Hàn thiếu, tha cho tôi đi!

Chương 62 : tai nạn

Trần Vĩ và Sam Tố vẫn luôn đứng ở bên ngoài xem động thái. Hai người họ vừa thấy Hàn Hứa Phong đi ra thì vội vào, Thanh Trà vẫn ngồi bất động trên ghế. “Thanh Trà, cậu không sao chứ? Hàn Hứa Phong đó nói gì với cậu? Hắn ép cậu quay trở về à.” Sam Tố nóng ruột nên hỏi dồn dập. Thanh Trà vẫn im lặng. Trần Vĩ thấy mấy tờ giấy bị xé ở trên bàn liền cầm lên xem, anh thấy vô cùng bất ngờ, thì ra giữa hai người họ đã có một bản hợp đồng. “Thanh Trà, chuyện này là như thế nào vậy?” Sam Tố nhìn qua Trần Vĩ, cô bây giờ mới để ý đến mấy tấm giấy kia bèn lấy lại từ tay anh rồi lật lật ra xem. “Thanh Trà, bản hợp đồng này bị hủy rồi à?” Thanh Trà gật nhẹ đầu một cái. “Thế thì tốt quá. Xem như tên Hàn Hứa Phong đó vẫn còn tính người.” Sam Tố ôm chầm lấy Thanh Trà. Cô vui vì cuối cùng Thanh Trà đã được trả lại tự do, từ giờ về sau cũng không cần nhìn sắc mặt hắn mà sống nữa. Thanh Trà khẽ run lên, cảm nhận được có chút kì lạ, Sam Tố liền buông cô ra. “Thanh Trà à, đây không phải chuyện vui à? Sao trông cậu lại thẩn thờ như vậy?” Cô thở nhẹ, cố lấy lại bình tĩnh rồi nở một nụ cười. “Ừ, đúng là chuyện vui. Chỉ là tớ hơi bất ngờ thôi.” Trần Vĩ nhìn sắc mặt Thanh Trà, rõ là cô đang che dấu tâm tư của mình. Anh có thể cảm nhận được chút thất vọng trên khuôn mặt cô, có lẽ là vì Thanh Trà vẫn rất yêu Hàn Hứa Phong. “Có thật là em muốn đoạn tuyệt với Hứa Phong không?” Trần Vĩ khẽ hỏi. Sam Tố cau mày nhìn anh, Thanh Trà còn chưa đủ đau khổ sao, Trần Vĩ lại hỏi như vậy là có ý gì chứ. “Vâng.” Thanh Trà chỉ đáp lại vỏn vẹn một chữ. “Chúng ta đi ra ngoài đi, em muốn chúc mừng cho chuyện này.” Thanh Trà cười, cô chỉ là đang tìm cớ để Sam Tố và Trần Vĩ thôi lo lắng cho mình. “Được, vậy để anh khóa cửa phòng rồi xuống lấy xe.” Nhìn Thanh Trà như vậy anh cũng không muốn ép cô. Có lẽ cô vẫn cần thời gian để suy nghĩ cho mọi chuyện. Trần Vĩ bỗng có chút đau lòng thay hắn. Hàn Hứa Phong không phải là người dễ buông, vậy mà lần này hắn lại quyết định nhanh chóng đến vậy. “Cậu cũng khóa cửa rồi xuống nhé. Tớ xuống dưới đợi trước.” Cô quay qua nói với Sam Tố. Thanh Trà đi dọc trên vỉa hè trước tòa chung cư, chợt cô nhìn thấy bên đường bán kem socola. Cô nhớ lại lần đầu ăn kem cùng Hàn Hứa Phong rồi bất giác mĩm cười. Thanh Trà định băng sang đường, cô muốn mua kem để ăn. Cô cẩn thận quan sát xe từ đằng xa rồi mới sang, nhưng vừa đi đến nửa đường thì nghe thấy tiếng xe mô tô ùn ùn tới, hình như là tiến thẳng về phía cô. “Thanh Trà cẩn thận.” Trần Vĩ hoảng hốt vô cùng, anh vội chạy từ đằng xa đến. Thanh Trà cũng giật thót mình, cô trợn tròn mắt nhìn lại phía chiếc xe mô tô, đôi chân không sao bước nổi. Cô nhắm mắt mặc kệ cho số phận. Chợt có ai đó ôm chặt cô từ đằng sau, rồi hai người họ lăn hai ba vòng dưới mặt đường. Cô cũng không cảm thấy đau đớn, chiếc xe chạy qua sát với cô, chỉ một chút nữa có lẽ cô không còn mạng để giữ nữa. Có tiếng rên rỉ nhẹ. Là ai chứ? Không lẽ là Trần Vĩ đã cứu cô. “Em không sao chứ?” Giọng nói của Trần Vĩ vang lên. Cô ngước mặt lên nhìn, anh đang đứng trước mặt cô, vậy người đang ôm cô là ai? “Em không sao. Trần Vĩ, giúp em đỡ người này lên đi. Hình như là bị thương rồi.” Trần Vĩ bây giờ mới để ý người kia, nhưng sao lại có vẻ quen đến vậy. “Hứa Phong.” Anh ngạc nhiên, không phải hắn về rồi sao. Thanh Trà nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Hứa Phong bị trầy vài chỗ, rơm rớm máu, chỗ vải ở hai khuỷu tay cũng rách toạc, máu chảy ra ướt đẫm bả vai cô. Hắn thi thoảng rên rỉ vài tiếng, thần thái nửa mê nửa tỉnh. “Hứa Phong, anh có sao không?” Trái tim Thanh Trà thắt lại, sao hắn lại ngốc nghếch như thế, đến tính mạng mình cũng không cần sao. Hàn Hứa Phong nhìn cô mĩm cười, khóe miệng hắn giật giật, có lẽ vì đau quá mà hắn không nói được câu nào, sau đó thì ngất lịm đi. “Hứa Phong, anh đừng làm em sợ mà.” Thanh Trà lay lay hắn, cô khóc nức nở. “Một chiếc xe cấp cứu đến trước chung cư A.” Trần Vĩ nhanh chóng gọi cho bên bệnh viện. “Để anh sơ cứu cho cậu ấy đã.” Trần Vĩ điềm tĩnh làm từng thao tác một cách cẩn thận nhất. Anh cầm máu, cố định lại vết thương trên tay hắn. Trần Vĩ nhìn cánh tay bên phải của hắn, nếu dự đoán không nhầm thì có lẽ bị gãy rồi. Thanh Trà ngồi bên nhìn một cách bất lực, trong lòng không ngừng tự trách bản thân. Nếu như cô không băng sang đường mua kem thì Hàn Hứa Phong có lẽ không gặp chuyện xui xẻo này. Sam Tố đi xuống bên dưới, cô nhìn quanh không thấy Trần Vĩ và Thanh Trà đâu, lại thấy một đám đông nên tò mò đến xem. “Hai người bị sao thế?” Sam Tố hốt hoảng chen vào trong đám đông. “Bọn anh không sao. Ban nãy Thanh Trà suýt nữa bị một chiếc xe tông trúng, may mà có Hàn Hứa Phong.” Tiếng xe cấp cứu đến, mọi người tản ra để xe đi vào. Trần Vĩ giúp các nhân viên y tế đưa Hàn Hứa Phong lên xe. “Em cũng muốn đi.” Thanh Trà vội nói. Cô dù biết không giúp được gì nhưng vẫn muốn ở bên cạnh hắn lúc này. Trần Vĩ gật đầu, trước khi cùng Thanh Trà lên xe cấp cứu, anh dặn Sam Tố cũng đừng quá lo lắng, chờ khi nào về sẽ kể chi tiết cho cô nghe.