Hàng Xóm Biến Thái
Chương 8 : Lần đầu sờ chim con trai.
Đến bản thân tôi cũng không thể ngờ tôi có thể nói những câu chất như H20 như thế. Nhưng mà âm lượng của câu nói vừa rồi khá to, tôi sợ không biết mấy bà hàng xóm bên kia có nghe thấy không.
Cổ tay tôi bị hắn nắm lấy, tôi chưa kịp hiểu gì thì hai tay đã bị đặt lên thứ gì đó âm ấm, cưng cứng, nhìn xuống mới biết là đũng quần hắn. Hắn dám để tay tôi lên thứ kia của hắn. Đồng thời hắn nói :
"Sờ thử đi xem đủ to chưa?"
Nói hết, hắn càng dùng nhiều sức, ấn càng mạnh để cho tay tôi tiếp xúc thật nhiều với phần dưới đó, hôm nay hắn mặc quần vải, cái quần rất mỏng, vậy nên, vậy nên... Hai má tôi đỏ bừng, giờ tôi mới biết là mình đã sai lầm, đã tự nói với bản thân là không được đối xử với hắn như những người bình thường, vậy mà tôi lại quên, phát ngôn ra những câu đó làm gì để bây giờ bị vả lại không thương tiếc.
Xin thông báo, Hạ Linh tôi, 16 tuổi, lần đầu tiên trong đời sờ chim con trai!
Ngượng chín mặt, chín mũi, chín toàn thân, tôi hét lên :
"Aaaaaaaa, bỏ ra!!!"
Hắn cũng không quá nhờn, vừa nới lỏng lực tôi đã dựt tay ra, lau mạnh tay xuống chiếc chăn.
Hắn ghé sát tai tôi, thì thầm :
"Sao rồi, đã đủ to chưa?"
Ai mà biết được nó to hay nhỏ cơ chứ, tôi đố các bạn ở trong hoàn cách của tôi mà dám cầm lên để sờ thử đấy. Trừ khi đứa nào quá vã rồi, quá không có liêm sỉ chắc mới dám mất, chứ tôi thì không.
"Chưa nhìn thấy chưa biết to hay không."
Cái miệng ngu ngốc của tôi lại phát ngôn linh tinh rồi, tôi muốn tự tát mình một cái vì cái tội nói mà không biết suy nghĩ mất. Tôi biết mình lỡ miệng, liền đưa tay lên bịt miệng lại, đầu lắc lắc. Mặt hắn hình như cũng thoáng có nét bối rối, sau đó thì biến mất hoàn toàn nên tôi không chắc cho lắm, hắn lại ghé sát tai tôi, cảm giác buồn buồn truyền đến.
"Cái này có lẽ phải đợi đến lúc nào cậu hết chảy máu đã. Còn nếu phu nhân không đợi được, anh có thể cởi ngay để cho phu nhân kiểm chứng. Trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một sờ, trăm sờ không bằng một lần thử nhét nó vào trong..."
Hai má tôi nóng bừng, tôi bị hắn trêu cho đỏ mặt tía tai, thật sự không biết nên trốn vào đâu. Tôi bịt tai lại, hét lên :
"Cút đi, cút đi chỗ khác, tên biến thái."
Tiếng hắn cười rất sảng khoái, hắn đưa bàn tay vò đầu tôi :
"Linh vẫn ngu lắm Linh à, lần sau lựa lời mà nói, không chỉ có thiệt thân thôi."
Tôi không trả lời hắn, chính thức từ bây giờ sẽ không bao giờ nói chuyện với hắn nữa. Hai cái má "Bún đậu mắm tôm" của tôi bị hắn nhào nặn, hắn cười tươi vô cùng, trái ngược hoàn toàn với cảm xúc của tôi, điên, điên không chịu được. Hắn vừa hành hạ hai má tôi, vừa nói :
"Phu nhân yên tâm, anh sẽ không để nàng chịu cái cảnh năm nghìn lá hai nghìn xôi đâu, anh sẽ giúp nàng trở thành phu nhân nhà người ta, một nghìn lá sáu nghìn xôi. Ngoan đi học tiếng anh đi, anh đi nấu cơm."
Sau đó hắn rời đi, bỏ lại tôi với gương mặt ngây ngốc chưa hiểu gì. Tôi là một đứa khá nhanh hiểu những câu nói ẩn ý, nói móc của người ngoài, vì vậy mà sau một thời gian ngắn, tôi cũng đã hiểu câu nói đầy sự chế nhạo, chọc ghẹo của hắn. Nói toạc ra thì ý của hắn chính là ngực tôi bé, độn thì nhiều, còn ngực người ta không có mút cũng to. Thật sự là đ*o thể hiểu nổi cái thế giới này. Tôi lép, không mặc thì lại bảo lộ liễu, độn mỏng thì chê không có ngực, độn dày thì kêu toàn mút. Sống sao cho vừa lòng thiên hạ.
Đến bữa ăn, dù bụng đói cồn cào nhưng tôi vẫn lười biếng chẳng muốn xuống giường. Hắn cũng tự biết điều, mang đồ ăn lên cho tôi. Hương thơm ngào ngạt, cuốn hút từ thức ăn khiến tôi rời mắt khỏi điện thoại, hắn mang lên một bát tô cơm cùng một đống thức ăn trên đó. Nghi hoặc, không rõ đây có phải do hắn nấu không, định hỏi thì tôi chợt nhớ ra là đang giận và không nói chuyện với hắn nên tôi không hỏi nữa. Tôi thèm thuồng, bụng bị kích thích mà réo cồn cào, tôi cố không để ý đến hắn.
"Tự ăn hay là muốn đút?"
Lại là cái giọng ồm ồm, trầm trầm mê người đó. Tôi cố tình hất mặt quay đi chỗ khác.
Hắn tiếp tục gọi tôi :
"Linh ngu."
Trời ơi, cái tên mất dạy này, tên tôi là Linh, có thể gọi Linh thôi, tại sao phải thêm "ngu" ở đằng sau, kém sang hết sức. Tôi hất mặt càng mạnh.
"Linh điếc."
"..."
"Linh dơ dáy."
"..."
"Linh thần kinh."
Cuối cùng, sức chịu đựng của tôi đã bay sạch bách, làm gì có ai chịu im lặng khi nghe người khác sỉ nhục mình chứ. Tôi quay ra nhìn hắn, điên tiết quát lên :
"Cậu bị điên à?"
"Đúng, anh điên vì em đấy phu nhân."
Cái đ*t con mẹ, thề với các bạn là tôi bực vaicalon ạ. Sao trên đời này lại có thể loại nhây đến vô duyên như thế.
"Tôi không thích đùa đâu."
Bà dì đã hành hạ từ sáng, tôi muốn yên tĩnh mà luôn bị cái tên hàng xóm đáng ghét này làm phiền.
Có lẽ hắn thấy mặt tôi vô cùng nghiêm túc, cũng rất bực bội nên không trêu tôi nữa. Hắn đưa bát cơm ra trước mặt tôi :
"Thôi được rồi không đùa nữa, ăn cơm đi, sáng chưa ăn gì rồi."
Tôi cũng phải biết giữ giá chứ, đang tức hắn mà, dù rất đói, rất thèm rồi nhưng quay phắt đi, mặc kệ hắn đang cầm bát cơm đứng như trời trồng.
"Không ăn à?"
Hắn hỏi tôi.
"Không."
"Hay lại muốn ăn tôi?"
Tôi nào thèm hắn chứ, một chút cũng không, bèn nhìn thẳng vào mặt hắn đáp lại :
"Không bao giờ!"
"Thế thì ăn cơm đi."
Hắn lại chìa bát cơm ra trước mặt tôi, tôi lưỡng lự, nên ăn hay không đây? Chứ thực sự đói lắm rồi.
"Thôi, để tôi đút."
Hắn vừa nói, đã múc một thìa cơm to, bóp hai má tôi rồi nhanh chóng nhét vào. Cơm vào miệng cùng với thức ăn, nóng hổi, vị ngon lan tỏa trong miệng khiến tôi không nỡ nhả ra. Tôi được hắn đút đâm ra lười, cầm điện thoại đọc truyện, miệng chỉ cần nhai rồi nuốt cơm hắn đút, không quá mười phút đã ăn xong. Hắn xoa đầu tôi, khích lệ :
"Giỏi lắm, giờ ngủ đi, xem nhiều điện thoại không tốt đâu."
Rồi hắn mang bát rời đi. Cả buổi chiều hôm đó, hắn tự tay giặt đống đồ bẩn dính máu của tôi, nhét tấm grap giường vào máy giặt, sau đó đem phơi. Tôi thực sự kinh ngạc, có cần đảm đang quá không. Sau khi ngẫm nghĩ, mới biết được lí do. Tên này thật mưu mô, hắn đang ở nhờ nhà tôi, nên tự nguyện làm những công việc này để lấy lòng bố mẹ tôi đây mà, tôi đoán chắc thể nào tối nay hắn cũng khoe với mẹ tôi cho xem. Hừ, đáng ghét!
Thoáng cái đã hết buổi chiều, vậy là còn nốt ngày mai là hết kì nghỉ lễ, lại phải đi học rồi, buồn chán quá đi, tôi ghét đi học nhưng dù sao thà đi học còn hơn phải sống chung cùng nhà với hắn.
Bố mẹ tôi đã đi làm về. Tôi theo thường lệ chạy xuống nhà chào phụ thân và mẫu hậu đại nhân, vừa xuống đến nơi, cổ họng chưa kịp phát ra thì đã ngỡ ngàng, hắn đang ở ngoài cửa, cười cười nói nói với hai người, nhìn cả ba vui vẻ cứ như là một gia đình đích thực vậy chứ không phải tôi là con của bố mẹ nữa. Không muốn để hắn chiếm sự chú ý, tôi chạy lại cố ý đẩy hắn ra xa, tôi thoáng nhìn thấy hắn nhếch nhẹ môi, có ý gì, đang cười nhạo tôi sao. Tôi quay ra, cười tươi với bố mẹ :
"Bố mẹ về rồi ạ, có mệt không?"
"Không mệt, không mệt. Ơ sao con vẫn còn sức xuống chào hai ông bà già này?"
Tôi ngớ người, không hiểu ý của mẹ tôi. Mẹ tôi quay sang hỏi hắn :
"Con trai, cả ngày hôm nay ở nhà con không làm gì cái Linh à?"
Truyện khác cùng thể loại
479 chương
56 chương
501 chương
60 chương
97 chương
21 chương
6 chương