Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 12 : Cứu mỹ nhân
Mắt thấy ba gã nam tử tiến dần lại gần, Mai Hương chuyển người của mình lên trước, bảo vệ Tề Ngọc Yên ở sau lưng, quát mắng ba gã: “Bọn mi tránh ra! Bọn mi thử đụng vào cô nương nhà ta xem? Mai Hương ta liều mạng với bọn mi!”
Nghe Mai Hương nói, ba gã nam tử đầu tiên ngây ra, sau đó nhìn Mai Hương cười ha hả: “Sao chúng ta lại không dám chứ? Một tiểu cô nương như ngươi có thể đấu thắng ba nam nhân chúng ta ư?”
Gã nam tử trẻ tuổi kia nhìn Tề Ngọc Yên, cười dâm tà nói: “Chờ về sơn trại, ta còn có thể sờ soạng cô nương nhà ngươi ấy chứ.”
Tề Ngọc Yên vừa nghe, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt.
Mai Hương nghe xong, dùng tay chỉ vào gã nam tử trẻ tuổi kia, giận tím mặt không nói thành lời: “Mi.. Mi…”
Tề Ngọc yên lại càng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng hiện tại chỉ có mỗi mình mình và Mai Hương hai nữ tử yếu đuối, căn bản không phải đối thủ của ba gã nam nhân này. Nhưng nàng không muốn bó tay chịu trói, liền cất cao giọng hô hoán: “Cứu mạng! Có ai tới cứu chúng tôi với!”
Phụ nhân trung niên nhìn Tề Ngọc Yên, lạnh lùng nói: “Các ngươi thoải mái hét đi, nơi hẻo lánh này sẽ không có ai đến đâu!”
“Phải không?” Chất giọng lạnh lẽo của một nam tử bất chợt vang lên.
Tề Ngọc Yên nghe được âm thanh quen thuộc này, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Giọng này rất giống của Lý Cảnh.
Nhưng sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Nàng ngẩng đầu, quả nhiên phía sau phụ nhân trung niên xuất hiện vài nam tử. Thân ảnh đứng đầu kia, vô cùng thân quen.
Nhìn người đó, nước mắt Tề Ngọc Yên chợt tuôn trào. Hắn thật sự tới, nàng biết, hắn nhất định sẽ ra tay cứu mình.
Tuy rằng kiếp trước vướng mắc quá nhiều yêu hận với Lý Cảnh, nhưng trong thời khắc cận kề sống chết này, Tề Ngọc Yên cũng bất chấp hết, vươn cổ, run giọng hướng về phía Lý Cảnh kêu lên: “Công tử, bọn chúng là kẻ mìn, muốn bắt cóc chúng ta! Van cầu ngươi cứu chúng ta!”
Nghe Tề Ngọc Yên kêu cứu, chân mày Lý Cảnh hơi nhíu lại. Hắn không hiểu vì sao khi nữ tử này lên tiếng cầu cứu lại khiến hắn cảm giác vô cùng đau lòng, bất giác sinh ra một loại xúc cảm muốn chở che nàng.
Mấy tên kẻ mìn nghe được tiếng của Lý Cảnh, cũng vội vàng xoay người, liền trông thấy đám người Lý Cảnh đứng ngay sau mình, trong lòng hơi run sợ.
Thân hình Lý Cảnh vốn khá cao, đám người Mã Bình cũng thuộc dạng to lớn, vừa nhìn là biết người có võ, trong lòng ba gã không khỏi run sợ.
Phụ nhân trung niên nhìn thấy ba gã đồng lõa lộ ra vẻ mặt khiếp đảm, vội kêu lên: “Đừng sợ! Lăn lộn nhiều năm rồi, có gì chưa gặp qua? Lên hết cho ta!”
Ba gã nam tử do dự một lúc, sau đó hét to một tiếng, xông tới đám người Lý Cảnh.
Lý Cảnh là ai chứ? Sao cho phép bọn chúng lại gần được, ba tên nhanh chóng bị thị vệ sau hắn xông lên đánh vật xuống đất.
Thấy đồng lõa của mình bị đám Mã Bình bắt được, phụ nhân trung niên sợ hãi, bất chấp ba gã nam tử, xoay người chạy về phía đầu khác của con hẻm.
Mã Bình thấy thế, tiện đà đá một viên đá dưới đất về phía mụ ta, chỉ nghe “bịch” một tiếng, cục đá đánh trúng phía sau đầu gối của mụ phụ nhân trung niên. Phụ nhân trung niên hét toáng một tiếng rồi bổ nhào xuống đất. Một người thị vệ lập tức chạy lên trước, bắt giữ mụ ta.
Rất nhanh, bốn tên kẻ mìn đã bị đám người Mã Bình trói lại. Mã Bình phủi phủi tay, tới trước mặt Lý Cảnh, hỏi: “Công tử, xử lý bọn chúng thế nào ạ?”
Lý Cảnh đến mí mắt cũng không thèm nâng, lạnh giọng nói: “Dẫn tới phủ Kinh Triệu Doãn.”
“Vâng.” Mã Bình liền bảo hai thị vệ dẫn bốn tên tới phủ Kinh Triệu Doãn.
Thấy bọn họ sắp rời đi, Lý Cảnh chợt gọi lại: “Khoan đã.”
“Công tử còn điều gì căn dặn?” Mã Bình xoay người hành lễ nói.
“Cái tên vừa mới nói muốn nếm thịt tươi ấy…” Lý Cảnh nâng mắt, nhìn Mã Bình, mặt không đổi nói: “Thiến hắn cho ta.”
Mã Bình ngây người, sau đó cúi đầu đáp: “Vâng.”
Nam tử thanh niên kia vừa nghe xong, sợ tới mức hét thảm lên “a!”, cầu xin Lý Cảnh tha thứ: “Công tử, tôi sai rồi, xin người tha cho tôi! Tôi là độc đinh trong nhà, xin người cho lưu lại cái gốc!”
Ba tên còn lại sợ tới mức không dám thở mạnh.
Nghe nam tử thanh niên kia không ngừng van xin, Lý Cảnh bực mình phẩy tay nói: “Còn không dẫn bọn chúng đi!”
Thị vệ được lệnh, không dám trì hoãn, nhanh chóng đẩy bọn chúng ra ngoài con hẻm.
Chờ bốn phía an tĩnh trở lại, lúc này Lý Cảnh mới quay đầu lại, nhìn Tề Ngọc Yên. Chỉ thấy nàng giống như một con mèo nhỏ bị bắt nạt, co rúc ở chân tường, thân mình run rẩy.
Nhìn nàng, tim hắn như bị ai bóp nhẹ, đau âm ỉ. Hắn từ từ bước tới trước, đường nét khuôn mặt dần dần dịu xuống, so với biểu tình lãnh khốc vừa rồi, như thể hai người khác nhau. Hắn tới trước mặt Tề Ngọc Yên, chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng hỏi nàng: “Cô nương, cô không sao chứ?”
Trước khi hắn mở miệng, Tề Ngọc Yên đã biết người tiến về phía mình chính là Lý Cảnh rồi.
Kiếp trước ôm nhau thân mật biết bao lần, nàng đã sớm quen thuộc hơi thở của hắn.
Nhưng kiếp này, đối với hắn mà nói, nàng chỉ là một người xa lạ.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, toàn bộ dung mạo của hắn ánh vào đáy mắt nàng. Nhìn hắn, nước mắt của nàng không kìm nổi mà dâng lên lần nữa. Từ cái ngày nàng bị đày vào lãnh cung kia, nàng chưa từng nghĩ tới, còn có ngày mình có thể nhìn hắn như thế này.
Nhìn khuôn mặt của hắn dần nhòe đi trong dòng nước mắt, oán hận đủ loại kiếp trước với hắn lại trào dâng trong lòng. Cuối cùng nàng nhịn không nổi, hai tay ôm mặt, nức nở khóc.
Nghe nàng đè nén tiếng khóc, Lý Cảnh cảm giác như thể có người dùng mũi kim, châm từng nhát một vào tim mình, loại cảm giác đó vừa chua xót vừa đau lòng. Hắn chợt thấy mình vậy mà lại có chút lúng túng không biết làm gì, sau một lúc, hắn mới nhớ ra gì đó, vội rút ra chiếc khăn lụa trong tay áo, đưa cho nàng: “Cô nương, đừng khóc nữa, bây giờ cô không sao rồi.”
Nghe hắn nói, nàng dừng khóc, từ từ nâng lên đôi mắt đẫm lệ, nhìn khăn lụa trắng tinh trước mắt mình kia, nàng giật mình.
Hắn ngày hôm nay, không phải là Lý Cảnh tuyệt tình đoạn ái với mình, mà là một Lý Cảnh hoàn toàn xa lạ, hắn cũng chưa từng làm chuyện gì tổn thương tới mình. Nàng do dự một lúc sau đó chậm rãi vươn tay, nhận lấy khăn lụa.
Nàng cố gắng ngăn bản thân không khóc nữa, khàn giọng thút thít nói: “Đa tạ công tử.”
Nhìn Tề Ngọc Yên bởi vì khóc nên cái mũi hồng hồng, nhưng hắn chẳng những không cảm thấy xấu xí, ngược lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Hắn nhìn nàng, trong mắt vô thức pha một tầng nhu tình, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cô nương bị dọa sợ đúng không?”
Tề Ngọc Yên thu lại nước mắt xong, cười với Lý Cảnh, nói: “Hiện giờ ta đã ổn, đa tạ công tử cứu giúp.”
Nhìn lúm đồng tiền như hoa lê mang lệ của Tề Ngọc Yên, tim Lý Cảnh như bị ai đó tóm lấy, hãm sâu vào. Hắn từng gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng chưa từng có ai có thể khiến lòng hắn hoảng loạn không biết phải làm sao giống như nữ nhân trước mặt này. Cuối cùng hắn đã hiểu, trước đây không phải không có cảm giác với nữ nhân, mà là chưa gặp được nữ tử để hắn động tâm mà thôi.
(Thế bộ anh tưởng anh đoạn tay áo à?)
Thấy Lý Cảnh si ngốc nhìn mình, trong lòng Tề Ngọc Yên cảm giác được gì đó, thầm kêu hỏng rồi. Nàng cứ tưởng kiếp này Lý Cảnh không thể gặp được mình trên núi Kim Minh thì duyên phận hai người đã bị chặt đứt. Thật không ngờ ma xui quỷ khiến, hắn lại gặp được mình vào đêm Nguyên Tiêu ở miếu Nguyệt Lão, giờ còn cứu mình nữa, mà dường như dây dưa giữa hai người còn sâu hơn kiếp trước.
Kiếp trước lúc Lý Cảnh gặp được mình trên núi Kim Minh đã sinh tình. Hiện giờ Tề Ngọc Yên thấy ánh mắt rực cháy của Lý Cảnh, xem ra, có vẻ hắn lại động tâm rồi. Nếu kiếp này Lý Cảnh lại biết thân phận nàng là phi tần chờ tuyển, có phải tất cả mọi chuyện sẽ giống với kiếp trước?”
Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên hít một hơi thật sâu. Mặc dù sâu thẳm trong tâm của nàng, còn có chút tham luyến đoạn thời gian tình nồng ý mật của hai người trong kiếp trước. Đáng tiếc, sự sủng ái của hắn dành cho nàng giống như độc dược vậy, sẽ chỉ khiến nàng và người nhà chết không chỗ chôn thây. Tất cả chuyện này nàng không muốn xảy ra, càng không dám nghĩ.
Tề Ngọc Yên ngầm hạ quyết tâm, kiếp này, tuyệt đối không thể để Lý Cảnh biết thân phận của mình ở ngoài cung. Vì thế, nàng chậm rãi đứng dậy, hành lễ với Lý Cảnh, nói: “Đại ân của công tử, tiểu nữ tử không biết báo đáp ra sao, chỉ đành tụng kinh niệm phật trước Phật tổ, cầu Phật tổ phù hộ độ trì cho công tử luôn bình an. Giờ đã muộn lắm rồi, tiểu nữ tử không tiện ở lại lâu, xin cáo từ trước.”
Thấy nàng tính đi, Lý Cảnh vội lên tiếng gọi lại nàng: “Cô nương, cô… cô tên là gì?”
Tề Ngọc Yên run sợ, sau đó chân mày hơi chau, đúng mực mà nói: “Xin lỗi công tử, khuê danh nữ tử không tiện bẩm báo.”
Nghe Tề Ngọc Yên trả lời, Lý Cảm cảm thấy trong lòng mình như có gì đó chẹn ngang.
“Công tử, tiểu nữ tử xin cáo từ trước!” Tề Ngọc Yên nói xong lại thi lễ, sau đó dẫn theo Mai Hương hướng về phía ngoài hẻm.
Lý Cảnh nhìn bóng lưng của nàng, đứng đực ra một lúc, luôn cảm thấy nếu tối nay cứ thế để nàng đi, sau này sẽ không còn được gặp lại nàng nữa. Nghĩ vậy, trong lòng hắn mơ hồ có chút không cam lòng, xoay người, cất bước đuổi theo, ngăn lại Tề Ngọc Yên, nặn ra một nụ cười: “Cô nương, vẫn nên để tôi đưa cô về.” Trong lòng hắn thầm nghĩ, tìm được nhà nàng, còn sợ không biết được danh tính của nàng ư?
Tề Ngọc Yên không ngờ hắn lại đuổi theo. Nàng giật mình, sau đó cười yếu ớt nói: “Công tử, thật sự không cần đâu, tự tiểu nữ tử về là được rồi.”
Đối với việc dây dưa của mình, trong lòng Lý Cảnh cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng hắn bình tĩnh nhìn Tề Ngọc Yên trong chốc lát, cắn răng, vẫn nói tiếp: “Ta nghĩ một hồi, cảm thấy để hai nữ tử yếu đuối các cô một mình đi trong đêm vắng, hình như không ổn lắm. Nói không chừng mấy tên vừa rồi còn có đồng bọn, nhỡ các cô gặp lại mấy tên kẻ mìn thì phải làm sao? Nếu bởi vậy mà cô nương xảy ra chuyện, sao ta có thể yên tâm được? Cho nên, cô nương vẫn nên để ta đưa cô trở về!”
Nghe Lý Cảnh nói, Tề Ngọc Yên sửng sốt. Nàng tự thấy đã cự tuyệt rất rõ ràng, không ngờ đường đường là Hoàng đế Bệ hạ lại có thể mặt dày đến thế, thế mà kiếp trước nàng không phát hiện ra.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
79 chương
68 chương
85 chương
52 chương