Hải Nộ Triều Âm

Chương 37 : Bộc lộ thân thế

Tên đại hán áo đen cầm đầu nhìn thanh Tàn Hồn huyết kiếm kinh hãi tháo lui mấy bước. Hắn kêu lên : - Ngươi là Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch? Phùng Phá Thạch hừ lạnh : - Đúng rồi, bây giờ ngươi muốn chết cách nào? Chặt đầu hay chặt ngang lưng? Tên đại hán áo đen cầm đầu lại lùi thêm hai bước, quát to : - Chư đệ, hãy mau giết tên tiểu quỷ. Mười bảy tên đại hán ứng thinh vung thanh giới đao cùng lượt phóng tới tấn công Phùng Phá Thạch. Phùng Phá Thạch thét : - Các ngươi phải chết! Chàng lắc thanh Tàn Hồn huyết kiếm ba cái, xuất ngay chiêu Tàn Hồn nhất thức. Ba chùm huyết quang chớp sang bọn đại hán áo đen. Một loạt tiếng đao kiếm va chạm, kèm theo một loạt tiếng rú thảm khốc nổi lên lồng lộng trên đấu trường. Bốn tên đại hán áo đen bị thanh Tàn Hồn huyết kiếm chặt đứt làm hai khúc. Mười ba tên đại hán áo đen còn lại quá đỗi kinh hoàng cùng lượt phóng ra ngoài xa. Tên đại hán áo đen cầm đầu khủng khiếp trố mắt nhìn thanh Tàn Hồn huyết kiếm trong tay Phùng Phá Thạch rồi nhìn tử thi của đồng bọn. Chợt hắn hô to : - Lui! Tiếng lui chưa dứt, tên đại hán áo đen cầm đầu quay mình lao đi vun vút. Bọn đại hán áo đen còn lại hốt hoảng thi nhau phóng theo tên đại hán cầm đầu rào rào. Phùng Phá Thạch toan đuổi theo giết sạch bọn đại hán áo đen, nhưng vì còn phải xem Tần Chung sống chết lẽ nào, liền thu hồi thân thủ, đút thanh Tàn Hồn huyết kiếm trở vào vỏ. Chàng trở lại chỗ Tần Chung đang nằm bất động, cúi xuống nhìn trông thấy nơi ngực Tần Chung có mấy vệt máu. Phùng Phá Thạch mở áo Tần Chung ra để xem vết thương nơi ngực hắn nặng nhẹ như thế nào. Chàng nhìn vào ngực Tần Chung bỗng kinh hãi mở to hai mắt vì vừa nhận ra hai quả đồi trắng như tuyết. Phùng Phá Thạch sửng sốt bật thốt : - Tần đệ là con gái... Phùng Phá Thạch đứng phắt lên, tâm thần rối loạn, tay chân thừa thãi. Tần Chung là con gái, bây giờ phải làm sao? Muốn chữa thương cho Tần Chung thì phải cởi áo của nàng và còn nữa... Ngay dưới vùng đùi cũng có mấy vết máu thấm ra ngoài. Nhớ lại một lần chữa trị cho Lâm Phùng Chân khi nàng bị ngất đi, chàng thoát y nàng sử dụng bí pháp Nhập đạo dẫn dương, bắt buộc chàng phải chịu trách nhiệm về cuộc đời nàng, Phùng Phá Thạch lẩm bẩm : - Lúc trước ta vì muốn cứu mạng người đã phải hứa hôn một lần rồi, bây giờ ta lại cứu Tần Chung, chẳng lẽ lại phải hứa hôn thêm một lần nữa hay sao? Nhưng ta đâu có thể để mặc nàng nằm bất tỉnh như thế này mãi được. Phùng Phá Thạch quyết định : "Mặc cho sau đó thế nào, bây giờ ta phải gấp rút cứu nàng tỉnh lại, chậm trễ biết đâu bọn giáo đồ Thần Đạo giáo lại kéo tới đông đảo sinh phiền phức." Phùng Phá Thạch bồng xốc Tần Chung, nhặt thanh Kim Ảnh kiếm leo lên lưng con hùng mã ngồi, đặt nàng nằm trong lòng rồi thúc ngựa phi nhanh. Đến buổi hoàng hôn, người ngựa Phùng Phá Thạch đã tới một ngọn núi cao có con sơn đạo quanh co dẫn lên ngôi cổ tháp trên đỉnh núi. Chàng rẽ ngựa vào con sơn đạo tiến lên ngôi cổ tháp vừa đúng lúc vầng trăng vừa mọc. Đây là một ngôi cổ tháp thiên nhiên do nơi bàn tay tạo hóa xây thành. Trên bình đài rộng, chu vi khoảng năm mươi trượng, đứng trên đấy có thể ngó thấy bốn bề tám hướng. Phùng Phá Thạch xuống ngựa bế Tần Chung đi vào ngôi cổ tháp thiên nhiên. Phía trong ngôi cổ tháp rộng rãi, sạch sẽ, không có một vật gì cả. Phùng Phá Thạch đặt Tần Chung nằm xuống nền đá. Nàng vẫn còn hôn mê trầm trầm. Phùng Phá Thạch cởi áo Tần Chung ra. Chàng nhìn trên hai quả đồi tuyết trông thấy có hai vết thương sâu hoắm, máu hãy còn rịn ra. Chàng cúi xuống, hút máu đen trên ngực nàng ra. Mùi hương trinh nữ tỏa ra xông lên mũi chàng khiến cho ngọn lửa dục tình bốc cháy rừng rực trong tim chàng. Cơ thể chàng nóng rực, cơn thèm khát hoành hành dữ dội, tưởng chừng không còn chịu đựng nổi nữa, muốn ôm ghì lấy thân ngọc của nàng. Phùng Phá Thạch cắn chặt vành môi, cố hết sức trấn áo lòng tà niệm, tìm lại sự bình tâm. Chàng lần dò xuống phía dưới tháo bỏ vật chướng ngại trên mình Tần Chung. Làn da trắng như ngọc, mịn màng không một vết tỳ. Hơi mát lạnh như nước suối từ da thịt Tần Chung bốc ra làm chàng ngây ngất. Chợt thấy Tần Chung hãy còn trong cơn mê loạn, Phùng Phá Thạch hít một hơi dài không khí trong lành cho lửa dục tình hạ xuống. Chàng trở lại sự bình thường, ánh mắt lảng tránh đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào thân hình của Tần Chung. Đưa mắt quan sát khắp vùng thân thể của Tần Chung, chỉ nhận thấy có một vết thương rỉ máu phía trên là nặng nhất, ngoài ra chỉ xây xát nhẹ. Phùng Phá Thạch lấy ra hai viên linh đan, nhai nhỏ thoa vào hai vết thương trên vùng ngực. Sau cùng chàng đặt một chưởng ngay giữa tâm huyệt, một chưởng nơi Hội Âm huyệt của Tần Chung. Phùng Phá Thạch vận chân khí chân nguyên tống sang hai huyệt đạo. Chàng nhắm hai mắt lại để không trông thấy mục tiêu kích thích tình dục khiến cho nóng bừng cơ thể, thèm khát ái ân như vừa rồi. Trước thân ngọc tuyệt vời, rực tình như núi lửa của Tần Chung cho dù là bậc thần tiên, ngó thấy cũng không khỏi bị kích động dục tình, ngụp lặn trong vùng cực lạc, bất kể tới hậu quả đừng nói chi chàng chỉ là kẻ xác phàm. Nếu đem so sánh những nét tuyệt vời trên thân ngọc của Tần Chung thì nàng trội hẳn hơn Lâm Phùng Chân một bực. Ngoài pho tượng nữ thần tuyệt hảo của tạo hóa đã ban cho, nàng còn là một trái tim núi lửa đốt cháy lòng người, có sức cuốn hút không thể nào cưỡng nổi. Khoảng nửa thời thần đi qua. Phùng Phá Thạch mãi còn nhắm mắt vận chân khí chân nguyên sang hai yếu huyệt của Tần Chung, thình lình nghe nàng buông tiếng thở phào. Phùng Phá Thạch giật mình vội vàng thu hồi song chưởng, mở mắt ra nhìn nàng. Vừa mở mắt ra nhìn thấy Phùng Phá Thạch đang ngồi ở trước mặt, Tần Chung hoan hỉ kêu lên : - Phùng ca ca đó ư? Nàng liền ngồi dậy nhìn chàng. Phùng Phá Thạch quay mặt đi nơi khác : - Chính là huynh đây, Tần đệ thấy trong người bình phục rồi chưa? Tần Chung vận chân khí nghe tất cả các huyệt đạo đều lưu thông, thân thể không còn nghe đau nhức, khẽ gật : - Tiểu đệ đã bình phục như xưa, nhưng... Nàng đảo mắt nhìn quanh trong ngôi cổ tháp, rồi hỏi Phùng Phá Thạch : - Phùng ca ca, sao đệ lại ở trong ngôi cổ tháp này? Phùng Phá Thạch vẫn quay nhìn đi chỗ khác : - Chính huynh đã đưa Tần đệ đệ tới ngôi cổ tháp này để chữa trị các vết thương trong mình đệ đệ đấy. Tần Chung hỏi : - Phùng ca ca, bọn ác quỷ kia đâu rồi? - Lúc nãy huynh giết hết năm tên, còn lại bao nhiêu đã bỏ chạy thục mạng rồi. Tần Chung vẫn còn căm hận : - Sao Phùng ca ca không giết hết bọn ác quỷ kia trả thù cho tiểu đệ? - Chỉ vì huynh trông thấy Tần đệ đệ nằm bất tỉnh, huynh lo cứu đệ đệ nên không đuổi theo bọn chúng. - Phùng ca ca, do đâu ca ca biết tiểu đệ lâm nạn tới dãy núi kịp thời cứu đệ như vậy? Phùng Phá Thạch lắc đầu : - Huynh không biết. Huynh đang trên đường tới thị trấn Quế Lâm, tới dãy núi đó bỗng nghe có tiếng la hét phía trước mặt, huynh hiểu ngay đang có trận ác đấu. Huynh thúc ngựa chạy nhanh tới, nhận ra rất đông người đang vây đánh một người, huynh cũng chưa biết là ai, giục ngựa chạy tới gần, đúng lúc một tiếng nổ long trời lở đất. Chờ cho khói đen, cát bụi tan đi, huynh đến nơi mới nhận ra Tần đệ đệ đang nằm bất tỉnh. Huynh căm hận rút thanh Tàn Hồn huyết kiếm giết năm tên đại hán áo đen, chính là bọn cao đồ của Thần Đạo giáo, còn bao nhiêu bỏ chạy. Huynh xem xét vết nơi ngực của đệ thấy có hai vết máu và... Nghe Phùng Phá Thạch nói hai vết thương nơi ngực, Tần Chung giật mình đưa mắt nhìn xuống, nhận ra mình không còn một mảnh vải che thân, nàng kinh hãi kêu lên : - Phùng ca ca, sao đệ lại thế này? Phùng Phá Thạch quay lại, lúng túng : Chỉ vì huynh khám, trông thấy trên ngực Tần đệ đệ có hai vết thương rất sâu, có thể lâm nguy đến tính mạng, nên huynh phải làm vậy, lấy hai viên linh đan đắp vào hai vết thương, rồi vận chân khí chân nguyên truyền sang người đệ đệ. Gần một giờ sau đệ đệ mới tỉnh lại. Tần Chung bật thốt : - Phùng ca ca làm thế này được sao? Nàng khóc òa lên. Phùng Phá Thạch kinh hãi khẽ thầm : - "Nguy rồi, chắc chắn nàng sẽ ăn vạ ta giống như lần trước ta đã dùng bí pháp dẫn dương nhập đạo cứu Lâm Phùng Chân trong cánh rừng nọ." Tay chân chàng tê dại, mặt nóng bừng bừng, bối rối chưa biết phải dùng lời nào nói với Tần Chung. Khóc một lúc, Tần Chung lấy y phục mặc vào, đứng lên hỏi Phùng Phá Thạch đổi cách xưng hô. - Phùng ca ca, thanh Kim Ảnh kiếm của muội đâu rồi? Chưa hiểu rõ ý định của Tần Chung, Phùng Phá Thạch đáp : - Thanh Kim Ảnh kiếm của đệ, huynh giắt trên lưng con ngựa đang đứng ngoài kia. Tần Chung đưa tay lau sạch lệ, giọng lạnh lùng : - Phùng ca ca hãy ra đó lấy thanh Kim Ảnh kiếm cho muội đi! Phùng Phá Thạch ngạc nhiên bởi chàng nghĩ nàng sẽ vạ chàng như Lâm Phùng Chân đã vạ, nhưng tại sao nàng không nói tới chuyện đó, lại bảo chàng đi lấy thanh Kim Ảnh kiếm.