Hạnh phúc có thật không
Chương 9
Nam Hải liếc nhìn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh mình, bờ vai của cô khẽ run, đôi mắt nhắm hờ như cố gắng chịu đựng cái lạnh đang thấm vào da thịt. Trông cô lúc này thật yếu đuối, cái vẻ ngông nghênh chẳng ra thể thống gì lúc nãy cũng không còn hiện trên khuôn mặt, thay vào đó lại là một thứ gì đó khiến người khác muốn bảo vệ, che chở. Trong tích tắc trái tim anh lệch đi một nhịp rồi nhanh chóng trở về bình thường. Thấy ở mình có chút lạ nhưng cũng không mấy bận tâm, anh đưa tay lay cô dậy.
“Đến nơi rồi.”
Cô nghe tiếng gọi thì khẽ chuyển mình, mơ màng nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt rồi ngây ngô nhìn anh.
“Sao anh biết tôi ở đây?”
“Trong hồ sơ của cô có ghi.”
Nhận được câu trả lời hững hờ của anh, cô cũng ậm ừ rồi loạng choạng đẩy cửa xuống xe. Trước khi đóng cửa xe lại, cô có hơi chần chừ rồi ngước lên nhìn anh.
“Lúc nãy… tôi nói chuyện có hơi vô lý, anh đừng để bụng. Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Nam Hải có chút bất ngờ khi nhận được lời xin lỗi từ cô, anh im lặng nhìn cô hồi lâu rồi gật gật đầu tỏ vẻ như chuyện đó không thành vấn đề gì cả. Lúc này cô mới yên tâm đóng cửa xe rồi quay người đi thẳng vào tòa chung cư.
Sau một giấc ngủ ngắn đầu cô chẳng hiểu sao lại nặng trịch, trong người không lấy có chút nào là thoải mái. Vừa lên đến nhà cô đã tìm ngay đến chiếc giường mềm mại mà thả mình lên đó, mặc kệ đến bộ dạng ướt mèm của mình, cô chẳng còn sức mà lết vào phòng tắm nữa. Cô nhắm mắt định ngủ nhưng hình ảnh chàng trai mặc chiếc áo len mỏng màu vàng sữa lại hiện lên, ám ảnh lấy cô.
Nếu người đó chính là Lâm Quân thì không lẽ anh đang sống ở nơi này? Không chừng ở đây cũng có người phụ nữ và con của anh nữa. Cô chợt thấy hoang mang, đôi mắt mở toang mà nhìn trừng trừng lên trần nhà. Chẳng phải cô đã chạy trốn quá khứ để đến nơi xa xôi này rồi sao? Tại sao cô vẫn không thoát khỏi nó, tại sao khi cô vừa đặt những viên gạch đầu tiên cho cuộc sống của mình thì Lâm Quân lại xuất hiện mà đạp đổ lấy nó.
Khuôn mặt, nụ cười, những cái ôm dịu dàng của hơn bốn năm về trước ùa về như một cơn sóng lớn. Nó cuốn lấy mọi lý trí trong cô, khiến cô cảm thấy dường như không thể thở nổi. Người đàn ông đã mang đến cho cô hạnh phúc và đau khổ đến tận cùng, hơn hai năm qua cô đã phải chịu đựng nhiều đến thế nào, anh làm sao có thể hiểu thấu? Đưa mắt nhìn tấm hình trắng đen được lồng trong một khung hình màu hồng phấn ở đầu giường, cô vươn tay úp mạnh nó xuống rồi lặng lẽ rơi nước mắt. Những người cô yêu vì sao lại không thể ở bên cô, dù là anh hay là đứa trẻ…
***
Sáng hôm sau.
Dương Ân ngồi thẩn thờ trong phòng họp, cô cuối gầm mặt, đôi mắt dán chặt vào những vân gỗ trên chiếc bàn, xung quanh các cổ đông đang tranh cãi về một vấn đề gì đó khá ồn ào nhưng cô lại không hề để tâm tới, trong suốt cuộc họp cô gần như chỉ yên lặng cho đến khi giọng nói của Nam Hải vang lên một cách không mấy vui vẻ.
“Về dự án khu vui chơi tôi đã tìm được nguồn vốn khá vững chắc nên sẽ không có chuyện sẽ rút bỏ. Còn việc hợp đồng với Trần Anh các vị không phải lo, tôi biết cách xoay sở.”
Câu nói của Nam Hải khiến không khí trong phòng dường như nặng nề hơn, mọi người dường như không ai đồng thuận với ý kiến của anh. Một cổ đông mạnh dạn lên tiếng phản đối gay gắt.
“Tôi biết chủ tịch Dương tin tưởng khi giao nơi này cho anh quản lý nhưng không vì thế mà anh lại quyết định mạo hiểm như vậy. Dự án khu vui chơi theo tôi là bất khả thi. Nó có thể sẽ phải dừng lại bất cứ lúc nào nếu nguồn vốn bị trục trặc, chúng ta không nắm chắc nó trong tay. Còn về bên Trần Anh tôi nghĩ chúng ta nên rút, họ chỉ muốn giở trò dây dưa để ngăn những hợp đồng lớn khác của công ty mà thôi.”
Cuộc tranh cãi cứ thế mà không có hồi kết, cô liếc nhìn sự bất mãn và mệt mỏi trên gương mặt Nam Hải khi phải đối đầu với mấy người đàn ông bảo thủ rồi đưa tay bóp nhẹ cái đầu đang đau như búa bổ của mình, miệng khẽ lên tiếng.
“Thương trường là phải mạo hiểm, là phải đứng lên mà tranh đoạt chứ không phải há miệng chờ sung rụng. Tôi nói không phải không có căn cứ, về vấn đề nguồn vốn của dự án khu vui chơi chúng ta đã nắm chắc trong tay 50% nguồn vốn của tổng công ty, chỉ cần 50% từ các ngân hàng. Nếu họ có rút tài trợ chúng ta vẫn chống trụ được. Hơn nữa, công ty chúng ta xếp hàng đầu trong những công ty uy tín, vậy có lý do gì mà phải sợ sụp đổ?”
Cô ngưng lại, đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng họp xem phản ứng của các cổ đông rồi nói tiếp.
“Còn bên Trần Anh thì tôi tin tưởng vào giám đốc Hải, đây là một hợp đồng quan trọng, ta lời mười thì họ cũng lời chín, cả hai cùng có lợi chẳng có cớ gì mà họ lại không đồng ý. Chẳng qua họ chỉ đang phân vân giữa ta và bên Hoàng Phong ai sẽ cho họ được lợi nhiều hơn chứ không phải là ngăn cản ta vì ta có hợp tác với ai họ không có quyền cấm. Tôi nghĩ Hoàng Phong chắc chắn sẽ cho họ nhiều hơn, nhưng đó là một công ty có cái gốc rất lõng lẽo, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Vậy với con mắt tinh tường chẳng lẽ họ lại không biết chọn cho mình một hướng đi an toàn?”
Cô nói một hơi dài, đôi mày nhướng cao theo thói quen mà nhìn quanh phòng họp, biểu cảm của các vị cổ đông cũng khá đa dạng. Có người gật gù, người suy tư. Có vài người nhận ra cô thì không nói gì chỉ khẽ cười, có vài người không biết cô là ai thì nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Trong đó có một người đứng tuổi với khuôn mặt căng tròn nhìn cô không mấy khách khí rồi hỏi thẳng.
“Cho hỏi cô đây là ai mà có quyền lên tiếng? Những điều cô nói chắc gì là đúng mà chúng tôi phải nghe theo?”
Từ khi cô về công ty con này vẫn chưa có một cuộc họp ra mắt cổ đông nên chỉ có một vài người biết đến cô, lẽ ra lúc bắt đầu cuộc họp Nam Hải sẽ giới thiệu cô với mọi người nhưng do sáng nay trong người cô không khỏe nên lúc đến công ty cuộc họp đã đến lúc cao trào khiến Nam Hải không tiện mở lời giới thiệu. Vậy nên khi nghe được câu hỏi từ vị cổ đông này Nam Hải cũng khá áy náy, anh đang định đứng lên nói giúp thì cô đã dõng dạc nói mà thần thái cứng rắn ban nãy không hề thay đổi.
“Tôi là Dương Ân, cố vấn của chủ tịch Dương, đồng thời là quản lý trước đây của tổng công ty. Tôi biết kinh nghiệm trên thương trường mình còn kém xa các vị nhưng sự nhạy bén thì tôi xin tự tin nói rằng là mình có thừa. Lần này các vị cứ xem như cược một ván bài đi. Tôi sẽ đem về cho các vị đây một món lời lớn.”
Giọng nói đĩnh đạc và nghiêm túc của cô khiến Nam Hải không khỏi giật mình, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt đầy kiên định của Dương Ân, hàng lông mày khẽ nhếch lên tỏ vẻ khó tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Nhớ đến ngày hôm qua cô còn như một nàng tiểu thư được cưng chiều, khóc lóc vô cớ ở giữa đường mà không biết ngại còn bây giờ khi đứng ở đây lại mang vóc dáng của một người lãnh đạo, xem công việc như cược một ván cờ, thậm chí biết chắc rằng mình sẽ nắm được phần thắng trong tay.
Anh suy ngẫm hồi lâu rồi thu lại ánh mắt, việc cô lên tiếng ngày hôm nay là cô đang tự giới thiệu về mình một cách hoàn hảo hay do anh kém cỏi phải nhờ cô giải vây khỏi những ý kiến trái chiều của cổ đông? Anh thở mạnh ra như không muốn suy nghĩ thêm nhiều nữa, liếc nhìn thấy mọi người cũng đang ngơ ngác, anh khẽ nhíu mày rồi thừa cơ lên tiếng.
“Đúng như những gì Dương Ân nói, các vị hãy cứ tin tưởng vào những quyết định mà trước đó chúng ta đã đưa ra, tôi và cô ấy nhất định sẽ không để các vị phải thiệt thòi. Nếu không còn ý kiến gì thì cuộc họp đến đây kết thúc. Ai cần làm rõ thêm điều gì có thể đến gặp tôi.”
***
Nam Hải tay lật nhanh tập hồ sơ nhưng đôi mắt lại không thể rời khỏi cô gái đang nằm bẹp trên chiếc bàn đối diện. Từ khi trở về phòng làm việc cô đã hắt hơi không biết bao nhiêu lần, khuôn mặt đỏ ửng của cô khiến anh có mấy phần lo lắng. Thấy đã đến giờ com trưa nhưng cô vẫn cứ nằm đó, anh không an tâm nên đến gần, đưa tay gõ nhẹ lên bàn.
“Không được khỏe à?”
Cô không ngước lên mà chỉ khẽ gật đầu, thân nhiệt cô tăng cao khiến cho gò má trở nên đỏ hồng, cơn đau đầu vẫn cứ thế mà dai dẳng, nhất quyết không chịu buông tha. Có lẽ do đêm qua cô ngủ quên trong khi người bị ướt nước mưa nên giờ mới trở bệnh như thế này.
“Nếu mệt thì cô về nghỉ đi, chắc do hôm qua dầm mưa nên nhiễm lạnh rồi. Có gì thì… có thể gọi cho tôi.”
Anh vừa nói hết câu thì chợt khựng lại, tự dưng bảo cô gọi cho anh làm gì cơ chứ? Ôi cái miệng của anh bị gì rồi. Câu nói đó cũng nhanh chóng thu hút ánh nhìn của cô, cô đưa mắt nhìn anh đầy khó hiểu, nhưng chỉ thấy được tấm lưng rộng của anh vội quay đi ra cửa như lẫn tránh.
“Hôm nay trong phòng họp cô làm tôi bất ngờ đấy… Còn nữa… Về nhớ uống thuốc.”
Trước khi cánh cửa văn phòng khép lại, giọng nói ngập ngừng của Nam Hải vang lên khiến trái tim cô đập loạn một nhịp, cặp mày thanh tú nhíu chặt lại. Cô sốt cao quá rồi.
Tất cả chỉ là hư ảo, vốn dĩ không hề có thật. Nên xin đừng làm em lầm tưởng.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
30 chương
37 chương
9 chương
82 chương