Bóng đêm tối om. Nguyễn Kiều chạy dọc theo con đường mòn trở về phòng ngủ. Cô có thể cảm nhận được tốc độ tim đập thùng thùng dường như sắp lấn áp cả tiếng bước chân. Bầu không khí lạnh ùa vào xoang mũi, xuyên vào cổ họng, có loại nhói nhói như bị mắc kẹt, càng nghiêm trọng hơn nữa là vẫn không thể nào hết căng thẳng. Rõ ràng hiểu được Lâm Trạm viết gì trong quả cầu nguyện vọng, nhưng cô bỗng... không khống chế được muốn chạy trốn. Lâm Trạm không chút để ý khẽ cười, tiếng xe máy gầm vang bên tai trong mưa đêm, khi cô đi qua con đường khúc khuỷu thì tim đập bỗng tăng nhịp. Một giây sau, hình ảnh bỗng chuyển sang cảnh khác. Khi Tằng Gia Thụ giảng bài cho cô sẽ xoay bút, lá cây bạch quả vàng óng ánh rơi xuống sân trường Sùng An, còn có bức hình của cậu ấy và cô gái Tiểu Dương. Mấy thứ này không ngừng xuất hiện đan xen trong đầu cô, khiến cô cảm thấy rất loạn. Cô không có ngốc, không cảm nhận được ý của Lâm Trạm. Nhưng sau khi tầng cửa sổ kia bị chọc thủng, cô không thể nào lường trước được gì nữa. Anh có phải là Tằng Gia Thụ kế tiếp không? Hay là... tệ hơn Tằng Gia Thụ? Khi trở về phòng ngủ, Nguyễn Kiều mất hồn mất vía. Trong phòng ngủ, Trần Dương Dương và Tống Loan Loan đều có ở đây. Không biết Tống Loan Loan bị gì mà nhoài người vào bồn rửa mặt không ngừng nôn. Trần Dương Dương ở một bên vỗ lưng giúp cô ấy. Trông thấy Nguyễn Kiều, rồi liếc thấy chiếc bánh kem matcha trong tay cô, mặt Trần Dương Dương chợt lạnh đi. Sau khi dìu Tống Loan Loan sắc mặt tái nhợt ngồi xuống, Trần Dương Dương khoanh tay trước ngực, mắt thờ ơ nhìn Nguyễn Kiều, trong giọng điệu mang theo vẻ chất vấn. “Nguyễn Kiều, cậu về đúng lúc lắm, chuyện này có phải cậu quá đáng lắm rồi không?” Nguyễn Kiều còn chưa hoàn hồn. Trần Dương Dương tiến lên, lôi chiếc bánh kem trong tay cô xuống mặt đất. Nguyễn Kiều hơi ngỡ ngàng. “Cậu làm gì thế?” Trần Dương Dương khẽ cười, trong mắt tràn đầy khinh thường, cô ta nhìn Tống Loan Loan, chỉ vào bánh kem rơi trên mặt đất nói: “Loan Loan, trước kia tớ chưa nói với cậu là không muốn cậu đau lòng, nhưng không ngờ cô gái này không biết xấu hổ đến thế, cậu nhìn thấy chưa, đây là bánh kem mà Lâm Trạm đã cầm suốt một đêm không muốn người ta chạm vào.” Cô ta xoay người nhìn Nguyễn Kiều: “Cậu cầm về không phải là muốn khoe khoang sao? Rõ ràng biết Loan Loan thích Lâm Trạm, mà cậu còn chạy tới quyến rũ cậu ấy, cũng không biết xấu hổ quá rồi nhỉ?” “Loan Loan bị từ chối có phải cậu vui lắm không, cho nên bánh kem cũng phải cố ý mang về để khoe khoang?” Nguyễn Kiều ngẩn ra. Mà Tống Loan Loan đã đứng lên, kéo Trần Dương Dương, muốn giải thích, “Chị Dương, cậu hiểu lầm rồi, tớ...” Trần Dương Dương mặc kệ cô ấy, vốn không muốn nghe, chỉ muốn tung lời ác ý với Nguyễn Kiều. Từ trước tới nay, ấn tượng mà Trần Dương Dương để lại trong lòng người khác chính là nóng nảy thẳng thắn, Nguyễn Kiều bị cô ta mắng chửi như vậy, quả thực đã bị mắng đến ngốc rồi. “Này, các cậu có thể nói nhỏ chút được không.” Lúc này, trong chiếc chăn trên giường đột nhiên có người ngồi dậy, Nguyễn Kiều và Trần Dương Dương nhìn sang, là Chu Lộc đang ngồi dậy với vẻ mặt buồn ngủ. Cô ấy xoa nhẹ mái tóc, ngồi yên trên giường vài giây, buồn ngủ vì bị quấy rầy, không ngủ được nữa, vì thế xoay người xuống giường. Sau khi xuống giường, Chu Lộc cầm ly đi rót nước, khi đi qua các cô cô ấy cũng không lên tiếng, hình như là không có ý tham gia vào việc nữ sinh tranh cãi vì mâu thuẫn. Tống Loan Loan rất muốn giải thích rõ ràng, nhưng không thoải mái thật, trong bụng lại cồn cào, cô ấy ngồi dậy rồi chạy vào trong toilet. Trong đầu Nguyễn Kiều hỗn loạn, xem như hiểu mang máng ý của cô ta. Tối nay Tống Loan Loan tỏ tình với Tâm Trạm, sau đó bị từ chối rồi à? Không thể nào. Trần Dương Dương mở miệng là mắng chửi thêm vài câu, nghe thấy câu lục trà biểu không biết xấu hổ. Nguyễn Kiều có tốt tính thế nào cũng không nhịn được nữa. “Trần Dương Dương, mong cậu nói chuyện đừng khó nghe như thế có được không?” “Tớ không nợ cậu, cậu dựa vào gì mà lên giọng nói chuyện với tớ?” Trần Dương Dương nhướng mày, tay vung lên đẩy chồng sách rơi xuống đất, giọng điệu càng hung hăng. “Chỉ bằng việc cậu cướp bạn trai của bạn, nên tớ mắng cậu đó, sao hả?” Trần Dương Dương mang giày cao gót, đi về trước hai bước, “Tớ mắng cậu thì cậu phải chịu cho tớ, bởi vì tớ không chỉ muốn mắng, mà còn muốn đánh cậu, cậu nghĩ sao?” Nói xong, cô ta giơ tay lên, làm ra vẻ muốn đánh. Nhưng bàn tay vừa giơ lên lại ngừng giữa không trung, bị người ta khống chế. Chu Lộc đi rót nước trở về khẽ hất tay của Trần Dương Dương. Cô ấy uống một ngụm nước, giọng nói nhàn nhạt: “Đừng có quá đáng.” Trần Dương Dương nhìn Chu Lộc, dường như là muốn tranh thủ cô ấy đứng về phía mình. “Cậu ấy cướp bạn trai của Loan Loan, cậu ngăn tớ làm gì?” Chu Lộc quay lại nhìn cô ta, thuận miệng hỏi lại, “Ai nói Lâm Trạm là bạn trai của Loan Loan, Lâm Trạm có thừa nhận sao?” “Cậu ấy!” Trần Dương Dương nhất thời khựng lại, ngược lại còn dùng ánh mắt chán ghét nhìn Nguyễn Kiều, “Cậu ấy biết rõ Loan Loan thích Lâm Trạm, còn chạy tới quyến rũ Lâm Trạm, vậy không phải là không biết xấu hổ thì là cái gì?” Nguyễn Kiều bị cô ta cứ nói không biết xấu hổ, lên tiếng cắt ngang cô ta. “Trần Dương Dương, phiền cậu làm rõ một chuyện, tớ không có quyến rũ Lâm Trạm, cậu đừng có mở miệng khép miệng gì cũng đều nói mấy chữ khó nghe như vậy được không?” “Mọi người đều là bạn cùng phòng, cũng chỉ là bạn cùng phòng, cậu không phải mẹ tớ, đi đâu cũng phải bảo với cậu, tùy cho cậu làm nhục, phiền cậu mau xin lỗi.” Trần Dương Dương cười nhạo, liếc cô: “Xin lỗi? Có phải đầu cậu có vấn đề không?” Tống Loan Loan nôn xong, dựa vào tường nghỉ ngơi một lát, trong lúc yên tĩnh bèn vội mở miệng giải thích. “Chị Dương, cậu thật sự hiểu lầm Kiều Kiều rồi, tớ đã không thích Lâm trạm nữa rồi.” Giọng cô ấy còn hơi yếu. “Thật ra... thật ra bây giờ tớ đã có đối tượng để yêu đương, nhưng chưa xác định quan hệ, cho nên muốn... qua một khoảng thời gian nữa mới nói với các cậu...” Nguyễn Kiều cuộn chặt tay, siết chặt đến hơi trắng bệch. Cô nhìn thẳng Trần Dương Dương, nói chuyện với vẻ cứng rắn hiếm thấy. “Cậu nghe thấy chưa, ý định muốn ra mặt của cậu có phải hơi tức cười không?” “Đặt giả thuyết mà nói, cho dù Loan Loan thích Lâm Trạm thì chuyện này liên quan gì đến cậu? Lâm Trạm không có bạn gái, cho dù tớ thích cậu ấy, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như cùng Loan Loan cạnh tranh công bằng, cho dù là tình huống nào đều không tới phiên cậu ra mặt, không tới lượt cậu đứng ở góc độ đạo đức mà chỉ trích tớ là lục trà biểu.” “Hôm nay cậu nhất định phải xin lỗi tớ.” *** Phòng ngủ 417 kế bên, Lâm Trạm cầm quả cầu nguyện vọng của Nguyễn Kiều trở về phòng ngủ. Ba người con trai đều nằm lên giường Giang Thành dựa vào vách tường, không nhìn kỹ còn tưởng bọn họ đang chơi 3P. Lâm Trạm hỏi: “Này, các cậu làm gì thế?” Giang Thành quay đầu, nhìn thấy Lâm Trạm, vội ngoắc tay, “Này này này, mấy em gái ở phòng ngủ bên cạnh đang cắn xé nhau vì cậu kìa, Quả Hồng muội muội của cậu rất lợi hại, hoàn toàn không bị sợ trước Trần Dương Dương.” Lâm Trạm ngẩn ra. Gì thế? Không phải lúc nãy ở bên ngoài còn tốt sao. Dường như anh nghĩ đến gì đó, vừa mới vào phòng ngủ đã đi ra ngoài. Lúc nãy Chu Lộc vừa đi rót nước nên không khóa cửa chặt, Lâm Trạm đẩy ra thì cửa đã mở. Phòng ngủ 418 đang căng thẳng. Anh nhìn thấy Nguyễn Kiều đứng ở đó đôi co với Trần Dương Dương, tay cô đang siết chặt ở bên người, mím môi, dáng vẻ rất quật cường. Mà bánh kem mình tặng đã bị ném trên mặt đất. “Các cậu đang làm gì thế?” Mọi người đều không lên tiếng, nhưng Chu Lộc lại xì ra một tiếng, miễn cười nhìn anh, phun ra bốn chữ, “Lam nhan họa thủy.” Tống Loan Loan thấy Lâm Trạm đến đây, có hơi sốt ruột. Lâm Trạm cũng sẽ không cho con gái mặt mũi gì, nếu anh thích Nguyễn Kiều, đương nhiên sẽ không khách khí với Trần Dương Dương. Cô ấy đỡ tường từ từ đi qua, đuổi Lâm Trạm ra ngoài. “Này, Lâm Trạm, chuyện của con gái, cậu đừng tham gia vào.” Mà lúc này điện thoại của Trần Dương Dương vang lên, cô ta bắt máy. Cô ta chỉ thuận miệng đáp vài câu rồi cúp điện thoại, cầm túi xách ra vẻ muốn ra ngoài. Cô ta còn chưa xin lỗi Nguyễn Kiều, cũng không biết thấp giọng mắng câu gì trong miệng. Không ngờ Nguyễn Kiều kéo cô ta, ánh mắt không né tránh, thái động cứng rắn, “Cậu còn chưa xin lỗi.” Chu Lộc dựa vào bàn, cũng khó có dịp bênh vực, “Trần Dương Dương, chuyện hôm nay là cậu không đúng, nói xin lỗi đi.” Tống Loan Loan chỉ muốn mau chóng dàn xếp ổn thỏa, cũng nhỏ giọng giục Trần Dương Dương. Ở trong có các cô, ở ngoài còn có Lâm Trạm, Trần Dương Dương gấp gáp, liếc Nguyễn Kiều, kiêu ngạo không hề áy náy nói, “Xin lỗi, được chưa?” Cô ta nói xong liền giẫm lên giày cao gót đi ra ngoài, Nguyễn Kiều còn muốn nói gì đó, nhưng Tống Loan Loan đã ngăn lại, “Kiều Kiều, bỏ đi...” Một trò hề với lời xin lỗi và sự bỏ đi của Trần Dương Dương đã tuyên bố kết thúc. Lâm Trạm vô tội đứng ở cửa bị chụp mũ là kẻ lam nhan gây họa, đến giờ còn chưa biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh kêu: “Nguyễn Kiều, cậu ra đây một lát.” Nguyễn Kiều dừng bước, nhìn anh, đi tới cửa, không nói gì với anh, mà chỉ đóng cửa thật mạnh. “...” Tống Loan Loan không thoải mái, đi toilet thêm hai lần nữa. Nguyễn Kiều yên lặng, cho cô ấy uống thuốc đau bao tử và nước ấm. Tống Loan Loan nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cũng tốt lên một chút. Từ khi Trần Dương Dương rời khỏi, phòng ngủ cũng rất yên tĩnh. Chu Lộc đã sớm lên giường tiếp tục giấc ngủ, Nguyễn Kiều cũng ở trên giường đọc sách. Mười hai giờ, Tống Loan Loan xin ý kiến Nguyễn tắt đèn. Nằm ở trên giường, cô ấy không tài nào ngủ được, trong lòng hơi áy náy, đành phải gửi tin nhắn cho Nguyễn Kiều. Nguyễn Kiều cũng chưa ngủ, điện thoại rung lên, cô mở ra xem, là tin nhắn của Tống Loan Loan. Tống Loan Loan: [Xin lỗi Kiều Kiều, chuyện hôm nay đều tại tớ.] Tống Loan Loan: [Chị Dương che chở cho tớ, hiểu lầm cậu rồi.] Tống Loan Loan: [Tớ đã nói với cậu ấy là tớ đã không còn thích Lâm Trạm nữa, nhưng cậu ấy không tin, biết trước thế tớ đã nói với cậu ấy rằng tớ đã có đối tượng muốn quen, đều do tớ không tốt.] Tống Loan Loan: [Buổi liên hoan tối nay, chị Dương cứ khích lệ tớ đi tỏ tình, tớ nói tớ đã không còn thích Lâm Trạm nữa, cậu ấy nghĩ có lẽ là do tớ ngại, nên thừa dịp chơi trò chơi, trực tiếp tỏ tình giúp tớ.] Tống Loan Loan: [Lâm Trạm vốn không quan tâm, nói đùa tựa như từ chối tớ, tớ cũng không để ý lắm. Thật ra hôm nay tớ còn rất vui nên uống nhiều rượu chút, không biết bị làm sao mà tối nay uống rượu xong liền vô cùng khó chịu.] Tống Loan Loan: [Chị Dương là người thẳng tính, có lẽ cậu ấy nghĩ trong lòng tớ đang khó chịu, sau đó cố tình uống rượu, làm tớ thành ra bộ dạng này, cho nên giận cá chém thớt đến cậu, thật sự xin lỗi.] Nhìn thấy từng tin nhắn Tống Loan Loan gửi đến, Nguyễn Kiều nhất thời không phản bác được. Cô bắt chính xác trọng tâm câu nói “thừa dịp chơi trò chơi, trực tiếp tỏ tình giúp tớ”. Quả thật không thể tưởng tượng nổi. Tống Loan Loan cậu ấy... Quá đơn thuần rồi đấy. Vậy mà nghĩ Trần Dương Dương là vì tốt cho cô ấy? Ai vì muốn tốt cho bạn mà sẽ đi tỏ tình giúp bạn? Nguyễn Kiều từ từ hiểu ra. Nhớ lại lần tình cờ gặp gỡ với Trần Dương Dương ở quán ăn Nhật, từ hôm đó Trần Dương Dương đối xử với mình có thái độ hơi kỳ lạ, cô càng thêm xác định suy đoán của mình. Trần Dương Dương thích Lâm Trạm. Tống Loan Loan chỉ là người để cô ta mượn danh nghĩa thôi. Tống Loan Loan còn đang gửi tin nhắn, không ngừng dồn hết lỗi sai vào mình, Nguyễn Kiều không nói gì. Cô đành phải trả lời, “Tớ biết rồi, người cậu khó chịu, cứ nghỉ ngơi trước đi.” Di động lại rung lên, Nguyễn Kiều tưởng là của Tống Loan Loan, nhưng vừa mở ra, lại phát hiện là tin weixin Lâm Trạm gửi đến. Ớt Chỉ Thiên: [hình ảnh] Anh chụp một tấm hình gửi qua. Nguyễn Kiều click tải hình ảnh. Đó là nội dung mà cô viết trong quả cầu nguyện ước: Người mở cái này ra sẽ không có khăn quàng cổ trong suốt mùa đông :) Sau đó Lâm Trạm lại gửi tin nhắn qua. Ớt Chỉ Thiên: [Quả Hồng muội muội, sao cậu lại chơi tớ thế] Sadako không quên người đào giếng: [Không phải cậu cũng muốn chơi tớ sao] Ớt Chỉ Thiên: [Cậu không có mở ra] Nguyễn Kiều không trả lời tin nhắn, Lâm Trạm vẫn còn đang tiếp tục gửi. Ớt Chỉ Thiên: [Cậu không mở ra thật à?] Một lát sau, Nguyễn Kiều vẫn chưa trả lời. Ớt Chỉ Thiên: [Này, hôm nay cậu và Trần Dương Dương cãi nhau à? Không tệ đó, còn cãi thắng nữa.] Ớt Chỉ Thiên: [Nghe nói cậu thích tớ, còn muốn cạnh tranh công bằng với Tống Loan Loan?] Rốt cuộc Nguyễn Kiều cũng trả lời. Sadako không quên người đào giếng: [Cậu nghe tin nhảm đó ở đâu?] Đương nhiên là từ bạn cùng phòng nghe lén rồi. Ớt Chỉ Thiên: [Cậu quản tớ à] Ớt Chỉ Thiên: [Này, hôm nay cậu không bị ăn hiếp đó chứ?] Nguyễn Kiều lại không trả lời. Nguyễn Kiều nghiêng người nhìn di động, trong đầu hơi loạn, cũng hơi mệt. Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng gõ khe khẽ. Nguyễn Kiều khựng lại, cũng lấy ngón tay khẽ gõ hai cái. Chưa qua vài giây, di động lại có tin nhắn weixin mới. Ớt Chỉ Thiên: [Ngủ ngon, Quả Hồng muội muội.] Đầu ngón tay của cô khẽ vuốt trên màn hình thật lâu, cô trả lời hai chữ. Ngủ ngon. Nguyễn Kiều dựa vào tường ngủ, rõ ràng rất yên tĩnh, nhưng bên tai dường như lại nghe thấy tiếng tim đập có tần suất giống mình, thịch, thịch, thịch... Khiến người ta có cảm giác yên bình đến lạ.