Hải Nộ Triều Âm
Chương 25 : Thiên duyên tiền định
Phùng Phá Thạch vận chân khí truyền sang thiếu nữ trong thời gian chừng uống cạn một bình trà.
Chàng mở mắt ra nhìn thiếu nữ xem nàng có tỉnh lại hay chưa.
Thiếu nữ vẫn hôn mê trầm trầm, hơi thở yếu ớt, trái tim đập khẽ như chỉ mành.
Phùng Phá Thạch vô cùng kinh ngạc trước tình trạng lạ lùng này.
Chàng lẩm bẩm :
- Lạ thật, tại sao lại thế này? Ta đã truyền cho nàng rất nhiều chân khí chân nguyên, tại sao nàng chưa tỉnh lại.
Ngẩm nghĩ phút giây, Phùng Phá Thạch gật gù :
- Đúng rồi, ta đã lầm rồi. Ta đừng vận chân khí chân nguyên truyền sang cho nàng nữa, hãy cho nàng uống một viên linh đan có lẽ nàng sẽ hồi tỉnh lại.
Phùng Phá Thạch lấy một viên linh đan trong chiếc hộp nhỏ ra bỏ vào miệng nhai nát, kề vào đôi môi thiếu nữ mớm từ từ vào.
Chàng điểm vào huyệt Linh Toàn cho linh đan chạy thẳng xuống vào Đan điền.
Sau đó, chàng ngồi trên lớp lá khô đợi chờ thiếu nữ tuyệt sắc tỉnh lại.
Phùng Phá Thạch quay mặt đi nơi khác, không dám nhìn thân hình rực lửa tình của thiếu nữ, vì sợ tình dục phát tác lần này vô phương cứu vãn.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Nhìn ánh nắng chiều chỉ còn le lói trên tàng cao cổ thụ, Phùng Phá Thạch giật mình quay lại nhìn vẫn chưa thấy thiếu nữ cử động.
Phùng Phá Thạch càng thêm kinh ngạc trước trạng thái kỳ lạ diễn ra trước mắt.
Chàng càu nhàu một mình :
- Quái thật, tại sao lại kỳ lạ như thế này. Ta vận chân khí chân nguyên truyền vào hai huyệt Hòa Trung và Thái Âm, nàng không tỉnh, cho uống một viên linh đan, nàng vẫn mãi hôn mê là do nguyên nhân nào? Ngoài hai phương cách đó đâu còn phương cách nào khác cứu nàng được nữa.
Rồi chàng thở dài :
- Bây giờ chẳng lẽ ta bỏ mặc nàng chết trong cánh rừng này cho loài thú dữ xé thây?
Nhưng ta phải làm thế nào cứu nàng đây?
Phùng Phá Thạch cau cặp lông mày kiếm nghĩ ngợi tìm cách cứu thiếu nữ.
Ánh nắng chiều tắt hẳn, hoàng hôn xuống dần.
Chợt nhớ lại một điều, Phùng Phá Thạch vô cùng hoan hỉ bật thốt một mình :
- A! Ta nhớ ra rồi, bây giờ còn một phương cách cuối cùng là ta phải sử dụng bí pháp Nhập đạo dẫn dương, thử xem có cứu được nàng không, nếu không cam đành thúc thủ.
Phùng Phá Thạch nhìn thân thể lõa lồ của thiếu nữ tuyệt sắc, tự vấn :
- Xem qua nàng còn là con gái, ta có nên dùng bí pháp Nhập đạo dẫn dương không.
Bởi vì nếu dùng bí pháp này ta sẽ xâm phạm tiết trinh của nàng, một điều vô cùng cấm kỵ đối với nữ nhân.
Phùng Phá Thạch cứ đắn đo, do dự mãi, không biết có nên hành động hay không.
Nếu chàng hành động, khi nàng tỉnh lại nàng sẽ cho là chàng chiếm đoạt tiết trinh của nàng.
Thời gian ở trong Tàn Hồn động, sư phụ Tàn Hồn Quái Nhân đã chỉ dạy cho chàng bí pháp nhập đạo dẫn dương trong trường hợp truyền chân khí chân nguyên và uống linh đan rồi mà nạn nhân không tỉnh lại.
Đây là lần đầu tiên chàng sắp sử dụng bí pháp đó, nên trong lòng hoang mang, phập phồng khôn tả.
Ánh mắt Phùng Phá Thạch chớp rực, quyết định :
- Mặc cho sau đó ra sao thì ra, ta không thể nào nhẫn tâm để mặc nàng chết được.
Nhất định ta phải sử dụng bí pháp Nhập đạo dẫn dương cứu nàng.
Sột soạt...
Nháy mắt Phùng Phá Thạch trở về nguyên thủy của loài người. Thân hình chàng không còn vươn lấy một chút bụi trần.
Nhìn dòng suối êm đềm của thiếu nữ tuyệt sắc, đột nhiên cơ thể của Phùng Phá Thạch rừng rực cháy lên.
Bất giác chàng ôm lấy thiếu nữ xâm nhập vào vùng cấm địa.
Thân ảnh Phùng Phá Thạch như con thuyền nhấp nhô trên muôn ngàn đợt sóng, trong mắt chàng đất trời đều đảo lộn, quay cuồng. Chàng lạc tới một thế giới chơi vơi.
Thời khắc đi nhanh như chớp, nháy mắt đã trải qua nửa thời thần. Phùng Phá Thạch mãi còn chèo thuyền chập chùng trên sóng trùng muôn lượn.
Chợt luồng chân nguyên ào ạt tống sang thiếu nữ tuyệt sắc, đúng lúc Phùng Phá Thạch ngưng lại...
Đột ngột, thiếu nữ tuyệt sắc buông tiếng thở phào mở bừng hai mắt ra.
Nhận ra có một người ở trước mặt thiếu nữ tuyệt sắc kinh hãi hét :
- Dâm tặc.
Nàng cất ngọn chưởng toan vỗ vào ngực Phùng Phá Thạch nhưng liền dừng lại khi nhận ra gương mặt cực kỳ tuấn mỹ của chàng.
Không ngờ thiếu nữ tuyệt sắc tỉnh lại thình lình, bắt gặp cảnh tượng trước mắt, Phùng Phá Thạch kinh hoàng nhanh lẹ thu hồi thân thủ.
Gương mặt Phùng Phá Thạch đỏ bừng bừng, tay chân thừa thải, không biết dắt nơi nào.
Thiếu nữ tuyệt sắc ngồi lên, nhìn Phùng Phá Thạch bỗng khóc òa :
Nàng nói :
- Ngươi làm như vậy được sao?
Phùng Phá Thạch ấp úng :
- Tiểu thư chớ nên hiểu lầm, không phải thế đâu, tại hạ không hề cưỡng bức tiểu thư.
Thiếu nữ tuyệt sắc gắt lên :
- Nếu ngươi không cưỡng bức ta, tại sao ta lại thế này và ngươi nữa...
Phùng Phá Thạch bối rối :
- Chỉ vì tại hạ muốn cứu lấy sinh mạng của tiểu thư tại hạ phải xúc phạm đến tiểu thư, ngoài ra chẳng có tà tâm nào khác.
Thiếu nữ tuyệt sắc trừng mắt :
- Ngươi muốn cứu sinh mạng của ta tại sao ngươi không cho ta uống linh đan, hay thần đan, ngươi lại làm chuyện xâm phạm tiết trinh của ta?
Phùng Phá Thạch thầm kêu khổ :
- "Nguy rồi! Vừa rồi ta nghĩ không sai. Bây giờ chuyện đã xảy ra ta biết phải ứng phó thế nào cho ổn."
Chàng giải bày :
- Lúc nãy, tại hạ tới cánh rừng này nghe có tiếng cười khả ố và tiếng kêu cứu, tại hạ gấp rút vào đây, gặp bốn tên giáo đồ Thần Đạo giáo đang làm điều vô lễ với tiểu thư.
Tại hạ giết một tên còn ba tên kia bỏ chạy mất. Trông thấy tiểu thư bất tỉnh, tại hạ vận chân khí truyền sang, tiểu thư vẫn hôn mê, tại hạ lại cho tiểu thư uống một viên linh đan, tiểu thư vẫn không tỉnh lại. Tại hạ thúc thủ không biết phải làm sao, nhưng tại hạ cũng không thể để mặc tiểu thư chết trong cánh rừng này được. Chợt nhớ lại lúc còn trong động, sư phụ chỉ dạy bí pháp Nhập đạo dẫn dương truyền chân dương cho tiểu thư nên mới cam đành xúc phạm đến tiết hạnh của tiểu thư. Xin tiểu thư hiểu cho lòng chân thành của tại hạ.
Phùng Phá Thạch trỏ tay về phía tử thi tên đại hán nằm đàng xa nói :
- Đó là bằng chứng rõ ràng những lời nói vừa rồi của tại hạ không hề có tà tâm cưỡng bức tiểu thư.
Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn sang cái tử thi tên đại hán, rồi day lại sụt sịt khóc :
- Dù ngươi đã có công ơn cứu ta, nhưng hiện giờ trinh tiết của ta đã bị ngươi tước đoạt, ta còn đem gả cho ai được nữa.
Phùng Phá Thạch toát lạnh mồ hôi và mãi ấp úng không biết phải trả lời thế nào với thiếu nữ tuyệt sắc.
Thiếu nữ tuyệt sắc khóc một lúc đưa tay lau sạch giọt lệ trên hai má anh đào, nghiến rằng :
- Ta không thể nào giết ngươi hay oán thù ngươi được. Ta phải tự sát để chứng tỏ tấm lòng băng trinh của ta.
Nàng cất ngọn chưởng lên cao vận công vỗ ngay đỉnh đầu của mình.
Phùng Phá Thạch ngó thấy kinh hoàng, lao tới chụp lấy ngọn chưởng của thiếu nữ tuyệt sắc chỉ còn cách đỉnh thiên linh độ chừng nửa tấc.
Chàng run giọng :
- Tiểu thư đừng làm như thế, tại sao tiểu thư lại tự tử chết một cách oan uổng như vậy.
Thiếu nữ lại òa khóc :
- Chứ ta còn sống nữa làm chi chứ, ngươi hãy buông ta ra. Buông ta ra mau.
Nàng vận công lên toan đẩy Phùng Phá Thạch ra ngoài.
Phùng Phá Thạch kinh hãi ôm lấy thân mình thiếu nữ, khóa chặt nàng vào hai vòng tay.
Chàng nói mau :
- Tiểu thư đừng quá nỏng nảy, tại hạ sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Thiếu nữ tuyệt sắc thôi vùng vẫy, ngước mắt nhòa lệ nhìn Phùng Phá Thạch.
- Ngươi giải quyết cách nào, hãy nói cho ta nghe.
Phùng Phá Thạch cúi hôn vào chiếc má anh đào đẫm lệ của thiếu nữ, khẽ giọng :
- Tại hạ sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về cuộc đời của tiểu thư. Kể từ giờ phút này tiểu thư là vị hôn thê của tại hạ, tiểu thư bằng lòng chứ.
Thiếu nữ sửng sốt rồi bật kêu :
- Ca ca!
Nàng ôm chặt lấy chàng, vùi đầu vào lồng ngực của chàng giọt lệ mừng vui trào ra.
Hai cơ thể cọ sát nhau, ngọn lửa dục tình liền bốc cháy, Phùng Phá Thạch xoắn chặt lấy thân ngọc của thiếu nữ tuyệt sắc, bàn tay đi tìm đỉnh thần tiên, lúc lâu đặt nàng trên lớp lá khô.
Tức thì một trận tình bão tố diễn ra giữa đôi nam nữ tuyệt sắc, cả đất trời đều đảo lộn quay cuồng.
Một giờ sau đó, sóng lặng, gió êm, mọi sự vật trở lại bình thường.
Phùng Phá Thạch và thiếu nữ tuyệt sắc chỉnh lại y trang. Nàng ngồi tựa vào người chàng, đôi mắt mơ màng như còn nuối tiếc giây phút thần tiên vừa trải qua.
Dư hương ái ân hãy còn thoang thoảng làm ngất ngây tâm hồn nam nữ thiếu niên.
Một lúc sâu, Phùng Phá Thạch hỏi thiếu nữ tuyệt sắc :
- Hiền muội tên gọi là gì?
Thiếu nữ tuyệt sắc đáp :
- Muội tên là Lâm Phùng Chân.
Nàng hỏi lại chàng :
- Còn ca ca danh hiệu là gì?
Phùng Phá Thạch thành thật :
- Huynh tên là Phùng Phá Thạch, thường gọi là Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch.
Lâm Phùng Chân ngóc đầu lên, tròn xoe đôi mắt nhìn Phùng Phá Thạch.
Nàng tưởng mình đang trong cơn mê vì không ngờ người yêu của mình lại là một nhân vật thần quái tiếng tăm đang hồi chấn động trên chốn giang hồ.
Trông thấy Lâm Phùng Chân nhìn mình sửng sốt, Phùng Phá Thạch kinh ngạc :
- Lâm muội làm sao vậy? Lâm muội ngan về cái tên Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch phải không?
Chợt như tỉnh thần trở lại, Lâm Phùng Chân khe khẽ gật đầu một cái.
Nàng nói :
- Phùng ca ca nói đúng. Tiểu muội không ngờ ca ca là Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đang gây khủng khiếp cho bọn hắc phái và bạch đạo trên chốn giang hồ, muội vô cùng hãnh diện được ca ca thương yêu...
Nàng dừng lại rồi tiếp :
- Nhưng muội chỉ sợ mình không xứng với Phùng ca ca nên muội rất băn khoăn lo ngại.
Phùng Phá Thạch siết chặt Lâm Phùng Chân vào lòng như muốn truyền sang nàng một niềm tin.
Chàng nhẹ nhàng :
- Lâm muội đừng nói thế. Muội xinh đẹp như một nàng tiên giáng phàm, làm sao không xứng với huynh. Muội hãy an tâm điều đó, bao giờ huynh cũng thương yêu muội vì chúng ta đã là phu thê của nhau rồi.
Lâm Phùng Chân xúc động :
- Phùng ca ca hãy giữ lấy lời. Muội đã trao tất cả cuộc đời cho ca ca rồi, muội tin ca ca không bao giờ phụ bạc muội.
Phùng Phá Thạch khẽ gật :
- Huynh sẽ ghi khắc vào tâm lời Lâm muội vừa nói. Huynh không bao giờ quên được muội trong cả cuộc đời này.
Chàng hỏi nàng :
- Lâm muội, tôn danh của thân phụ mẫu là gì, bảo trang của muội ở nơi đâu, muội hãy nói cho huynh được biết, sau này có dịp huynh sẽ tới bái kiến nhị vị đại nhân.
Lâm Phùng Chân lúng túng :
- Song thân của tiểu muội đã biệt tích từ lúc muội còn ở tuổi ấu thơ. Muội không biết danh hiệu của song thân là gì. Lớn lên muội chỉ biết muội sống với một người dưỡng mẫu. Muội cũng đang tìm tung tích của hai đấng sinh thành.
Phùng Phá Thạch cảm khái :
- À, thì ra tình cảnh của Lâm muội cũng gần giống như cảnh ngộ của huynh. Phụ thân của huynh đã bị lão đại ác ma Xích Phát Đại Ma Tôn hợp cùng bốn lão Diêm Vương Tôn Giả, Vạn Độc Thánh Sư, Lưỡng Diện Quái Nhân, Liệt Hỏa Ma Quân cấu kết cùng sáu bang hội nửa đêm kéo chúng môn đồ tới đánh phá Phùng Sơn bảo, tàn sát trên bảy mươi tên gia nhân, giết phụ thân huynh rồi đốt luôn sơn bảo cách nay đã trên hai năm. Mẫu thân huynh cũng biệt tích từ đó đến nay, chẳng hiểu còn sống hay đã chết, khiến cho huynh đã trở thành một kẻ không cha, không mẹ, không cửa, không nhà, cô độc trên chốn giang hồ gần giống như muội vậy...
Lâm Phùng Chân hỏi :
- Sáu bang hội nào vậy Phùng ca ca?
Phùng Phá Thạch nói trong căm thù :
- Sáu bang hội đó là Thanh Vân bang của lão Mã Kỳ, Long Hổ hội của lão Ngụy Khôn, Bạch Kỳ bang của lão Thương Sư Ngươn, Kỳ Môn bang của lão tặc Lâm Kiến Chương, Quần Thư hội của ả Ngọc Địch tiên nga Hoa Thương Thương, Hồng Loan cung của yêu phụ Bạch Cốt Ma Cơ Tô Hàn Phi.
Lâm Phùng Chân hỏi tiếp :
- Tiểu muội nghe bọn cao thủ giang hồ đồn đại với nhau là Phùng ca ca đã huyết tẩy ba bang hội Thanh Vân bang, Bạch Kỳ bang, Long Hổ hội từ tháng trước đây rồi, có đúng như thế không?
Phùng Phá Thạch gật đầu :
- Đúng, không sai, huynh phải huyết tẩy ba bang hội này vì ba lão Mã Kỳ, Thương Sư Ngươn và Ngụy Khôn đã từng tham dự vào trận thảm sát Phùng Sơn bảo và sát hại phụ thân của huynh.
Ánh mắt màu thu thủy của Lâm Phùng Chân chớp lên ánh sáng kỳ lạ :
- Phùng ca ca, còn ba bang hội Kỳ Môn bang, Quần Thư hội và Hồng Loan cung, ca ca có tới đó huyết tẩy báo thù cho nhị vị đại nhân nữa hay không?
Phùng Phá Thạch rít lên căm thù :
- Phụ cừu phải trả, đó là đạo lý làm con. Đâu có thể vì nguyên nhân gì dừng tay lại được. Trong những ngày sắp tới, huynh sẽ huyết tẩy ba bang hội này.
Lâm Phùng Chân chớp mắt :
- Trong ba bang hội Kỳ Môn bang, Quần Thư hội và Hồng Loan cung, Phùng ca ca sẽ tới nơi nào trước?
Nhẩm tính phút giây, Phùng Phá Thạch đáp :
- Huynh chưa biết, huynh sẽ đi tìm ba Tổng đàn của ba bang hội đó. Gặp nơi nào trước huynh sẽ huyết tẩy nơi đó trước, rồi sau đó tới hai bang hội khác cho đến khi chấm dứt.
Lâm Phùng Chân chợt hỏi :
- Phùng ca ca, nếu như ca ca tới huyết tẩy một trong ba bang hội này, gặp trường hợp có người thân yêu ngăn cản, ca ca sẽ ứng phó như thế nào?
Phùng Phá Thạch cương quyết :
- Dù cho lúc đó có người thân yêu khẩn cầu, huynh vẫn phải giết cho bằng được những tên Bang chủ hay Hội chủ đó, không thể vì lý do nào không trả mối thù cho phụ thân huynh được.
Lâm Phùng Chân tiếp :
- Phùng ca ca, trong lúc đó giả như có một người thân yêu của ca ca chịu chết thay cho Bang chủ hoặc Hội chủ, ca ca sẽ ứng phó như thế nào?
Phùng Phá Thạch nghe Lâm Phùng Chân hỏi lạ lùng, nhìm chăm chú vào mặt nàng, trong lòng phát sinh mối ngờ vực.
Chàng hỏi nàng :
- Có phải Lâm muội là ái nữ của một trong ba bang hội huynh vừa kể hay không? Tại sao muội lại hỏi huynh như vậy?
Lâm Phùng Chân lắc đầu :
- Tiểu muội không phải là ái nữ của một trong ba bang hội đó, muội chỉ hỏi ca ca để biết như vậy thôi, ca ca chớ nên nghi ngờ muội.
Nhìn lên trông thấy trời đã tối, Phùng Phá Thạch giật mình nói mau :
- Lâm muội, trời đã tối rồi. Nơi đây rừng núi hiu quạnh, không thể lưu lại được, chúng ta hãy tới thị trấn trước mặt kia thuê phòng nghỉ qua đêm rồi sáng mai sẽ lên đường.
Lâm Phùng Chân gật đầu rời khỏi Phùng Phá Thạch đứng lên theo chàng.
Chàng dắt tay nàng tới con tuấn mã hỏi :
- Sáng mai huynh phải lên đường, còn Lâm muội phải đi đâu?
Lâm Phùng Chân thở nhẹ :
- Tiểu muội trở về với dưỡng mẫu, Phùng ca ca lên đường nhớ bảo trọng lấy thân. Có lẽ chừng một tháng nữa, muội sẽ đi tìm ca ca.
Hai người lên lưng con tuấn mã rời khỏi cánh rừng già, nhắm thị trấn trước mặt phi nhanh...
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
57 chương
65 chương
18 chương
14 chương
86 chương
848 chương
59 chương
1162 chương
53 chương