Hàn mai

Chương 34 : Khủng hoảng

Hắn như muốn điên rồi... Điên cuồng rời khỏi Nghệ phòng, đi đến đâu, hắn đập phá đến đấy, dù là hòn non bộ, bồn hoa cây cảnh xung quanh lối đi, dù là những lan can gỗ bóng chạm khắc... hắn đều hung hăng chém nát... Hàn Lý Kì - khâm sai bộ hình năm đó. Có một lần hắn thấy người này đi từ chỗ nàng đi ra, hắn cũng từng hiếu kì mà hỏi, nhưng nàng đã khéo léo bày chuyện rồi đổi đề tài, hắn vì đang cao hứng cộng với yêu thương tin tưởng nàng nên đã không xét nét... Dù yêu thương ngắn ngủi, nhưng hắn đã yêu bằng chân tình. Nhưng rối cuộc tình yêu lại đặt nhầm chỗ. Ngay từ đầu nàng đã nói dối, dù không tính đến những chuyện kia, nhưng nàng đã nói dối hắn, chỉ vì muốn tiếp cận hắn. Chuyện đó đã đủ làm hắn không chịu nổi. Đem toàn bộ ái mộ cho nàng, ghi trong tâm hình ảnh mê người phi thường đó, nhưng không phải nàng. Trải qua những ngày yêu thương, nhưng cũng chỉ là lừa gạt... Vô nghĩa! Hắn cảm thấy thế giới của hắn rạn nứt, đổ vỡ... Cả một đời này, thì ra hắn lại bị dối lừa, ngay cả chân tình để hi vọng cũng vụn nát. Nữ nhân của hắn lừa gạt hắn, trên đời này còn ai thật lòng thật tâm vì hắn? Giả dối, tất cả cùng là giả dối! Khắp hoàng cung này, nữ nhân giả dối lấy lòng hắn, rồi Bạch Hương nàng ta cũng lại giống một dạng với họ! Hắn đau phế tâm can, hắn đã hiểu thế nào là lời nói phụ thân lặp đi lặp lại cho đến lúc chết, si tình với nữ nhân là một điều si ngốc nhất! ... ... Chiêu Dương điện. Nội tẩm. Hàn Mai từ lúc hắn bỏ đi, nàng đã sốt ruột không yên, tuy thấy thái độ của hắn có một vài điểm lạ nhưng nàng không còn lòng dạ nào bận tâm tới. Nàng đang một lòng áy náy vì vị đại ca kia. Hắn ở trong thiên lao rồi sẽ ra sao, liệu có bị tra tấn, liệu có bị xử trảm ngay? Vì chuyện của nàng... Nhưng làm sao để cứu được hắn, tính mạng của nàng cũng như mành treo chuông... Nàng không còn ngồi bệt dưới nền nhà nữa, nàng chống tay đứng dậy, đến cả việc đi lại định hướng còn rất khó khăn... Người mù dò dẫm, hai tay phía trước quờ quạng, đi được vài bước thì đụng phải chân bàn. Nàng muốn tìm lấy vách tường mà bám theo, trước hết cũng phải rời khỏi đây, mặc dù nàng còn chưa biết bằng cách nào có thể hỏi thăm tin tức của Đường Thuận. Tẩm phòng của một hoàng đế rất rộng, nàng quờ mãi cũng chỉ thấy khoảng trống. Thật không may cho nàng, đi thêm vài bước thì hụt chân, cả người lao tới phía ấm lò sưởi lớn, hai tay vừa chống tới thì thấy bỏng rát, rụt tay ra, nhăn nhó mặt mũi ngồi dưới đất ... Rát quá... Có thổi cũng không hết rát... Thật là tủi nhục... nàng thật vô dụng... Hàn Mai trong lòng muốn rơi lệ, thật chua xót.... Vị đại ca kia, kiếp này nàng hại gã, chỉ có thể kiếp sau làm trâu ngựa báo đền... Còn nàng, nếu không phải chưa hiểu rõ ý đồ Luân đế muốn làm gì với phụ thân, nếu không phải còn phân vân vì hành tung của người, nàng cũng không cần kéo dài thêm những ngày sống dai dẳng này... ... ... Chỗ gần lò sưởi này rất ấm, Hàn Mai thu mình như một con mèo cuộn tròn nằm dưới đất, nghỉ ngơi trong chốc lát... Tâm trạng không yên ổn, không thể tiến vào giấc ngủ... .... Xa xôi muôn trùng, chính là ở một nơi hoang vu hùng vĩ người người không biết... Nơi đây rừng rậm heo hút bao phủ, nếu băng qua rừng thiêng suối ngàn, vượt trăm ngàn dốc đá, sẽ đến được chân núi Nghi Sơn. Đỉnh núi cao vươn ngút trời, nơi đó ngàn năm băng tuyết bao phủ, sương khói mây mù quẩn quanh, giống như chốn chỉ dành cho tiên nhân cư ngụ... Cao cao sườn núi hướng đông, từng có một môn phái năm trăm năm tuổi tọa lạc - Huyền Đạo giáo. Huyền Đạo giáo chính vì thanh bạch tự tại, một mình ở giữa chốn Nghi Sơn, không can thiệp vào giang hồ, cũng không giao thiệp với nhân sĩ bốn phương mà rất ít người biết đến danh tính, thậm chí họ còn coi Huyền Đạo giáo chỉ là một truyền thuyết. Truyền thuyết về những đạo trưởng Huyền Đạo, ngự trên đỉnh núi mà đắc đạo tu thành tiên, cưỡi bạch hạc bay về cõi thiên thai. Huyền Đạo phái tinh thông âm dương ngũ hành, tu vi cao thâm nhưng rất ít đệ tử, đệ tử đến được với môn phái ắt phải có kì duyên. ... ... Tuyết quanh hầu như quanh năm rơi trên sườn núi Nghi Sơn, trong năm có hiếm ngày nhìn thấy trời quang tuyết tạnh... Ngày hôm nay lẽ ra còn xa hạ chí mà lại không thấy tuyết rơi lất phất nữa, thật kì lạ... Trên những bậc thang dẫn từ cổng môn phái xuống núi, tuyết tan dở chừng nên bước đi lẽ ra thật khó khăn. Nữ tử kia mặc một thân đạo bào xanh lục, mái tóc mềm mại như mây chỉ cài duy nhất một cây mộc trâm, dáng vẻ vừa linh hoạt thanh tú, lại có chút thần thái bất phàm của đạo gia ... Nàng thi triển thân pháp, chớp mắt đã xuống dốc núi, bên dưới sườn núi nơi môn phái cư ngụ có một cái hang đá lớn, bình thường ngày tuyết rơi dày, lối vào hang có thể bị lấp khuất. Trong hang không khí còn ẩm ướt, bước vào càng sâu càng không có dấu hiệu đón được nắng mặt trời. Nàng đặt giỏ đồ xuống, lại thi triển một chút công phu làm ấm thân thể. Bước đi của nàng rất nhẹ, vì không muốn làm kinh động đến người bên trong. Trên một khối trụ băng dày được đẽo gọt, có một nam tử đang ngồi thiền, tuấn mi khép lại, chìm trong cảnh giới tĩnh lặng... Tóc đen dài buông phía sau phủ lên đạo bào trắng, khí chất muôn phần phi thường, nhìn sao cũng thấy một tầng cách biệt với phàm nhân. Nữ tử không vội, canh sâm trong giỏ dù sao cũng đã được giữ nhiệt, nàng đưa con mắt nhìn quanh một vòng động thất, xem mấy ngày nay sư huynh sống thế nào. Cũng không có gì khác thường, động thất bày bố hết sức đơn sơ, phần lớn thời gian sư huynh của nàng đều nhắm mắt luyện công dưỡng khí, ba ngày có thể không dùng một giọt nước... Suy nghĩ một chút gì đó, gương mặt nàng trở nên biến sắc, lộ rõ âu lo ... Nhìn người kia một hồi, nàng thở dài, bất tắc dĩ nói: - Sư huynh, canh sâm để ở đây, dùng trong vòng hai canh giờ, ngày mai muội lại đến!