Chương 48 Hạ Mi nắm lấy bàn tay tôi, trấn an: "Không, tao thèm vào, tao chỉ lừa hắn vào chòng thôi. Tao biết không phải mỗi mày bị hắn tiếp cận đâu, còn rất nhiều bạn học khác nữa. Bình tĩnh nghe tao nói tiếp đi! Tao nói rằng tao là bạn thân của mày nên tao sẽ bịt miệng mày lại được, mày rất ngu nên sẽ nghe theo lời tao. Hắn lúc đấy đã bị lời để nghị của tao làm cho lung lay, nhưng vẫn đề phòng. Tao ra đòn quyết định, nói rằng thực chất tao cũng rất ghét mày vì mày có quan hệ mập mờ với Trần Mạnh Toàn, muốn trừ khử mày từ lâu rồi. Cuối cùng hắn bị tao đánh lừa, phun hết tất cả sự thật ra cho tao." Tôi ngồi nghe Hạ Mi kể mà đầu óc trở nên hoang mang, khó hiểu hơn. Mất một thời gian mới có thể hiểu được. Tôi mắng: "Biết là mày muốn tốt cho tao, nhưng đừng hành động dại dột như vậy chứ!" Hạ Mi có mệnh hệ gì thì tôi biết phải làm sao? Mới điều tra một chút về Trịnh Văn Nam thôi mà đã thấy hắn đáng sợ như vậy rồi, đó cũng mới là mặt trên của tảng băng, còn mặt ở dưới chưa phơi bày ra, không biết anh ta rốt cuộc xấu xa đến mức nào? Tôi vừa thất vọng, vừa căm ghét. "Tao có sao đâu? Hôm trước nhìn mày bị chị Quỳnh Anh đánh oan, tao tức lắm mà không thể làm gì được. Cũng may... anh Toàn đến cứu mày." Hạ Mi cúi đầu giải thích. Thật xúc động quá đi mà, tôi có những người bạn rất tốt. Tôi thật sự, thật sự mong rằng Hạ Mi có thể thành một đôi với hắn. Hắn biến thái nhưng có rất nhiều điểm tốt, có thể bảo vệ cho đứa bạn này của tôi. Tôi ôm lấy Hạ Mi, nói to: "Tao yêu mày lắm!!!" "Ừm, tao cũng vậy." Chiếc máy Hoạ Mi đưa tôi là máy ghi âm, cuộc trò chuyện giữa Trịnh Văn Nam và nó được Hạ Mi thu âm hết vào đây, tôi đã nghe thử, càng thấu hiểu hơn về độ xấu xa của anh ta, vậy mà trước kia cứ tưởng anh ta là người đàn ông tốt nhất tôi từng quen. Không có cái ngu nào ngu hơn cái ngu của tôi! Mây giúp tôi hẹn Trịnh Văn Nam và Phạm Quỳnh Anh \- Quanh Thổi Kèn ra nói chuyện. Tôi không muốn quá nhiều người biết việc này nên chỉ bảo Mây gọi riêng hai người đó thôi, ai ngờ Quanh Thổi Kèn lại dẫn theo một đống người, giương oai tự đắc đi đến lớp tôi. Chị ta ngang nhiên ngồi lên bàn giáo viên, mặt vênh lên hỏi tôi: "Đâu nào? Đưa bằng chứng ra đây." Tôi không nhanh không chậm, bật máy ghi âm lên. "Có phải anh là người dựng những cái tin nhắn vu oan giá hoạ cho Hạ Linh không?" Là giọng nói trong trẻo, thánh thót của Hoạ Mi. "Đúng, tôi phải tự tìm cho mình một đường lui chứ." "Anh không sợ bị người yêu anh phát hiện?" "Nếu Quỳnh Anh đòi vào nick của tôi thì chỉ thấy những dòng tin nhắn do tôi tự tạo ra thôi, cuộc trò chuyện kia bị ẩn đi rồi haha!!!" Tiếng cười đầy thoả mãn của Trịnh Văn Nam vang lên. Thật ghê tởm. "Anh không cảm thấy có lỗi sao?" "Cô bé, em hỏi nhiều rồi đấy. Em đã hứa tôi nói sự thật cho em thì em đồng ý làm bạn gái tôi rồi cơ mà, mau lại đây cho anh ôm một cái nào." Không được chứng kiến nhưng tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt đầy gian xảo của Nam, anh ta đang dần tiến lại gần Hạ Mi. "Tôi chưa hỏi xong, ngoài Hạ Linh ra anh còn làm như vậy đối với cô gái khác không?" "Nhiều là đằng khác, họ rất thú vị nhưng em chính là người khiến tôi thấy vừa mắt nhất, lại đây với anh nào!" Tiếng gió, tiếng tạp âm xen vào lộc cộc. Hạ Mi quát lên: "Anh đứng yên đấy đã, tại sao họ không tố cáo anh?" "Dám sao? Tôi có thể hại Hạ Linh ra nông nỗi đó thì những người kia tôi cũng thừa sức làm được. Quỳnh Anh của tôi rất đáng sợ nha. Đừng hỏi nữa, lại đây với tôi." Chắc Hạ Mi sợ lắm, tên này quá đỗi biến thái. Không ngờ hắn lại làm ra những chuyện xấu hổ như này. Tôi nhìn hắn, hắn vẫn ung dung xỏ tay túi quần, một tay choàng qua vai của Quỳnh Anh tình tứ, không có biểu hiện chột dạ, hối lỗi, hay hoảng loạn cả. Trịnh Văn Nam thấy tôi nhìn hắn, hắn đưa ánh mắt khiêu khích tôi. Tôi mím chặt môi, tiếp tục nghe đoạn hội thoại. "Để tối mai đi, tối mai tại khách sạn Phong Long, em sẽ nhắn số phòng cho anh được không?" "Con hồ ly quyến rũ này, xem ra em còn biết điều." Tôi nhìn Hạ Mi, bạn tôi vì tôi mà suýt chút nữa bị hắn làm càn. Nếu nó không nhanh trí có lẽ đã không mang bằng chứng đứng ở đây được rồi. Tôi nắm chặt lấy tay Hạ Mi, biểu lộ cảm xúc. Nó lắc đầu, khẩu hình miệng phát ra ba chữ: "Tao không sao." Không sao thế nào được. Quen Hạ Mi hơn một năm, tôi biết nó là một đứa yếu đuối, mỏng manh lắm, làm sao có thể đứng vững trước một tên ác ma biến thái như kia. Tôi phải giải quyết được vụ này, không để công sức của Hạ Mi công cốc được. Tôi nói lớn: "Bằng chứng đấy, chị Quỳnh Anh, chị cũng chỉ là một con rối trong tay anh ta thôi. Em sẽ không trách chị nữa vì cả em và chị đều là nạn nhân bị Trịnh Văn Nam lừa." Phạm Quỳnh Anh vẫn còn chìm trong nghi ngờ, không thoát khỏi vòng tay anh ta mà ngước lên nhìn: "Có phải không anh?" Trịnh Văn Nam nhếch nửa môi, chậm rãi trả lời: "Tôi đang tự hỏi em gái thèm khát tôi đến vậy sao? Chỉ là giọng hai người đối thoại, ai chẳng làm được. Đừng làm tình cảm của tôi và người yêu tôi rạn nứt nữa được không? Tìm bằng chứng thuyết phục hơn đi." Anh ta cúi xuống, trước mặt đám đông tặng cho Quanh Thổi Kèn một nụ hôn sâu. Tôi không nhịn được tránh mắt đi. Trịnh Văn Nam ngẩng lên, giọng đầy thách thức: "Xin lỗi tôi chỉ yêu duy nhất Quỳnh Anh thôi, đừng tự động dâng hiến thân thể cô cho tôi nữa cô bé, tôi chỉ làm tình được với mỗi công chúa của tôi thôi." \_\_\_còn\_\_\_ Hôm nọ ai chửi Hạ Mi bước ra đây nói chuyện! Like\+cmt nhiều tối Cún up thêm.