Hàn thiếu, tha cho tôi đi!

Chương 87 : anh xin lỗi

“Bé con, dậy thôi.” Hàn Hứa Phong hôn chụt vào má Thanh Trà rồi khẽ lay lay vai cô. Bị đánh thức trong cơn buồn ngủ, Thanh Trà mặt nhăn lại, cô lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường rồi kéo cái chăn trùm kín mít. “Đến công ty với anh?” “Em không đi.” “Ngoan, phải đi, nhanh lên nào.” Hắn bế thốc cô vào phòng tắm, đợi khi cô đứng vững trên sàn mới buông tay ra. “Anh lấy kem đánh răng giúp em.” “Cái đồ phiền phức.” Thanh Trà lầm bầm, không hiểu sao hôm nay cô rất mệt, chỉ muốn ở nhà nằm ườn ra trên giường cả ngày. “Cẩn thận cái miệng nhỏ của em đấy.” Hàn Hứa Phong tỏ ra bất mãn, hắn hừ nhẹ một tiếng. Cô thấy vậy ngoan ngoãn đánh răng, thấy hắn vẫn đứng đó nhìn, cô liền phẩy tay ra hiệu cho hắn đi ra ngoài. Thanh Trà mặc trên người một chiếc váy len đen ôm sát cơ thể cùng với áo khoác lông ngoài màu trắng, tổng thể nhìn vô cùng sang trọng. Cô trang điểm nhẹ rồi chải lại tóc, búi gọn ở phía sau. “Anh đưa em đến công ty làm gì thế?” “Nhớ em, muốn nhìn thấy em mọi lúc.” Hắn khẽ hôn lên trán cô một cái, bình thường ở nhà thấy cô ăn mặc giản dị nhưng mỗi khi đi ra ngoài cũng không để hắn phải mất mặt. “Anh trở nên dịu dàng từ bao giờ thế.” Thanh Trà phì cười, tiện tay véo nhẹ vào má hắn một cái. Ai ngờ hành động vô ý của cô gái này lại chọc giận vị tổng tài lạnh lùng kia, hắn lập tức dồn cô vào sát tường, hung hăng cắn mút đôi môi hồng còn đang vương lại chút vị ngòn ngọt từ son môi. Thanh Trà cố gắng đẩy hắn ra nhưng bất thành, nụ hôn sâu, dài khiến cô suýt mất hết dưỡng khí. “Lưu manh.” “Cứ thử nói lại thêm một lần nữa đi.” Thanh Trà liền im bặt, cô vút vút lại mái tóc rồi đi nhanh xuống lầu. Hắn thấy thế cũng nhanh chân đi phía sau. Hàn Hứa Phong lấy xe chở cô đến Hàn thị, ngồi trên xe hắn có thể nghe thấy tiếng bụng cô kêu réo rõ mồn một. “Muốn ăn gì để anh mua?” “Cứ tùy ý anh đi.” Hắn gật đầu rồi ghé vào một quán bánh ngọt bên đường mua hai phần bánh. Mười lăm phút sau họ đến Hàn thị, mặc dù không phải lần đầu nhưng cô vẫn thu hút ánh nhìn hiếu kì từ rất nhiều nhân viên ở trong công ty. Trong phòng làm việc, Hàn Hứa Phong ngồi phía sau Thanh Trà, cẩn thận xúc từng miếng bánh đút cho cô. “Cộc..cộc..” Hạ Thư Yến gõ cửa, chưa kịp để hắn trả lời cô ta đã đẩy cửa đi vào. “Hứa Phong, đây là báo cáo sáng nay, anh tranh thủ xem đi, một lát nữa chúng ta còn có cuộc hẹ…n…” Còn chưa kịp nói hết câu, hình ảnh thân mật của cô và hắn đã đập vào mắt cô khiến Hạ Thư Yến không tự chủ được mà liếc xéo Thanh Trà một cái. “Anh biết rồi, để lên bàn trước đi.” Hạ Thư Yến mang báo cáo để lên bàn, cô ta vừa định rời đi thì lại chú ý trên tay Hàn Hứa Phong đang quấn một lớp băng trắng. “Tay anh làm sao thế?” “À, không sao. Hôm qua không cẩn thận để dao cứa vào thôi.” “Vậy em đi làm việc đây.” Hạ Thư Yến rời đi, hai người họ lại tiếp tục ăn, đến lúc ăn xong Hàn Hứa Phong bắt đầu xem báo cáo, là một số ý tưởng cho mùa thời trang năm sau. Hắn xem xong liền lắc đầu, toàn là những ý tưởng cũ rích. “Em xem, thị trường ngày càng cạnh tranh khắc nghiệt, nếu cứ dựa mãi vào giá trị thương hiệu mà không có sáng tạo mới mẻ gì thì sớm muộn Hàn thị cũng không trụ vững được.” Vốn có hứng thú về thời trang và nghệ thuật, cô nghe hắn nói vậy liền xem thử, quả nhiên trình độ của những nhà thiết kế ở Hàn thị không cần bàn cãi, chỉ là thiếu sự mới mẽ. “Hàn thị chủ yếu thiết kế trang phục cao cấp cho các tiểu thư, quý bà…Em nghĩ nếu có thể hãy thiết kế một bộ sưu tập váy cưới xem thế nào? Dù sao mùa xuân cũng là mùa cưới, làm như vậy vừa linh hoạt đổi mới, vừa có thể đẩy mạnh cạnh tranh ở nhiều khía cạnh khác. “Ý tưởng tốt, em có muốn tham gia không?” Hàn Hứa Phong không ngần ngại hỏi. “Em…làm sao có thể chứ.” “Dù sao đây cũng là ý tưởng của em, không thử thì làm sao biết.” Thanh Trà chần chừ một lúc rồi gật đầu, cơ hội tốt cũng không dễ gì gặp được, cô phải nắm bắt nó. Đến giờ họp bên phòng sáng tạo, Thanh Trà nói cô sẽ ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm việc chờ, nhưng hắn một mực dẫn cô vào cùng. Vừa nhìn thấy hai người, mọi người bắt đầu xì xào to nhỏ. Hàn Hứa Phong đập bàn, ra lệnh mọi người im lặng. “Giới thiệu với mọi người một chút, cô ấy là Lam Thanh Trà, sau này có thể sẽ là thiếu phu nhân của Hàn gia.” Cô nghe xong có bất ngờ, hắn mang cô đến đây cốt để nói vậy thôi sao? Hạ Thư Yến mặt biến sắc, bàn tay dưới bàn đã nắm chặt lại. “Không phải chị Hạ với Hàn tổng mới là một cặp sao?” Mọi người lại bàn tán rôm rả. Hàn Hứa Phong liền quan sát nét mặt của Hạ Thư Yến. Tiếng đập bàn một lần nữa vang lên, nhưng lần này là Hạ Thư Yến. “Trật tự, không muốn họp nữa à?” Mọi người liền im lặng, ai nhìn cũng thấy sắc mặt Hạ Thư Yến vô cùng khó coi. “Hàn tổng, tôi thấy Lam tiểu thư ngồi ở đây không tiện lắm, dù sao chúng ta cũng là bàn công việc.” Hàn Hứa Phong gần gật, tỏ ra đồng tình với cô nhân viên kia. Hắn đâu phải loại người thiếu chuyên nghiệp. “Cô ấy cần ngồi ở đây, dự án mới vào mùa xuân là ý tưởng của cô ấy. Tôi đã xem xét qua, mọi người chắc không nghi ngờ năng lực đánh giá của tôi chứ?” Hắn nói xong thì không ai dám nói gì thêm, cuộc họp bắt đầu, mọi người thảo luận sôi nổi. “Kết thúc ở đây.” Mọi người trở lại phòng làm việc, duy chỉ Hạ Thư Yến ở lại thu dọn tài liệu cùng hắn và cô. “Thư Yến, anh có chuyện muốn nói.” “Được, nhưng có thể mời cô ta ra ngoài không?” Hạ Thư Yến nhoẽn miệng cười, vẫn là cái nụ cười hiền dịu dành cho Hàn Hứa Phong. “Không cần đâu.” Hàn Hứa Phong nắm chặt tay Thanh Trà đưa lên trước mặt cô ta, khuôn mặt đầy tự tin. “Cô ấy là người anh sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để yêu thương, vì vậy anh xin em hãy tìm một người hợp với mình. Hạ Thư Yến, em hãy từ bỏ đi, anh không xứng đáng với tình cảm của em đâu.” “Anh thừa biết em thích anh từ lúc nào mà? Em yêu anh như thế nào mà.” Nước mắt cô bắt đầu chảy ra, tiếng thở mạnh trong căn phòng tĩnh lặng đủ thấy cô ta không cam lòng đến mức nào. Bị người mình yêu từ chối trước mặt kẻ khác, quả là một điều sỉ nhục lớn đối với Hạ Thư Yến. “Anh xin lỗi.” Hạ Thư Yến cười chua chát, những năm tháng thanh xuân của cô hết lòng yêu hắn chỉ đổi được ba tiếng ‘anh xin lỗi’ của Hàn Hứa Phong thôi ư? “Không cần anh xin lỗi, em yêu anh là tự nguyện.” Hạ Thư Yến đẩy mạnh cánh cửa rời đi. Thanh Trà liền khuyên Hàn Hứa Phong đuổi theo nhưng hắn vẫn đứng yên ở đó, hắn nói cô ta cần có không gian riêng suy nghĩ. Hạ Thư Yến vừa đi vừa lấy ta lau nước mắt, do đi nhanh quá cô liền va phải một người rồi ngã xuống đất. “Thư Yến, em không sao chứ?” “Hạn Triết…” Cô ta liền kéo mạnh cà vạt của thư kí Hạn, để anh ngã người về phía trước rồi hôn điên cuồng. “Giúp em một việc, em sẽ trở thành người phụ nữ của anh.”