"Nương, con và Phi Nhi đã ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng nếu nương muốn đi thăm Phi Nhi, con sẽ không ngăn cản.” Hạng Tử Nhuận hiểu tâm tình mâu thuẫn của nương lúc này, sống chung nhiều năm như vậy, dù là động vật cũng sẽ có tình cảm chứ đừng nhắc đến con người.
Diêu Thị tiếp tục trầm mặc, hai huynh đệ Hạng Tử Nhuận và Hạng Thần Tường đứng bên cạnh bà. Không biết qua bao lâu, cuối cùng Diêu Thị khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn bầu trời lại đang bắt đầu giăng đầy mây đen, từ tốn nói: "Thôi, để Phi Nhi tự sinh tự diệt đi!"
Kỳ thật trong lòng Diêu Thị rõ như gương sáng, Phương Nhi và Phi Nhi bà chỉ có thể chọn một, đứng giữa tình thế khó xử còn không bằng hạ quyết tâm. Về phần chọn bên nào thì không cần phải nghi ngờ, Phi Nhi đã kết hôn lại không phải nhi tử thân sinh của bà. Nếu chọn Phi Nhi, bà chẳng những sẽ mất đi một nhi tức, còn khiến nhi tử khó xử, nên vừa rồi bà trầm mặc không phải vì khó lựa chọn, mà bởi Phi Nhi làm bà quá thương tâm. Phương Nhi phế bỏ Phi Nhi, bà không cảm thấy Phương Nhi hung ác. Nếu như một người ngay cả khi đối mặt với cái chết vẫn còn có thể nhân từ nương tay, vậy bà mới lo lắng đấy, một nữ nhân quá mềm yếu nữ sao có thể quản giáo, dạy dỗ được hài tử hữu dụng?
Thấy mặt Hạng Thần Tường chần chờ, Diêu Thị mở miệng nói: "Tường Nhi, nợ Kiều Gia phải trả, thế nhưng không phải bằng cách lấy mạng đại tẩu con trả! Con nhớ kỹ, từ nay về sau nhà chúng ta và Phi Nhi không còn liên quan!” Tuy rằng lời này rất vô tình, nhưng vì cái nhà này, bà chỉ có thể làm như vậy!
Hạng Thần Tường biến sắc, đáp: “Vâng, nương!"
Nương nói đúng, đại tẩu vô tội, Phi Nhi nhiều lần xuống tay hại nàng, thậm chí còn muốn mạng của nàng, nếu như hắn tiếp tục liên lụy không rõ, ai biết được lần sau Phi Nhi sẽ đối xử với đại tẩu thế nào?! Cắt đứt quan hệ, có lẽ đối với mọi người đều là chuyện tốt!
Diêu Thị quay sang bảo đại nhi tử: “Hoằng Nhi, gọi Phương Nhi qua đây, nương có lời muốn nói với nương tử con."
Lúc Tô Khả Phương đi tới bờ sông, thấy bà bà đang mỉm cười vẫy nàng qua, dây thần kinh cẳng thẳng mới giãn ra. Bà bà đối xử với nàng rất tốt, nên trong lòng nàng luôn coi bà bà như thân mẫu mà đối đãi. Thời điểm xuống tay với Kiều Nhậm Phi, nàng chỉ lo bà bà vì chuyện này mà oán giận chính mình, nếu thật sự như vậy nàng sẽ rất thương tâm. Nhưng bắt nàng buông tha cho Kiều Nhậm Phi, điều này là không thể!”
Tô Khả Phương cười đi tới: “Nương —“
"Phương Nhi, chuyện của Phi Nhi nương đều biết rồi. Nương biết trước kia con nhận không ít ủy khuất, bất quá việc đã đến nước này, nương hi vọng con đừng nghĩ nhiều nữa, cứ cho mọi thứ tan thành mây khói đi, có được hay không?"
Tô Khả Phương nghe không hiểu ý của bà bà, chần chừ một lúc mím môi hỏi: “Nương, ý của nương là bảo con tha thứ cho Kiều Nhậm Phi ạ?"
"Không, nương không có ý này!" Diêu Thị vỗ về lưng nàng, nhắc lại lời đã nói với Hạng Thần Tường một lần nữa: "Từ nay về sau nhà chúng ta và Phi Nhi không còn liên quan. Nương vẫn là câu nói kia, chỉ cần con và Hoằng Nhi chung sống thật tốt, nương liền an tâm."
Diêu Thị muốn nhi tức qua đây, chỉ là để cho nàng một câu trả lời thoả đáng, an tâm. Vậy nàng mới có thể tiếp tục cùng nhi tử chung sống thật tốt.
Tô Khả Phương không ngờ bà bà đặc biệt gọi mình qua đây chính là vì nói câu này. Phương thức bà bà trấn an người khác thật sự không giống bình thường.
"Nương, con biết rồi ạ. Con và Tử Nhuận sẽ sống thật tốt." Tâm tình nàng rất vui, nở nụ cười tươi.
Tướng công tin tưởng mình thì dễ hiểu. Nhưng gặp được một bà bà hiểu rõ lí lẽ, hơn nữa vô điều kiện đứng bên cạnh giúp đỡ mình. Tô Khả Phương cảm thấy đây là vận khí. Phải biết, bà bà coi Kiều Nhậm Phi là dưỡng tử, mà bà vẫn có thể nghĩa vô phản cố ủng hộ mình, vậy mới khó có được.
Vất vả lắm mới có một buổi chiều trời quang mây tạnh, đến tối trời lại bắt đầu mưa, hơn nữa mưa một lần chính là hai ngày.
Tô Khả Phương tìm cơ hội vào không gian xem sự biến đổi của đoạn suối nhỏ, thấy nước suối trong vắt không chút tạp chất, liền cùng cha và các vị tộc lão thương lượng chuyện sửa chữa, xây dựng quê hương.
Bởi vì dược liệu Tô Khả Phương chuẩn bị đầy đủ, nên mấy ngày kế tiếp dù có một ít người lớn và trẻ con bị bệnh đều rất nhanh khỏi. Trời vừa tạnh, phụ nhân và hài tử ở thôn dọn dẹp rác rưởi, nam tử thì lên núi đốn cây, cắt cỏ tranh.
Hai ngày sau, tất cả đất trống để xây dựng nhà mới đã được dọn dẹp xong. Gỗ và cỏ tranh để lợp nhà đều đã chuẩn bị đầy đủ. Mọi người vội vàng dựng nhà mới, hai huynh đệ Hạng Tử Nhuận và Hạng Thần Tường dẫn A Cam và Húc Đông giúp đỡ các hương thân lợp nhà tranh. Nhà bọn họ thì không có ý định dựng lại, vì bọn họ tính toán thu xếp tốt nơi ở cho các hương xong, sẽ mời công tượng về xây nhà gạch mái ngói.
Cả thôn chừng trăm nhân khẩu, mỗi ngày cần tiêu thụ một lượng lớn đồ ăn thức uống. Nhà tranh các hương thân mới vừa xây được một nửa, thì cá ở hồ nước, gà vịt và thịt heo đều còn thừa không nhiều lắm. Tô Khả Phương cân nhắc xem phải làm cách nào để mang thóc và cá từ trong không gian ra.
Hạng Tử Nhuận thấy nàng cả ngày buồn bực không yên, cứ tưởng rằng nàng ngã bệnh. Nhất quyết đòi bắt mạch cho nàng, sau biết cơ thể nàng khoẻ mạnh bình thường, mới hỏi: “Nàng đang suy nghĩ gì vậy?”
Tô Khả Phương nhìn hắn, thần sắc xoắn xuýt biểu tình phức tạp. Nếu như giờ nàng kể cho hắn chuyện không gian, hắn có coi nàng là yêu nghiệt không? Nếu việc này truyền ra, nàng sợ mình sẽ không còn cách nào xuất hiện trước mặt người khác nữa?
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hạng Tử Nhuận bị nàng nhìn mà bất an theo, hắn cực kỳ sợ ánh mắt này của nàng, giống như có thể sẽ rời xa hắn bất cứ lúc nào.
Tô Khả Phương chớp mắt, nhìn hắn thử thăm dò: "Tử Nhuận, nếu như ta cho huynh biết, ta là thần tiên, huynh tin không?"
Hạng Tử Nhuận giả bộ hơi trầm ngâm, nói: "Ta không tin nàng là thần tiên đâu, nếu nàng nói mình là yêu tinh thì ta tin!” Hắn phá lệ mở lời đùa cợt, Tô Khả Phương lại không vui nổi, nàng nhếch miệng không thèm để ý đến hắn.
"Tức giận?" Hắn buồn cười nhìn nàng, không biết tại sao nàng đột nhiên hỏi hắn vấn đề này.
Tô Khả Phương suy nghĩ hồi lâu, đổi phương thức khác hỏi: "Tử Nhuận, thế huynh có tin trên đời này có yêu nghiệt hay không?"
Nói xong, nàng lại cường điệu: "Thành thật trả lời, không được phép giở trò đùa!"
Đối diện với biểu tình đầy nghiêm túc của nàng, Hạng Tử Nhuận cũng thu lại ý cười trêu chọc, ngẫm nghĩ, kiên định nói: “Không tin!"
Tô Khả Phương vui mừng như mở cờ bụng, xác nhận lần nữa: "Thật chứ?"
Thấy khuôn mặt nhỏ bởi vì nghe câu trả lời của hắn mà tỏa sáng lấp lánh, hắn bật cười nói: "Chẳng lẽ nàng cho rằng trên đời này có yêu nghiệt à?"
Từ biểu tình trên mặt hắn có thể thấy rõ, hắn hoàn toàn không tin, lúc này nàng mới nhìn hắn cười giả dối: "Ta tin chứ, bởi vì chính là ta mà!”
"Cho dù nàng là yêu nghiệt cũng đừng hòng chạy trốn khỏi lòng bàn tay ta!" Lông mi hắn nhiễm ý cười, cúi đầu khẽ cắn môi nàng một cái. Bởi vì đang ở bên ngoài, nên hắn chỉ lướt qua rồi ngừng lại ngay. Đúng thời khắc môi hắn rời đi, nàng đưa tay ôm lấy cổ hắn, nhón chân hôn đáp lại, đồng thời hơi chuyển động ý nghĩ, mang theo hắn tiến vào không gian.
Nàng chủ động khiến hắn không nén được vui sướng, càng không nỡ rời đi, cánh tay dài vòng qua ôm chặt eo nhỏ của nàng không thèm quan tâm xung quanh mà tăng thêm độ mãnh liệt cho nụ hôn. Hắn chả quản có thể bị người khác phát hiện hay không, hắn chả quản mình có phải đồi phong bại tục hay không. Giờ này khắc này hắn chỉ nghĩ mình phải thương yêu nàng hơn.
Thẳng đến khi nụ hôn kết thúc, buông nàng ra, hắn mới giật mình phát hiện mình đang đứng trên một bãi cỏ.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
11 chương
47 chương
72 chương