Edit: Cục Bông Nhỏ Sau cơn mưa trời lại sáng. Ngày hôm sau, ánh nắng chiếu sáng chan hoà chào ngày mới. Ừm, đối với người khác có lẽ là như vậy, nhưng đối với bàn tử Tần Vũ thì không phải. Bởi vì khi trời còn chưa sáng, cậu liền bị Lăng Hiểu lôi dậy, bắt đầu hình thức huấn luyện giảm cân địa ngục, lại một lần rồi một lần nữa đạt tới giới hạn, mồ hôi chảy đầy người cho đến khi sức lực cuối cùng bị rút đi. Tần Vũ cảm thấy như mình đã trải qua cái chết một lần rồi. "Tại sao dừng lại hả?" Nhìn thấy Tần Vũ nằm la liệt trên mặt đất, Lăng Hiểu đột nhiên lấy cục gạch từ trong người ra, cười híp mắt đi tới. "Lăng...chị Lăng, em...em thực sự không còn sức lực nữa rồi." Tần Vũ nói một cách yếu ớt. "Ah~! Không còn sức lực à? Không sao, ăn thử cục gạch này bảo đảm cậu sẽ tràn trề sinh lực!" Nói xong, Lăng Hiểu liền lấy cục gạch vỗ vào tấm lưng rộng lớn của cậu. "┗|`O′|┛ ngao ~~" Đang nằm la liệt giống như một con chó chết, Tần Vũ chợt nhảy lên, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền khắp toàn thân trong nháy mắt. Chị Lăng cục gạch này ở đâu ra? Không không cái này không quan trọng. Quan trọng nhất là... chị ấy đánh cmn đau a! "Còn không tiếp tục rèn luyện!" Lăng Hiểu lại cầm cục gạch giơ lên, Tần Vũ liền lập tức chạy đi tập luyện. Cô hài lòng gật đầu một cái. Cho nên mới nói, tiềm lực một con người vô cùng lớn. Không ép buộc hắn, hắn không bao giờ biết giới hạn mình tới đâu nha. .................. Cứ như vậy một tháng chậm rãi trôi qua. Một tháng này, Tần Vũ đi diễn như trước, mà là đang ở cùng sát vương cục gạch Lăng Hiểu kèm theo huấn luyện siêu giảm béo, lấy giảm cân làm sự nghiệp trọng đại. "80kg." Ngày cuối cùng của kỳ hạn một tháng, Tần Vũ nhìn con số trên cân điện tử mà trong lòng cảm xúc phức tạp. Trước kia, hắn chưa bao giờ suy nghĩ là trong vòng một tháng sẽ giảm được nhiều đến như vậy, mà bây giờ... Hắn mặc dù làm được, nhưng mà đối với mục tiêu Lăng Hiểu đưa ra... thực ra vẫn còn kém một chút. Giảm cân như vậy, vừa bắt đầu giảm thì dễ nhưng mà càng về sang thì càng khó tụt cân. "Cũng không tệ lắm, cho qua đại khái thôi, vẫn không đạt tiêu chuẩn." Lăng Hiểu đứng bên cạnh nhìn cân nặng của Tần Vũ. "Thật xin lỗi." Cậu vô cùng xin lỗi nhìn Lăng Hiểu, giọng nói tràn đầy thành ý. "Cậu không có lỗi với tôi. A, đúng rồi, trong khoảng thời gian giảm cân này, chi phí các bữa ăn sáng, thuốc dinh dưỡng,... đều nằm trong hoá đơn này, cậu nghe tôi đọc một chút." Lăng Hiểu chậm rãi móc ra một xấp hoá đơn. Đối với phương pháp giảm cân cực nhanh này, không tốt đối với sức khoẻ, nên cô luôn bổ sung dinh dưỡng cho Tần Vũ, tận lực đem tổn thương thân thể hạ xuống thấp nhất. Về chuyện cầm cục gạch đập hắn, đều là ngoại thương, không có gì đáng ngại. Tần Vũ cầm lấy xấp hoá đơn cũng không có nhìn kỹ, liền ngoan ngoãn lấy điện thoại của mình: "Tổng cộng bao nhiêu tiền ạ, hơn nữa tiền lương tháng này của chị, em đều chuyển một lượt cho chị." Mặc dù Tần Vũ chỉ là diễn viên nhỏ, nhưng điều kiện cuộc sống không quá kém, ít nhất... cậu còn mời được người đại diện. Lăng Hiểu đương nhiên biết cậu không thiếu chút tiền này. Kỳ thật trước khi Tần Vũ chủ động tìm cô, cô đã chú ý tới hắn rồi. Dáng người của hắn tương đối đặc thù, thuộc về người dễ nhận diện, hơn nữa sinh hoạt hằng ngày của diễn viên quần chúng tương đối cực khổ, có cơm hộp ăn liền không tệ, mà rất nhiều lần cô đi ngang nơi quay phim, đều thấy hắn đang ngồi ăn, đồ ăn so với người khác cũng tốt hơn một chút, điều này đại biểu cho việc hắn làm diễn viên cũng không phải vì tiền. Lăng Hiểu: được rồi, tôi thừa nhận, lúc tôi đáp ứng làm người đại diện cho Tần Vũ, cũng không phải vì phẩm chất cao thượng của hắn, càng không phải tiềm lực vô tận, mà là hắn đang là diễn viên quần chúng mà vẫn có tiền, cho nên hắn có thể trả tiền lương cho tôi, mời tôi đi ăn cơm, đơn giản chỉ là như vậy.