Hàn mai

Chương 35 : Phấn bụi

Nữ tử xoay lưng rời đi, nhưng đi được một đoạn, linh tính nàng bỗng thấy bất an, vội quay lại bên trong. Sư huynh của nàng ngã gục trên trụ băng, từ miệng y thổ ra một ngụm máu đen, hai mắt vẫn nhắm nhiền, thân mình suy nhược cố sức vận công một lần nữa. - Sư huynh, ngừng đi! - Nữ tử thét lớn, vội vã tới gần nâng y dậy, không chần chừ thi triển đạo pháp công phu hỗ trợ y điều hòa kinh mạch, chỉ mong y có thể dễ chịu hơn một chút. - Lam Mặc, huynh cảm thấy thế nào? Một lát sau hơi thở của y đều đặn hơn, tuy nhiên sắc mặt vẫn rất xấu, xem ra bấy lâu y dày công khổ luyện áp chế tà độc trong người đều thất bại, trái lại còn kiến nhiều lần kinh mạch đảo ngược, thân thể đau đớn cực hạn. Y từ từ mở ra đôi mắt, con ngươi màu lam thẫm hướng phía nữ nhân bên cạnh, giọng nói còn kèm theo mỏi mệt: - Vân Linh sư muội? Vân Linh cố khắc chế nước mắt trào ra, đã là người quy đạo, phải đè nén cảm xúc, tâm tĩnh tại... nhưng thực sự nàng thực khó không vì hoàn cảnh này mà thương tâm. - Lam Mặc, huynh đừng cố gắng luyện công nữa, mau ra khỏi hang động... - Vân Linh, đừng lo, chỉ một chút nữa là thành công! - Y gắng gượng ngồi dậy, độc lập khỏi vòng tay sư muội. Vân Linh thực sự không cam tâm, nàng nhìn y mà kiên quyết: - Lam Mặc, huynh nhất định phải sống, Huyền Đạo phái này chỉ còn trông đợi vào huynh, đừng lãng phí sinh mệnh mình nữa, huynh hãy dùng tuyết tinh sư phụ truyền lại đi, như vậy mới có thể hoàn toàn... - Không cần, Vân Linh! - Lam Mặc chỉ một câu điềm tĩnh đáp lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng khí. Nàng siết chặt bàn tay, trong lòng thầm nhủ bằng giá nào cũng phải ép sư huynh dùng tuyết tinh. Nếu không sư huynh có mệnh hệ gì, không chỉ là tương lai Huyền Đạo giáo, mà cả nàng cũng không muốn sống nữa. Tuyết tinh ngàn năm chính là trân bảo trấn phái của Huyền Đạo, truyền lại qua các đời chưởng môn, nghe nói do đạo trưởng sáng lập môn phái lấy băng tuyết trên đỉnh cao nhất Nghi sơn luyện thành, còn qua năm tháng hấp thu tinh túy thiên địa cộng với đạo cốt của các đời chưởng môn, khiến nó trở thành khối tinh thể vừa thuần tịnh tinh khiết, lại chứa linh khí phi thường... Đại họa vừa qua của môn phái, môn đệ diệt vong gần hết, sư phụ cũng trúng tà độc trọng thương, đến trước khi từ trần cũng không dùng tuyết tinh mà muốn trao lại cho Lam Mặc, nói rằng y mới là hi vọng tái thiết Huyền Đạo phái. Chỉ cần y dùng tuyết tinh, chẳng những cứu sống sinh mạng mà còn có thể khôi phục võ công, pháp lực nhanh hơn... Vân Linh nghĩ mãi cũng không chịu hiểu, sư huynh tại sao lại cố chấp giữ lại tuyết tinh? Người còn thì đại nghiệp mới còn... ... ... Theo ý của y, Vân Linh ngàn vạn lần không muốn nhưng vẫn phải để y lại một mình tĩnh dưỡng. Động thất lại im ắng như thường. Dưỡng thương bao lâu, luyện đạo công vất vả như vậy, nhưng suy đi xét lại vẫn là y còn thiếu một phần chuyên tâm. Tâm không hoàn toàn thanh tĩnh, chẳng trách sớm thất bại. Y tự cười nhạt, tự biết trong lòng có một tia sóng gợn, dù là rất nhỏ nhưng không thể san bằng... Trước đó bấm ngón tay tính toán, y đoán đã có điềm không hay. Tiểu nha đầu đó, rốt cuộc cũng không sống yên ổn được, không có y, vận mệnh của nàng chắc sẽ muôn phần khó khăn, thậm chí lâm vào bi đát. Sư phụ cũng ngầm nói rằng, người đó là nút thắt, là chướng ngại trong kiếp này của y. Đắc đạo tu thành hay từ bỏ tất cả, cũng từ đó mới quyết định. ... ... Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Linh trở lại thạch động, nàng bàng hoàng khi thấy nơi này trống trơn, bóng dáng sư huynh đã không thấy, chỉ còn một bức thư nhắn gửi. "Vân Linh, trước mắt ta phải đi. Ta còn một việc cần phải làm !" Nếu không thấy người đó sống yên ổn, e rằng y cũng không thể chuyên tu. Lời thề với sư phụ và vong linh đồng môn, y không hề muốn thoái thác... chỉ là... Tâm hồn y có nhiễm một chút phấn bụi hồng trần... Nếu không chạm vào, e rằng cũng không thể tẩy sạch... ......o0o....... Hàn Mai lại thoáng thoáng nghe được tiếng bước chân. Theo phản xạ, nàng vội vàng ngồi dậy, huy động cảnh giác. Lại một lần nữa ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cơ hồ lần này mùi rượu còn đậm hơn đêm ác mộng nhục nhã đó. Nàng hoảng sợ giống như sắp lạc mất hồn phách, luống cuống đưa tay lên che mũi, nhất định không muốn để hương rượu khó chịu này xộc vào khứu giác thêm một lần. Không nhìn thấy gì nhưng nàng vẫn muốn tìm đường chạy trốn... Dương Tử Luân chân tay lảo đảo đã bước vào tẩm phòng, lần này hắn thực sự say đến be bét, đi được một hai bước chếnh choáng thì cũng phải gục xuống một lần. Nhưng tệ hơn là, say rồi mà hắn vẫn không ngừng muốn đập phá. Ngay cả đám nô tài trông thấy hắn đều phát khiếp, không có gan can ngăn hay chạy ra đỡ hắn, vì an nguy của bản thân mà né tránh chạy trước. Đầu óc quay cuồng, hắn lại ngã xuống một lần nữa, cách chỗ nàng không quá xa. Hàn Mai nghe thấy tiếng thân người ngã cộng với từ nãy ngửi thấy mùi rượu quanh quẩn, thực sự là khiếp đảm. Nếu hắn còn lại gần, nàng lại phải liều mạng chống cự sao? Luân đế lần này chính là sầu khổ đến đoạn từng khúc ruột, hắn liều mạng uống, uống cho lấy được nên chính hắn cũng không biết mình uống đến bao nhiêu. Không giống như lần trước, chậm rãi uống đến độ say rồi nhìn thấy ảo giác, lần này hắn muốn uống cho đến khi quay cuồng, cho đến khi thế gian trước mắt hắn hoàn toàn đảo điên. Lúc này hắn gục ngã, thực sự cũng không còn mấy khí lực mà bước nữa. Cuối cùng thì cũng lăn ra bất tỉnh. Hàn Mai trạng thái cảnh tỉnh cao độ nhất, bỗng thấy xung quanh dần dần im lặng hoàn toàn, một hồi lâu cũng thả lỏng bản thân chút ít. Hắn ta phải chăng đã say đến bất tỉnh nhân sự? Nàng cũng không dám chắc, nhưng vì không thấy có động thái gì, từ lúc hắn bước vào xem ra bước chân chao đảo nặng nhọc, còn không nói gì đã... Trong đầu nàng quanh quẩn ý nghĩ muốn giết người, chỉ sợ rằng lại thất bại như lần trước, bây giờ không chỉ có tính mạng phụ thân nàng, mà còn có cả vị đại ca kia... Đang mông lung suy nghĩ, đột nhiên lại có mấy người nữa bước vào tẩm phòng này. Đó là Lý thượng cung và một vài cung nữ. Ban đầu Lý thượng cung nghe tin hoàng đế đem được ả Hàn Mai về, cũng chưa tra hỏi đến tội sơ suất của nàng, sau lại nghe thêm tin người chạy đến nghệ phòng hỏi chuyện gì đó, cuối cùng là điên cuồng đập phá rồi uống say. Nhiều chuyện xảy ra như vậy, thượng cung nàng thực sự rối loạn không hiểu hết, cũng không biết xử trí ra sao. Song quy củ, nghĩa vụ thì vẫn phải làm, hoàng đế uống say ngã ở đây, nàng phải giúp người lên long sàng nghỉ ngơi, sau đó sai người đi nấu canh giải rượu. Lý thượng cung trong lúc đó quét mắt qua Hàn Mai mà nói: - Hàn cô nương, ngày hôm nay ngươi trốn không thành, xem ra chỉ ngươi không vui, cũng có thể lại kéo tội theo cho chúng ta rồi! Lý thượng cung cố ý gắt gao mà nói, còn không quên nhắc nàng lần trước nàng đã hại một cung nữ mất đầu, hại thượng cung mất một ngón tay. Chuyện đó Lý thượng cung còn chưa tính toán, lần này nàng còn muốn bỏ trốn sao? Hàn Mai nghe giọng thượng cung không oán, chỉ thở dài: - Ta sẽ không trốn, cũng không bao giờ nảy sinh ý định làm liên lụy người khác nữa... - Vậy sao? - Lý thượng cung vẻ như bình tĩnh nhưng lại phảng phất châm biếm lên án - Dù sao cũng đã làm, ngày mai hoàng đế có trách tội, chúng ta vẫn không thể tránh... Đúng vậy, dù Hàn Mai nàng muốn nhận hết tội về mình thì cũng không thể tránh cho những người khác không bị vạ lây, Luân đế không đời nào buông tha cho họ. Đường đại ca và đám cung nữ này, nếu họ oán trách nàng cũng là phải. Khi Lý thượng cung phân phó xong đám cung nữ, vừa mới ra lệnh cho tất cả theo nàng lui xuống bớt thì lại nghe Hàn Mai lên tiếng: - Lý thượng cung, cảm phiền... dẫn ta ra khỏi đây cùng... Lý Anh Thư không quay lại mà chỉ ngoảnh đầu nói: - Chúng ta không được phép, ngươi được bệ hạ bắt được, không có lệnh bệ hạ, chúng ta không dám to gan tự ý... Rồi họ để mặc nàng, khép cửa nội tẩm rồi đi ra.