Trên đồng cỏ một đàn gà nhà, vịt nhà và gà rừng truy đuổi nhau chạy tán loạn. Bên cạnh là một mảnh vườn lớn trồng rau và ruộng lúa, ở vườn rau trồng đủ các loại rau dưa trái mùa, lúa trong ruộng đáng lẽ giờ mới ươm mạ đã treo đầy những hạt thóc nặng trĩu. Đi tiếp chính là một dòng suối nhỏ uốn lượn, cá tôm liên tục vọt lên khỏi mặt nước. Phóng tầm mắt ra xa hơn là một ngọn núi, cây cối trên núi thoạt nhìn có vẻ thưa thớt... "Đây là đâu vậy?" Kết hợp với vấn đề vừa rồi nàng hỏi hắn, mắt Hạng Tử Nhuận thoáng lướt qua tia kinh ngạc, bởi vì hắn có dự cảm quang cảnh trước mắt mình và những gì nàng mới hỏi có quan hệ với nhau. "Đây là tuỳ thân không gian của ta." Nàng theo dõi cách hắn đánh giá xung quanh, thấy trên mặt hắn chỉ vẻn vẹn xuất hiện sự kinh ngạc, chứ không hề có bộ dạng bị hù dọa. Lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. "Tuỳ thân không gian?" Mày kiếm đen như mực của hắn hơi nhướn lên, rõ ràng không hiểu lắm. "Không sai, đây chính là tuỳ thân không gian, ta khống chế không gian này bằng sự ý niệm của mình, có thể tự do ra vào." Tô Khả Phương vừa nói vừa quan sát Hạng Tử Nhuận, thấy sắc mặt hắn không biến hóa, mới chậm rãi giới thiệu tác dụng của không gian cho hắn. Thời điểm nàng giới thiệu dòng suối nhỏ và đất đai Hạng Tử Nhuận không có phản ứng gì, nhưng vừa nghe đến ngọn núi trong không gian là một bảo vật, bất kỳ loại cây nào trồng trên núi cũng sẽ sinh trưởng thuận lợi và phát triển thêm cây non, sắc mặt Hạng Tử Nhuận mới xuất hiện tia chấn động: "Ý nàng nói là, bất luận giống cây cối hay dược liệu nào trồng trên núi đều có thể sinh sôi thêm?" "Đúng vậy!" Tô Khả Phương nhìn hắn, nói: "Lần trước ta giấu diếm huynh chuyển thêm hai đoá huyết linh chi vào không gian, giờ nó đã sinh sản thêm năm, sáu đoá huyết linh chi nữa. Đúng rồi, còn cả cây trinh nam kia, hai ngày trước bên cạnh gốc cũng mọc thêm một cây trinh nam nhỏ.” Hạng Tử Nhuận mím môi hồi tưởng, mặt bỗng chốc đen thui: ”Lần trước ở chỗ tìm thấy huyết linh chi nàng chủ động hôn ta, chỉ vì muốn hấp dẫn lực chú ý của ta thôi hả?!" Có trời mới biết lần đó vì nàng chủ động mà hắn kích động bao lâu, hoá ra nàng có ý đồ khác! Tô Khả Phương chột dạ cười khan: "Ai bảo thế? Đó là do ta muốn hôn huynh thôi." Tuy giọng nàng yếu ớt, nhưng Hạng Tự Nhuận nghe được trong lòng tự nhiên được lấp đầy vui vẻ.  Tai Hạng Tử Nhuận khẽ động, theo tiếng gió thổi thấp giọng hỏi: "Không gian của nàng có thể nghe được tiếng động bên ngoài, vậy bên ngoài cũng nghe được chúng ta nói chuyện sao?" "Không thể!" Nàng đã thử thí nghiệm qua từ sớm. Trước nay nàng luôn tìm kiếm cơ hội thích hợp nói việc mình có tuỳ thân không gian cho hắn. Nàng lo lắng xoắn xuýt, sợ hắn bị hù doạ, càng sợ hắn đối đãi với nàng như yêu nghiệt. Bây giờ thấy hắn bình tĩnh tiếp nhận tất cả, còn hỏi trúng đặc điểm quan trọng mấu chốt của không gian, Tô Khả Phương lại thấy thiếu cảm giác thành tựu. Hắn tốt xấu gì cũng phải lộ ra chút biểu tình khiếp sợ cho đúng kịch bản chứ? “Nàng chắc chắn bên ngoài không nghe được?” Giọng hắn hơi trầm trầm, xác nhận lần nữa. “Chắc...” Tô Khả Phương vừa định nhấn mạnh ”Chắc chắn” thì đột nhiên phát hiện bầu không khí xung quanh thay đổi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn. Đối diện với khuôn mặt tự tiếu phi tiếu, hô hấp của Tô Khả Phương cứng lại, giống như đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì. "Chắc chắn chứ?" Hắn lại hỏi thêm lần nữa. Nàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ lên, nhịp tim mất khống chế dần tăng tốc. Mắt Hạng Tử Nhuận tối sầm, không muốn lãng phí thời gian, càng không muốn cho nàng cơ hội phản kháng. Hắn đưa tay cởi vạt áo của nàng ra, đẩy nàng ngã xuống đồng cỏ. Gió hiu hiu thổi, cỏ cây phất phơ bay múa, tôm cá vui mừng nhảy nhót, linh hồn và thể xác giao hợp làm cho đôi lứa mê luyến, không thể tự kiềm chế... Hơi thở của hắn gần trong gang tấc, tìm tòi âu yếm, dịu dàng vuốt ve, ở trên người nàng trằn trọc lưu luyến. Từng đợt cảm giác lạ lẫm như sóng đánh tràn bờ lan tràn khắp cơ thể, tiếng lòng liên tục rung động, không thể tự kiềm chế... Cách tay ngọc theo bản năng bám lên cánh tay rắn chắc, tiếng rên nhẹ bị nụ hôn nhiệt tình mà không thiếu dịu dàng che phủ. Tất cả các giác quan của hắn bị phản ứng ngây ngô của nàng thức tỉnh, cơ thể xao động càng khiến hắn không kiềm hãm được ham muốn thăm dò tới nơi sâu thẳm... (Xã hội hài hòa, nơi này tỉnh lược 2000 chữ) Xong chuyện, nàng ngủ say trong ngực hắn, mặt nam nhân mang ý cười thoả mãn, nghiêng đầu quan sát khuôn mặt chưa tan hết nét đỏ ửng của nàng. Lần này, hắn may mắn không đánh mất nàng! Thấy nàng mệt mỏi như vậy, hắn rất muốn cho nàng ngủ thêm một lát, chỉ là nếu bọn họ rời đi quá lâu nhất định mọi người sẽ rất lo lắng. Bị Hạng Tử Nhuận gọi tỉnh, Tô Khả Phương mới phát hiện hắn đã giúp mình mặc quần áo xong. Dù sao cũng là lần đầu trải qua sự đời, nhìn thấy hắn nàng không khỏi nhớ tới một màn điên cuồng vừa rồi. Tô Khả Phương ít nhiều vẫn có chút lúng túng xấu hổ. “Về lộ mặt cho mọi người khỏi lo, khi nào ăn cơm tối chúng ta lại kiếm cớ ra ngoài, đến lúc đó nàng hãy vào không gian ngủ một giấc thật ngon nhé.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ vẻ mệt mỏi, hắn hơi xót ruột, nhẹ giọng nói. "Được." Nàng cúi đầu đáp ứng. Bộ dạng nàng e lệ khiến hầu kết của hắn vô thức chuyển động, không nhịn được cúi đầu hôn miệng nhỏ hơi sưng đỏ, suýt nữa lau súng bóp cò, hắn mới mau chóng buông lỏng nàng ra. Ôm nàng điều chỉnh hơi thở một lúc, Hạng Tử Nhuận khẽ lên tiếng: "Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi." Tô Khả Phương tức giận trừng mắt lườm hắn rồi mới động ý niệm cùng hắn quay lại chân núi. Lúc hai người về thôn, lều lớn phía trước đã có hương thân nấu xong canh rau khô, các hương thân đang chia ra uống. Diêu Thị bậc nào khôn khéo, bà đứng ở nơi cách xa lều lớn vài mét, vừa nhìn thấy Tô Khả Phương đi về phía mình, ánh mắt bà liền rơi vào gò má và môi của nhi tức, sau đó bất động thanh sắc nói: "Phương Nhi, con đi múc hộ nương bát canh nhé.”  ”Vâng ạ, nương chờ con." Tô Khả Phương đáp lời rồi đi đến chỗ bếp lò. Chú ý tới tư thế đi đường của Tô Khả Phương, mặt Diêu Thị lướt qua nụ cười mừng rỡ. Nhờ trận bão lớn lần này mà bà phát hiện nhi tử và nhi tức chưa viên phòng. Bà thiếu chút nữa bị việc này làm cho sầu chết, cứ tưởng cơ thể nhi tử mình có tật xấu gì đó, giờ xem ra toàn do bà nghĩ bậy nghĩ bạ. Nhưng hai cái đứa nhỏ này rốt cuộc nghĩ thế nào, dám chạy vào rừng đánh dã chiến... Khụ, Diêu Thị liếc nhi tử đứng bên cạnh. Thôi, chỉ cần hai đứa chung sống thật tốt, sớm cho bà bế tôn tử là được. Chuyện khác... Khụ, bà liền nhắm một mắt mở một mắt. Đối diện với ánh mắt hiểu rõ tất cả của nương, sắc mặt Hạng Tử Nhuận không hề thay đổi, chỉ là vành tai lặng lẽ đỏ bừng. "Nương, con đi giúp Phương Nhi." Hắn mặt không thay đổi nói xong, vội sải bước đi về hướng bếp lò. Gặp cảnh nhi tử gần như chạy trối chết, Diêu Thị nhỏ giọng cười ra tiếng: "Tiểu tử thúi này càng ngày càng giống người bình thường." Cơm nước xong xuôi, Diêu Thị, Lư Thị và các phụ nhân khác vào lều ngủ, Tô Khả Phương và Hạng Tử Nhuận thì hẹn nhau ra bờ sông. Tô Khả Phương thật sự sắp mệt muốn chết luôn rồi, vừa tiến vào không gian liền trực tiếp nằm bệt trên đồng cỏ ngủ mất. Hạng Tử Nhuận không có ý định ngủ nên đi dạo quanh không gian. Sau khi vòng vo một hồi thấy nương tử mình ngủ rất sâu, không đành lòng làm nàng tỉnh giấc. Hắn đến bên dòng suối nhỏ mò ít tôm to lên. Tô Khả Phương đang ngủ ngon, đột nhiên ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức. Nàng trở mình hơi mở mắt ra, nhìn cảnh tượng trước mặt, mới nhớ ra mình vẫn đang ở trong không gian.