Vào đầu mùa xuân đêm hơi lạnh. Đèn pha chiếu sáng sân bóng rổ. Biên Nguyệt đứng khoanh tay bên thềm đá, trong tay còn nắm chặt USB, cô ấy cảm thấy toàn thân đều đang rét run. Nhìn bóng lưng Nguyễn Kiều dần dần đi xuống bậc cầu thang khán đài, tiến về hướng sân bóng rổ. Trong khoảng thời gian ngắn, đầu cô ấy trống rỗng, còn chưa khôi phục lại từ câu nói lúc nãy của Nguyễn Kiều. *** Đánh bóng rổ một tiếng đồng hồ. Lâm Trạm kéo băng đô thấm mồ hôi ở trán xuống, lấy tay vén tóc. Sau khi trải qua vận động, tim đập hơi nhanh, anh thở hổn hển, kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên mặt. Có nữ sinh đưa nước sang. Anh không nâng mắt, chỉ xa cách nói, “Không cần, cảm ơn.” Anh rất khát, chai nước đó cũng rất mê người. Nhưng anh không thể nhận. Chai nước khoáng vẫn còn dừng ở đó không động đậy. Lâm Trạm không kiên nhẫn mà buông áo xuống, vừa nâng mắt vừa nói: “Đã nói không cần…” Lời còn chưa dứt, anh liền dừng lại —— Nguyễn Kiều đưa một chai nước tới trước mặt anh, cong môi nhìn anh, trong mắt sáng lấp lánh giống như hiện ra cả ngân hà. Lâm Trạm ngây người hai giây, không nói hai lời liền nhận lấy chai nước uống ừng ực. Có nước trượt xuống dọc theo khóe môi, Nguyễn Kiều lấy khăn giấy lau giúp anh, thuận tiện lau mồ hôi trên mặt. Uống xong nửa chai nước, Lâm Trạm vừa cười vừa ôm cô vào trong ngực, giọng mang theo chút thở gấp: “Sao em đến đây?” “Xem anh chơi bóng, thuận tiện kiểm tra xem… xem anh có uống nước của nữ sinh khác không.” Lâm Trạm nhướng mày: “Kết quả điều tra thế nào, bạn trai em biểu hiện không tệ đúng không?” Nguyễn Kiều cười: “Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.” Hai người nói nói cười cười, từ từ đi ra sân bóng rổ. Ở trên đường, di động Nguyễn Kiều rung lên, cô lấy ra xem. Tin nhắn đến từ Biên Nguyệt, chỉ có một câu ngắn ngủn. [Được, tôi đồng ý với cậu.] Sau khi xem xong, cô điềm nhiên cất điệnt hoại, tiếp tục nói chuyện cùng Lâm Trạm Lâm Trạm thuận miệng hỏi: “Tin nhắn của ai thế?” Nguyễn Kiều do dự một lúc, giọng nhẹ nhàng, “Của di động Trung Quốc, ưu đãi lưu lượng gì đó.” Lâm Trạm không truy hỏi nữa. Trở về phòng ngủ, Nguyễn Kiều cảm thấy nhẹ nhõm, chuyện này xem như đã giải quyết xong. Thật ra ngay từ đầu cô cũng không muốn ép Biên Nguyệt rời khỏi bộ Học tập. Sao chép chứng cứ gốc vào USB đưa cho Biên Nguyệt là muốn nhắc nhở cô ấy nên mau lau sạch mông của mình. Đương nhiên cô cũng không hảo tâm như thế, trao đổi một điều kiện, yêu cầu Biên Nguyệt rời khỏi hoạt động tiệc ngày xuân. Nào ngờ Biên Nguyệt chủ động trở mặt khiêu khích, cô trong cơn tức giận đã sớm đổi điều kiện trao đổi mình nghĩ lúc ban đầu thành rời khỏi bộ Học tập. Biên Nguyệt đồng ý. Vậy coi như thù của cô cũng đã báo xong. Nguyễn Kiều nằm trên giường nghĩ như vậy, nhưng vẫn có chút không ngủ được. Lấy chuyện này giao dịch với người khác, cô vẫn là lần đầu tiên làm, luôn cảm thấy có chút không tự nhiên. Thật ra nếu Biên Nguyệt không bị uy hiếp, thì cô cũng sẽ không vạch trần chuyện của Biên Nguyệt ra ngoài được. Lăn qua lăn lại ở trên giường một đêm, Nguyễn Kiều làm sao cũng không ngủ ngon. Không biết là ban đêm cảm lạnh hay là vì nguyên nhân khác, ngày hôm sau rời giường, Nguyễn Kiều cảm thấy cổ họng hơi đau. Cổ họng sưng đau là điềm báo của cảm cúm, Nguyễn Kiều không dám khinh thường, vội đến phòng y tế mua thuốc cảm và thuốc giảm viêm. Chỉ là vẫn phát hiện trễ, vào lúc tối cô liền sốt cao. Trước kia Nguyễn Kiều cũng ở nội trú, ngã bệnh bạn cùng phòng cũng sẽ quan tâm, nhưng chuyện có thể làm chỉ giới hạn trong việc quan tâm mà thôi, người chịu cũng là chính bản thân mình. Lúc cảm cúm trở nặng chỉ có vài cách giải quyết, phát sốt thì nên đổ mồ hôi, vì thế cô quấn chặt mền, ra mồ hôi rồi cũng không nới lỏng ra. Trong một đêm không tỉnh táo, tỉnh dậy lại không yên ổn hạ sốt như cô nghĩ, mà ngược lại còn nghiêm trọng hơn. Cô gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn xin nghỉ. Tiếp tục nằm ở trên giường, cả người mơ mơ màng màng. Mãi đến giữa trưa, Lâm Trạm ở ngoài cửa gọi, cô mới hơi tỉnh táo được chút. “Quả Hồng muội muội! Mở cửa!” “Nguyễn Kiều! Nguyễn Kiều?!” Cô không còn chút sức lực, một lúc lâu cũng chưa động. Chẳng được bao lâu, Lâm Trạm không biết lấy được chìa khóa từ chỗ nào, tiến vào phòng ngủ. Thấy Nguyễn Kiều yên lặng nằm ở trên giường, còn lật người, trái tim thấp thỏm của anh như rơi bịch xuống đất. Lâm Trạm ở dưới giường gọi hai tiếng, “Quả Hồng muội muội, em làm sao vậy? Hai buổi tối liền đều nói buồn ngủ, từ sáng đến chiều em cũng không nhận điện thoại của anh, hù chết anh à…” “Ngủ đến sảng rồi?” “Không phải là bị bệnh đấy chứ?” Nguyễn Kiều vẫn không lên tiếng nhẹ giọng đáp lại, giọng rất nhỏ. Nhìn dáng vẻ thật đúng là bị bệnh. Lâm Trạm bất chấp, trực tiếp trèo lên giường. Tóc Nguyễn Kiều lộn xộn, gương mặt hơi ửng đỏ do bệnh, nhiệt độ trên mặt cũng rất cao. Lâm Trạm dùng trán của mình khẽ chạm vào trán cô, cô phát sốt rồi. “Em bị cảm rồi hả? Sao không nói cho anh biết?” Lâm Trạm hỏi một câu, Nguyễn Kiều liền lười nhác rút vào trong ngực anh cọ cọ, cũng không lên tiếng. Di động cấn dưới cánh tay làm đau, Nguyễn Kiều cầm lên xem, mới phát hiện Lâm Trạm gọi cho mình rất nhiều cuộc, chỉ là tắt âm nên cô không nghe thấy. Trừ Lâm Trạm ra, còn có Biên Nguyệt, Hứa Ánh. Còn chưa buông điện thoại xuống thì Hứa Ánh lại gọi đến. Cô bấm nghe điện thoại. Điện thoại vừa thông thì Hứa Ánh liền hỏi: “Kiều Kiều, cậu không sao chứ?” Nguyễn Kiều dùng giọng rất nhỏ để trả lời: “Không có việc gì.” Hứa Ánh ở đầu điện thoại bên kia nhẹ nhàng thở ra, “Làm tớ sợ muốn chết, buổi sáng // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3462358.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3462358.png" data-pagespeed-url-hash=2698025739 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>