Một giờ rưỡi sáng, diễn đàn game [Chiến Quốc].
Tiêu đề: “Khu hoạt động ‘Hỉ Kết Liên Lý’ có bảng xếp hạng điểm động tâm của vợ chồng, mọi người có xem không?”
Chủ lầu: “RT*, chủ lầu không tham gia giúp vui, có bằng hữu nào trên bảng xếp hạng không?” [*có nghĩa là chuyển tiếp]
Bình luận:
“Vừa mới tìm được chồng, rất hợp ý, lên xem bảng xếp hạng thì thấy bọn tôi lọt vào top 100 rồi, vui quá xá vui.
”
“Khoan đã, tôi thấy Manh Bất Manh trên bảng xếp hạng? ? ? Kết hôn với ổng là hoàng đế Tề quốc? ? ?”
“Đệt! Tôi cũng thấy! Manh Bất Manh với hoàng đế Tề quốc? ! Manh Bất Manh và Mộc Dĩ Thành Chu trước kia không phải đối đầu sống chết với Tề quốc à? !”
“Đối thủ một mất một còn với Tề quốc chính là Tần quốc mà, Mộc Dĩ Thành Chu với Manh Bất Manh sớm đã đưa thư rời khỏi Tần quốc rồi, ân oán của Tề quốc với Tần quốc liên quan gì bọn họ….
”
“Wow, nghe sặc mùi âm mưu, Mộc Dĩ Thành Chu với Manh Bất Manh có xích mích với Tần quốc, Tần quốc với Tề quốc trước nay vẫn luôn ngứa mắt nhau, mà bây giờ Manh Bất Manh lại kết hôn với hoàng đế Tề quốc…”
“Này, này có phải Mộc Dĩ Thành Chu đẩy Manh Bất Manh ra liên hôn với Tề quốc không? Thặc thú zị!”
“A a a a Manh Bất Manh thế mà lại không ở cùng một chỗ với Mộc Dĩ Thành Chu, không phục! ! ! !”
“Tôi nhớ hình như Manh Bất Manh xấu khủng khiếp…”
“Ở trong game muốn chỉnh thành soái ca mỹ nữ không phải quá dễ à? Manh Bất Manh lại cố ý chỉnh thành như vậy, nói không chừng cũng vì thế mà hoàng đế Tề quốc mới cảm thấy đáng yêu, hai bọn họ xếp thứ sáu rồi, đệt!”
“Nói đi nói lại, tuy chưa từng nghe qua tên của hai người top đầu nhưng nhìn điểm động tâm của bọn họ tăng mà há hốc mồm luôn…”
…
Nhạc Hàm chuyển sang xoạc đứng, xoạc tới thở hồng hộc, Kỳ Tuân từ một tay bụm miệng biến thành hai, hoàn toàn từ bỏ giãy giụa mặc kệ điểm động tâm tăng vùn vụt, ánh mắt lóe sáng, đồng thời lần đầu tiên suy tư về nhân sinh.
Đột nhiên Nhạc Hàm nhận được tin nhắn, mở bảng thông tin ra xem thử thì phát hiện là Triệu Nhất Phi gửi tin thoại.
Vừa tiếp nhận thì âm thanh khiếp sợ của Triệu Nhất Phi liền vang lên bên tai: “Nhạc Hàm, ông kết hôn rồi hả? ! Hoạt động Hỉ Kết Liên Lý ra bảng xếp hạng điểm động tâm, tôi thấy ông xếp đầu bảng!”
Ở trong game khi nhận tin thoại, trừ phi điều chỉnh trạng thái loa ngoài, bằng không chỉ có người chơi nhận tin nghe thấy.
Nhạc Hàm liếc nhìn tiến độ điểm động tâm trên đỉnh đầu Kỳ Tuân, đã ba trăm hai rồi, chắc cậu cũng không kém hơn bao nhiêu, nói cách khác tổng hợp điểm của bọn họ cũng không kém con số này là bao, cậu không khỏi vui mừng lau mồ hôi trán: “Ừ, vừa nãy bọn tôi vẫn luôn nghiên cứu phương pháp gia tăng điểm số.
”
Giọng Triệu Nhất Phi có chút phức tạp: “Cái kia…ông chồng mà ông tìm được là người thế nào?”
Kỳ thực lúc biết Nhạc Hàm muốn tới hoạt động ‘Hỉ Kết Liên Lý’, Triệu Nhất Phi đã khuyên rất nhiều.
Triệu Nhất Phi biết Nhạc Hàm muốn nói chuyện yêu đương, cũng biết có vài người rất khát khao tình yêu.
Xét theo phương diện nào đó, trong hiện thực bởi vì tính hướng và tình cách nên thường bị đối xử ác ý nhưng Nhạc Hàm vẫn giữ được nhiệt tình với tình yêu, Triệu Nhất Phi cảm thấy thật sự không dễ dàng chút nào.
Nhưng hình thức trong hoạt động Hỉ Kết Liên Lý thật sự quá vô liêm sỉ, Triệu Nhất phi lo lắng Nhạc Hàm sẽ gặp trúng mấy tên cặn bã không ra gì.
Mà Nhạc Hàm nghe vậy thì liếc nhìn Kỳ Tuân một cái, bàn tay để bên người kéo kéo góc áo, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Ảnh, ảnh tốt lắm…”
Kỳ Tuân chậm rãi nhắm mắt lại, xong, anh xong rồi.
Cái người vừa nãy mới nói muốn làm mình động tâm không dễ là ai?
Lại lật xe lần nữa.
Kỳ Tuân căn bản không có cách nào đối mặt với số điểm động tâm đang tăng vùn vụt của mình.
Anh không dám nhìn thử xem rốt cuộc đã đạt bao nhiêu điểm, nhưng nhất định là một con số để anh phải suy ngẫm nhân sinh.
Từ khi ra đời tới nay Kỳ Tuân vẫn luôn khăng khăng khẳng định mình là một cây cột cờ, chưa từng nghĩ tới chuyện mình rất có thể là một khoanh nhang muỗi…
Nghĩ xong, anh mở mắt ra nhìn người nam sinh ở trước mặt, tâm tư trong mắt đã thay đổi không ít.
Nhạc Hàm nghe Triệu Nhất Phi nói: “Vậy thì tốt, nếu có vấn đề gì thì cứ nói với tôi, tốt xấu gì tôi cũng lăn lộn tới cấp bậc hoàng đế, muốn đối phó với tân thủ vẫn rất dễ dàng.
”
Nhạc Hàm thầm nghĩ, Chiến Ca là nick phụ, nick chính nói không chừng chính là boss lớn.
Nhưng cậu cảm thấy sẽ không xảy ra chuyện gì tới mức cần Triệu Nhất Phi giúp đỡ, vì thế cũng không nói chuyện Chiến Ca chỉ là nick phụ, chỉ nói: “Biết rồi, cám ơn ông nha.
”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Nhạc Hàm ngồi xuống băng ghế, vui vẻ nói: “Hai chúng ta xếp thứ nhất trên bảng xếp hạng điểm động tâm!”
Kỳ Tuân nghe vậy thì buông tay xuống: “Có bảng xếp hạng rồi à?”
“Ừm!”
Hai người mở bảng điều khiển, vào diễn đàn.
Toàn bộ bảng xếp hạng trong game [Chiến Quốc] đều được đặt trong một khu của diễn đàn, bình thường được mọi người chú ý nhất là bảng xếp hạng lực chiến.
Nhưng đêm nay tiêu điểm chú ý lại là bảng xếp hạng động tâm của các cặp vợ chồng.
Chỉ thấy vị trí đầu bảng là hai cái tên ‘Oa Oa Oa & Chiến Ca’.
Nhạc Hàm có chút thành tựu, vui vẻ liếc nhìn người đàn ông ở đối diện, giờ phút này trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
Theo bảng xếp hạng nhìn xuống, cậu kinh ngạc nhìn thấy ‘Manh Bất Manh & Lộc Giác’.
Hai người này cậu đương nhiên biết, thực tế thì trong game [Chiến Quốc] hiện giờ, người chơi có thể lăn lộn tới vị trí hoàng đế của một nước, cho dù không biết tướng mạo nhưng cái tên thì căn bản ai ai cũng biết.
Lộc Giác là hoàng đế Tế quốc, tên tuổi đương nhiên rất vang dội.
Mà Manh Bất Manh sở dĩ cũng nổi tiếng là vì người này từng là đại tướng quân của Tần quốc, quốc gia lớn nhất đại lục [Chiến Quốc], là anh em tốt của thừa tướng cũ Tần quốc Mộc Dĩ Thành Chu, thực lực của hai người đều nằm trong top 10 bảng xếp hạng lực chiến, cực kỳ lợi hại, hai người liên thủ thì có rất ít tòa thành mà bọn họ không thể công đánh.
Hình tượng thiết lập của Manh Bất Manh đặc biệt xấu xí, nhưng người có IQ đều hiểu là hắn cố ý thiếp lập như vậy, đeo cái mặt điều chỉnh tới xấu ma chê quỷ hờn lại lấy cái tên Manh Bất Manh, quả thực phát huy hai chữ ‘thiếu đánh’ đạt tới đỉnh điểm.
Mà Mộc Dĩ Thành Chu thì tiêu sái anh tuấn, cao quý thanh nhã, hoàn toàn thỏa mãn ảo tưởng trong lòng tất cả thiếu nữ, người trong diễn đàn game thậm chí còn đặt cho Mộc Dĩ Thành Chu một danh xưng là ‘Chiến Quốc Tuyệt Sắc’.
Đương biên bản thân Mộc Dĩ Thành Chu từ chối danh xưng này, người ta kể rằng có một người chơi nam cố ý khiêu khích gọi danh xưng này trước mặt Mộc Dĩ Thành Chu, sau đó liền bị Mộc Dĩ Thành Chu không chút nể mặt giết hết lần này tới lần khác.
Nửa năm trước, nghe nói bởi vì công chúa Tần quốc quấn chặt làm Mộc Dĩ Thành Chu phiền tới không chịu nỗi, quyết định trình phản thư rồi dẫn theo Manh Bất Manh và một vài người chơi khác rời khỏi Tần quốc, hợp thành phản quân ‘Mộc Manh Quân’.
Dựa theo quy tắc trò chơi [Chiến Quốc], phản quân chỉ cần sở hữu một tòa thành, đánh thắng mười trận, mở rộng nhân số lên mười ngàn người thì có thể chính thức thành lập quốc gia—– khởi nghĩa quân cũng tương tự, khởi nghĩa quân và phản quân chỉ khác biệt ở chỗ ban đầu trình lên phản thư hay khởi nghĩa thư thì sẽ chiếm bao nhiêu nhân số trong đội, về phần số lượng nhân số chiếm được ảnh hưởng thế nào tới chiến lực đội ngũ thì rất phức tạp, cần phải tỉ mỉ suy tính, Nhạc Hàm căn bản không để ý—- không đúng, là nick chính không thèm để ý, chiến tranh căn bản không liên quan với nhân sĩ làm ruộng ăn dưa.
Bởi vì danh tiếng của Mộc Dĩ Thành Chu và Manh Bất Manh thực sự quá lớn, người sùng bái rất nhiều, cho nên cho dù Nhạc Hàm không quá quan tâm cũng có thể dễ dàng nhìn thấy tin tức của họ trên diễn đàn.
Có người nói nhân số của Mộc Manh Quân hiện giờ sớm đã hơn người ngàn, đã đánh được tám trận, đánh tám thắng cả tám, tám tòa thành trì công đánh được vẫn luôn giữ vững không bị cướp mất, nói cách khác, chỉ cần đánh thắng hai trận nữa thì bọn họ có thể chính thức thành lập quốc gia, đến khi đó Mộc Dĩ Thành Chu sẽ trở thành tân hoàng đế.
Manh Bất Manh đột nhiên tới khu hoạt động ‘Hỉ Kết Liên Lý’, lại còn kết hôn với hoàng đế Tề quốc, điều này làm tất cả mọi người sửng sốt rụng cằm.
Không ai tin tưởng đó là trùng hợp, ngay cả Nhạc Hàm cũng nghi ngờ hai người này trước đó kỳ thực đã có gì gì đó rồi, lần này tới Hỉ Kết Liên Lý chỉ thuần túy công khai tú ân ái một phen mà thôi.
Lúc Nhạc Hàm suy tư, ánh mắt Kỳ Tuân cũng nhìn vào hàng chữ ‘Manh Bất Manh & Lộc Giác’, đáy mắt lóe lên tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã tan biến, bắt đầu suy ngẫm.
Đúng lúc này, Chu Diêu gửi yêu cầu tin thoại.
Kỳ Tuân liếc nhìn Nhạc Hàm, tiếp nhận, liền nghe thấy tiếng hô to kích động của Chu Diêu vang lên bên tai: “Anh Kỳ, thật ngại quá, nãy giờ không chú ý tới tin tức của anh! Vừa nãy không đợi được anh tới đã bị xốc khăn hỉ mất rồi! Là Lộc Giác! Chính là Lộc Giác Tề quốc, đệt, em sợ ngây người luôn! Đó giờ có biết Lộc Giác là gay đâu chứ! Vừa nãy tên đó không nói tiếng nào đã đi tới xốc khăn hỉ của em, em cứ tưởng đâu là anh, sao lại có cái loại người như vậy chứ, trước khi xốc khăn cũng không trao đổi câu nào! Hơn nữa tên kia chính yêu nghiệt, thật sự quá kinh khủng, anh Kỳ, em nói anh nghe, tên kia vậy mà lại khen em đáng yêu! Em mang cái mặt quỷ này lăn lộn trong game ba năm, đây là lần đầu tiên có người khen em đáng yêu, lại càng không ngờ cái tên Lộc Giác kia lại cảm thấy em đáng yêu, đệt….
”
Chu Diêu phun phun lại phun, giọng nói có chút run rẩy: “Anh có biết chuyện quỷ dị nhất là gì không? Em ngơ ngác ở chung với tên kia nửa ngày, vậy mà lại động tâm, điểm động tâm cứ không ngừng tăng lên, tăng tới mức làm tim em đập rộn ràng luôn, anh Kỳ, anh nói xem em rốt cuộc bị làm sao vậy….
”
Kỳ Tuân dụi dụi mắt, nhìn nam sinh đang nâng cằm ngoan ngoãn nhìn mình nói chuyện.
Nam sinh đối diện với ánh mắt anh liền cười he he.
Kỳ Tuân: “…”
Thật sự là….
Chu Diêu phun nửa ngày cũng không thấy Kỳ Tuân đáp lại, có chút khó hiểu hỏi: “…anh Kỳ, hiện giờ anh đang làm gì vậy?”
Kỳ Tuân chập chạp nói: “Vốn, lúc này hẳn là đang đánh cậu.
”
Chu Diêu: “? ? ?”
Chu Diêu yếu ớt nói: “…em làm lỗi gì à?”
Nói xong Chu Diêu liền đệt một tiếng: “Chờ đã, anh Kỳ, vừa nãy từ khung chat gọi luôn cho anh nên không chú ý…. anh đổi tên từ khi nào vậy? Chiến Ca không phải là tên người xếp đầu bảng điểm động tâm em thấy khi nãy à?”
Lúc này Chu Diêu rốt cuộc cũng hiểu được lời Kỳ Tuân có ý gì, run rẩy nói: “Anh Kỳ, anh gặp phải một người cầm đạo cụ SM hả? Xin, em xin lỗi….
”
“Ban đầu là cậu nợ tôi một trận đòn.
” Kỳ Tuân nhẹ nhàng nói: “Nhưng thôi… quên đi.
”
[end 4]
[tác giả] Chu Diêu (ôm ngực): Tim đập thật mạnh.
Nhạc Hàm (xấu hổ): Tôi cũng thế.
Kỳ Tuân (hút một ngụm thuốc): …. tôi cũng vậy.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
165 chương
286 chương
5 chương
49 chương
10 chương
53 chương