Khi học kỳ mới dần rơi vào quỹ đạo, gió lạnh ngày đông cũng từ từ bị đầu xuân tươi mới xua tan đi. Kỳ nghỉ đông và nghỉ hè ở đại học như có ma thuật, sau khi nghỉ xong, mọi người gặp lại nhau sẽ hoặc nhiều hoặc ít có thay đổi. Đợi bốn năm sau nhìn lại bản thân mình lúc mới vào đại học cũng không biết là cảm giác gì. Coi như Nguyễn Kiều thay đổi nhỏ, tóc chỉ uốn cúp vào. Nhưng Hứa Ánh thay đổi nhiều lắm, hai tuần liền lên lớp đều make up, có khi còn mang giày cao gót. Dưới sự chất vấn của Nguyễn Kiều, cuối cùng Hứa Ánh thừa nhận cô ấy và đàn anh khoa Thể thao mình luôn thích đang quen nhau. Tiết này là Văn học cổ đại, giáo viên tạm thời có việc, bật một video clip cho bọn họ xem rồi vội vàng rời khỏi phòng học. Nguyễn Kiều ngồi cùng với Hứa Ánh. Thấy hôm nay Hứa Ánh thoa son màu quýt, Nguyễn Kiều trêu chọc, “Được đó Hứa Ánh, hôm nay lại đổi màu son, có hẹn à?” Hứa Ánh mặt không đỏ, tim không đập nhanh. Từ ngày nhập học đến nay, cô ấy đã bị mọi người chọc đến quen, bây giờ còn bị bạn học phản kích, bèn hờn giận Nguyễn Kiều. “Đổi son môi thì sao, ối ối ối, còn học Văn học cổ đại, chưa từng nghe “nữ vi duyệt kỷ giả dung” sao? Tớ có người yêu thì tại sao không thể make up chứ.” (*) 女为悦己者容: Người phụ nữ trang điểm để khiến mình vui lên Nguyễn Kiều đỡ đầu, nghiêng người nhìn cô ấy cười không ngừng. Hứa Ánh thấy thế, làm bộ như muốn tập kích ngực của cô. Nguyễn Kiều vội trốn. Hứa Ánh lại chuyển sách lược, đến chọc léc cô, vừa chọc vừa nói, “Cậu cũng là người đang yêu đương, cũng nên trang điểm đi biết không?” Nguyễn Kiều vừa cười vừa nói: “Tớ thì sao hả, không phải rất tốt sao.” “Tốt cái gì mà tốt, giống như học sinh cấp ba vậy.” Dừng tập kích lại, Hứa Ánh kéo Nguyễn Kiều qua, lén nói chuyện cùng cô, “Cậu không phát hiện học kỳ này lớp chúng ta có nhiều nữ sinh bắt đầu trang điểm sao? Dương Tử Kỳ còn cắt mắt hai mí này… Trước kia tớ đâu có thấy.” Nguyễn Kiều hơi kinh ngạc: “Thật à?” Nói xong còn muốn ngoảnh đầu lại nhìn. Hứa Ánh vội đè đầu cô lại, “Bây giờ đừng có nhìn!” Lúc này Nguyễn Kiều mới phản ứng kịp. Hứa Ánh tiếp tục nói: “Tất cả mọi người đều bắt đầu trang điểm, cậu có thể sửa soạn xinh xắn lên mà? Người theo đuổi Lâm Trạm của cậu cũng nhiều đấy, người ta học piano học múa, có khí chất còn có thân hình đẹp, còn đặc biệt biết trang điểm, cậu nhìn cậu xem…” Nguyễn Kiều cúi đầu đánh giá mình, có vấn đề gì sao? Không đúng. Cô ngẩng đầu hỏi Hứa Ánh, giọng điệu mang theo vẻ uy hiếp, “Cậu nói tớ không có khí chất cũng không có vóc dáng đẹp hả?” Hứa Ánh vội lắc đầu, “Ý của tớ là, cậu có thể càng… càng…” Càng một hồi lâu, Hứa Ánh cũng chưa nói được nguyên do, cô ấy “ô kìa” một tiếng, “Đợi lát nữa tan học tớ dẫn cậu đến phòng tập thể hình mới khai trương ở gần trường, tớ định đến đó làm thẻ. Cậu có thể nhìn thử trước, rảnh rỗi cũng làm một thẻ đi, tập luyện đường cong cơ thể gì đó.” Gần đây gần trường học mở một cửa hàng tổng hợp, trên tầng cao nhất chính là phòng tập thể hình mới mở, ngày khai trương còn có hoạt động khuyến mãi, không ít người đến đó. Tống Loan Loan từng nhắc tới ở trong phòng ngủ, cũng định đến đó làm thẻ. Nhưng Nguyễn Kiều hoàn toàn không hứng thú với phòng tập thể hình gì đó, giờ lại đến với Hứa Ánh trước. Hai người sau khi tan học liền đi ra ngoài trường. Cửa hàng mới vừa được trang hoàng xong, còn chút mùi mới của đồ đạc, hòa vào mùi không khí, Nguyễn Kiều cảm thấy có chút khó chịu. Cô theo Hứa Ánh đến tầng cao nhất làm thẻ, hai người định đi ăn lẩu. Đúng vào giờ cơm trưa, điện thoại của Lâm Trạm đúng giờ gọi tới. Giọng của anh uể oải, vừa nghe liền biết là mới rời giường, “Quả Hồng muội muội, trưa ăn gì thế?” Nguyễn Kiều nghiêng người, nhẹ giọng đáp, “Em và Hứa Ánh định ăn lẩu ở cửa hàng mới khai trương bên ngoài trường, anh có muốn em mang một nồi lẩu về cho anh không?” “Ờ.” Lâm Trạm cố ý kéo dài âm cuối, “Bỏ anh hả.” Anh thở dài rồi tiếp tục nói: “Vậy tụi em ăn đi, anh và Giang Thành ăn đại cái gì đó là được.” “Ừm.” Nguyễn Kiều còn đang định nhắn nhủ anh vài câu, bảo anh đừng uống nhiều đồ uống mà hãy uống nhiều nước. Ngẩng đầu, cô liền thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới từ trong tiệm cafe internet, nhất thời quên tiếp tục nói chuyện. Đây không phải là… Biên Nguyệt sao? Biên Nguyệt đi ra, còn nhìn xung quanh vài lần, sau đó cũng không đi dạo phố mà trực tiếp đến cầu thang máy đi xuống. Nguyễn Kiều nhìn cô ấy từ chỗ không xa, cảm thấy hơi kỳ quái. Chẳng lẽ Biên Nguyệt còn chơi game? Sinh viên mấy năm nay, căn bản đều có máy tính riêng, trường học cũng có phòng máy, trừ chơi game ra thì làm gì phải cần đến tiệm cafe internet. Nguyễn Kiều hơi khó tin. Chuyện này cô cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhanh cùng Hứa Ánh đến quán lẩu. Cô đang gọi đồ ăn, Hứa Ánh thì nghịch điện thoại, đột nhiên Hứa Ánh than thở một câu, “Rốt cuộc Biên Nguyệt là ai vậy, tớ chưa từng gặp, có xinh đẹp thế không…” Nguyễn Kiều ngẩng đầu. Hứa Ánh hỏi cô: “Cô ấy là người trong bộ Học tập các cậu sao, người đẹp thật sao?” Nguyễn Kiều không biết trả lời câu hỏi này thế nào. Xinh kiểu phổ thông thì chắc là có, nhưng muốn nói so với minh tinh, hoặc là khoa trương bất ngờ hơn thì thật là không phải. Hứa Ánh nói lảm nhảm: “Gần đây cô ấy rất nổi tiếng trên diễn đàn trường của chúng ta, ở trong bài post nói gì mà nhìn thấy cô ấy ở ngoài đời rất xinh đẹp.” Nguyễn Kiều nhận lấy điện thoại của cô ấy nhìn xem, thời gian gửi post chính là 20 phút trước. Nội dung chính là cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được Biên Nguyệt, thật sự rất có khí chất, siêu dịu dàng… Nguyễn Kiều nhìn ID gửi post, Tiểu Bách Hợp. ID thì không có gì, nhưng ảnh đại diện này Nguyễn Kiều nhìn rất quen mắt. Cô gần như không mất công suy nghĩ lâu liền nhớ ra… Lần đó bộ Học tập mở họp, di động Biên Nguyệt đặt trên bàn, có tin nhắn đến, di động sáng lên, màn hình khóa chính là tấm hình này. Sở dĩ cô nhớ rõ như vậy là vì đây là hình Nguyễn Kiều từng dùng làm ảnh đại diện trên weibo. Lúc đó nhìn màn hình khóa di động của Biên Nguyệt, cô vẫn cảm thấy rất trùng hợp. Loại liên hệ này có hơi vi diệu. Nguyễn Kiều không thể không suy nghĩ nhiều. Thật ra một tấm hình giống nhau cũng không chứng minh được gì, cô cũng từng dùng, nói là trùng hợp cũng là chuyện bình thường, nhưng Nguyễn Kiều vẫn để ý chuyện này. Trở về phòng ngủ, Nguyễn Kiều đăng ký diễn đàn trường. Thật ra BBS Nam Đại trong miệng mọi người đều không phải diễn đàn chính thức do đại học Nam Thành thành lập, mà là do một forum của trường đại học Nam Thành liên kết với diễn đàn, người rất là đông. Nhiều trường đại học và cao đẳng Nam Thành đều có forum giao tiếp liên kết với các trường đại học Nam Thành với nhau, mọi người thường truy cập, tổ chức hoạt động hữu nghị. Nguyễn Kiều xin một tài khoản, lúc này mới phát hiện, bây giờ ngay cả tài khoản đăng ký diễn đàn trường cũng phải thông qua điện thoại. Sau khi hoàn thành xong, cô muốn tìm các bài post về Biên Nguyệt. Chỉ là vừa nhập hai chữ “Biên Nguyệt” vào ô tìm kiếm, lúc này cô mới phát hiện quyền hạn của mình chưa đủ. Diễn đàn của mình thật lợi hại, // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3462331.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3462331.png" data-pagespeed-url-hash=786958318 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>