỡi anh quấn quýt lấy lưỡi của cậu. Một nụ hôn dài đong đầy tình yêu, một nụ hôn nói lên tình cảm chân thật tận đáy lòng. Anh cởi từng cúc áo trên người cậu, đêm nay chắc hẳn sẽ là đêm hạnh phúc nhất !!! Chẳng bao lâu trên người cậu và anh không còn mảnh vải che thân. Anh hôn cùng khắp người cậu, hôn môi, hôn má, hôn trán rồi đến cổ, đến bụng, trên khắp người cậu đều có vết nút đỏ ửng cả lên. Anh rê cái lưỡi ma quái lên hai đầu nhũ, anh không quan tâm đến gì nữa, chỉ nghe được một vài tiếng rên nhè nhẹ. Không ngừng lại ở đó, Huy di chuyển xuống vùng hạ bộ, đôi môi ấm áp trượt dọc lên vật kia, lưỡi đặt dưới, đầu lưỡi chạm đến đỉnh, rồi từ từ bao trùm phía trên. Cậu có cảm giác đê mê, sung sướng đến tột độ, cậu không nói gì cả chỉ khẽ rên “ Aaaa …. Aaa …aaa …” Sự kích thích của rượu, của tiếng rên la lại càng hối thúc anh hơn, anh như con hổ đói đang ăn thịt con mồi của mình. Bất chợt anh dừng lại, hôn lên môi cậu, khẽ nói:
- Em làm lại cho anh đi.
- Ơ … ơ …. Em … em. – cậu không biết nên nói gì lúc bây giờ chỉ lẵng lặng làm theo lời an, cuối người xuống nâng niu phần hạ bộ. “ Tiểu Huy” khá tráng kiện, nuốt càng sâu càng khổ sở, thẳng cho đến khi nuốt xuống tận cổ họng thì cậu mới đưa ra vào nhè nhẹ. Mặt cậu hơi đỏ đỏ, thấy anh có vẻ hơi đê mê, trong đầu cậu thầm nghĩ: “ Hừ, thật đáng gét !!!” Anh cũng thật ra không dễ chịu gì, vì là lần đầu cậu thực hiện nên kỉ xảo lại chưa tốt, có lúc lại hỏng hết, chưa biết cách tránh răng, bất đắt dĩ chỉ qua là do rượu có sắn với tâm tình bấy lâu và lại là lần đầu được khẩu giao nên khoái lạc vẫn chiếm ưu thế. Anh kéo người cậu lên, đặt lên bờ môi ấy một nụ hôn, rồi khẽ nói:
- Em làm tệ thật, phải chỉ dạy em sau mới được … haha. – nụ cười gian xảo.
- Hừ, tên đáng gét. – cậu vừa nói xong thì anh đã quay người ngồi xuống tìm đến “ tiểu cúc” của Vũ, một ngón tay.
- Aaaaa. – cậu la lên vì đau đớn, cũng may là phòng cậu đều là tường cách âm nếu không thì chắc sẽ đánh thức cả khu phố.
- …. – Anh vẫn không quan tâm, rồi đến ngón thứ hai, ngón thứ ba. Cậu oằn người vì nó rất thốn, vô cùng đau đớn. Anh từ từ đưa vị “ tiểu huynh đệ” của mình đi vào trong “ tiểu cúc” của Vũ.
- Aaaaaaaaa …. – tiếng rên như phá vỡ cả màn đêm, phần dưới như muốn xe toạt ra khiến cậu đau đớn vô cùng đến nổi mặt cũng đỏ hết lên.
- Em thả lỏng chút đi. – Anh ôm ấy ngực Vũ rồi cúi đầu xuống hôn cậu, phần dưới vẫn không ngừng hoạt động.
Mỗi lần anh đi vào thật sâu khiến cậu vô cùng yêu thích, có cảm giác sung sướng như lên tận chín tầng mây. Căn phòng đầy tiếng dâm dục, sự hào quyện giữa tình yêu và dục vọng. Cậu mở miệng thở dốc, lửa dục vọng vẫn không ngừng thiêu đốt trong cơ thể khiến mồ hôi chảy nhễ nhại. Chớp mắt thấy anh nằm trên cũng giống cậu, đều chìm trong bể dục khiến cả hai đều càng thêm hưng phấn. Hai người mây mưa giường chiếu đến quên cả chính mình, căn phòng đầy những tiếng dâm mĩ, đến giường cũng có rung động khá nhiều. Nhịp đưa ra vào càng nhanh hơn, một lúc sau dục vọng lên đến đỉnh điểm, cậu cảm nhận bên trong có những dòng nước nỏng hổi chảy ra, anh nằm dài trên người cậu, thở dốc vài lần rồi đưa tay xuống “ tiểu Vũ” đưa nó lên xuống theo từng nhịp, rồi nhanh dần. Rồi anh cuối người xuống tiếp tục “ nâng niu” “ Tiểu Vũ” chẳng khác nào một thứ quý giá, cẩn thận liếm mút đến khi tinh hoa bắn ra. Anh hôn lên môi cậu một cái, thấy cậu hơi nhăn nhăn mặt có vẻ như đã cảm thấy đau rát ở “ tiểu cúc” anh cũng không tránh khỏi xót xa liền đặt tay cậu lên ngực mà mân mê. Cậu cười mỉm trông thật đáng yêu, rồi nói:
- Không sao hết.
- Bây giờ em là của anh rồi đấy, anh không cho ai động chạm đến em nữa. – anh cười cười trông có vẻ hạnh phúc.
- Hừ, tên đáng gét, đi ngủ thôi. – nói rồi anh đắp chăn cho cậu, cả hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trời lại trở gió lạnh, nằm trong phòng cũng có thể nghe được tiếng gió thổi đến mức nghe như tiếng huýt sáo, không khí ngoài trời là một đêm yên ắng, kèm theo là hơi lạnh đến thấu xương. Nhưng bên trong căn phòng này vẫn ấm áp lạ thường, hơi dục vọng vẫn còn vươn vấn, tuy nhiên hơi ấm của hạnh phúc mới là chính. Hai con người, hai trái tim rồi đây ai biết ra sao, tuy nhiên bây giờ họ là kẻ hạnh phúc nhất, không cần quan tâm đến gì nữa. Có nhau, xem như là tình yêu có nơi để trở về.
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
95 chương
105 chương
38 chương