Hái Hồng
Chương 6
Thời Tiệp Nghệ nhiệt tình kéo tay Chu Hồng Hồng. "Chúng ta tìm chỗ ngồi nói chuyện đi."
Chu Hồng Hồng như lọt vào trong sương mù, bỗng có cảm giác mình là kẻ thứ ba.
Cô mấp máy môi, giương mắt nhìn Trình Ý. Hắn cũng nhìn cô một chút, gật đầu, lập tức lại nhìn Thời Tiệp Nghệ.
Chu Hồng Hồng đành phải đi theo bọn họ.
Ba người đến một cửa hàng sinh tố hoa quả phía ngoài rạp chiếu phim ngồi uống nước.
"Chu Hồng Hồng, mình biết cậu và Trình Ý chỉ là đóng kịch, cậu cũng không cần phải khó xử như thế." Thời Tiệp Nghệ thấy thái độ của Chu Hồng Hồng giống như chuẩn bị nghênh địch, tươi cười rạng rỡ nói.
Chu Hồng Hồng có chút kinh ngạc nhìn cô ta.
"Anh ấy đã nói hết với mình rồi." Thời Tiệp Nghệ nói tiếp, giọng nói còn nhuốm vẻ đồng tình. "Cậu cũng là người bị hại, nếu cứ để sự việc tiếp tục truyền đi, về sau mọi người sẽ nhìn cậu thế nào kia chứ."
Chu Hồng Hồng nghe xong liền hiểu được, Thời Tiệp Nghệ cho là mình bị Trình Hạo gây ra việc đồi bại kia.
Chẳng qua cô ấy đã nói trúng nửa câu sau rồi còn gì, Chu Hồng Hồng quả thật bị lời đồn làm phiền chết. Ngay cả mẹ Chu đều nói, nếu Chu Hồng Hồng tiếp tục ở trong làng, chỉ biết càng truyền sẽ càng thái quá, tư tưởng người trong làng lại bảo thủ, về sau muốn lập gia đình cũng khó khăn.
Mãi đến khi Trình Ý xuất hiện, lời đồn đãi mới chuyển hướng.
Lúc ấy cô vội vội vàng vàng đáp ứng Trình Ý, cũng không cẩn thận suy tính. Sau này cô có hỏi hắn, muốn đóng kịch tới khi nào, Trình Ý trả lời nói đại khái là chờ đến khi cô đi học đại học.
Cô cũng đã lên cấp ba, nghĩ cứ nhịn một thời gian, thế mà cũng đã trôi qua hơn một năm.
Tuy rằng các cô em ái mộ Trình Ý cũng chẳng cho cô ánh mắt tốt đẹp gì, nhưng thế còn tốt hơn là bị ánh mắt khinh thường của đám người trong làng.
Chu Hồng Hồng vốn cũng có dự tính riêng, sau này cô nhất định phải đi thi ở thành phố lớn, hơn nữa còn muốn ra ngoài lập nghiệp. Chờ tới thành phố lớn, xa núi cách đèo, Lão thái gia cũng không thể cứ đeo bám mãi không tha.
Chẳng qua chắc sẽ phát sinh lời đồn thổi mới, kiểu như là không chống lại được sự hấp dẫn của ánh đèn đô thị. Thôi thì cứ đi một bước tính một bước, giải quyết lời ra tiếng vào bây giờ mới là quan trọng.
Đối mặt với thiện ý của Thời Tiệp Nghệ, Chu Hồng Hồng chỉ có thể lúng túng nói lời cảm ơn.
Thời Tiệp Nghệ lại vô cùng thông cảm cho Trình Ý, nếu cô ấy đã nói đến mức này, chuyện kế tiếp thì cứ tự nhiên mà thành thôi.
Chu Hồng Hồng cũng hiểu được mình chẳng qua cũng chỉ là vật ngụy trang mà Trình Ý dùng để có thể thoải mái ở cùng Thời Tiệp Nghệ. Nhưng đối với cô mà nói, học tập mới là quan trọng nhất.
Đóng kịch thì vẫn phải đóng thường xuyên, mà mọi chuyện ba bên đều đã nói rõ ràng, vì thế Trình Ý và Chu Hồng Hồng liền thường xuyên đi làng Ô Sơn.
Lão thái gia biết được, lại rất vui mừng, thường hỏi Chu Hồng Hồng, phim có hay không? Phim chiếu cái gì?
Chu Hồng Hồng hạ quyết tâm muốn đặt hết tâm tư vào việc học tập, sau vài lần làm kỳ đà cản mũi, liền nói ra, để Trình Ý và Thời Tiệp Nghệ đi xem phim, còn mình thì học bài ngay tại quán sinh tố hoa quả.
Trình Ý tìm Chu Hồng Hồng vốn là muốn để che giấu người khác, đối với việc cô muốn rút lui này không đồng ý.
"Bên đây cũng không có người trong làng chúng ta? Sẽ không bị bọn họ nhìn thấy anh và tôi đi riêng đâu, anh yên tâm."
Chu Hồng Hồng cũng có chút nóng nảy, mỗi lần cô nhìn thấy hắn cùng Thời Tiệp Nghệ ngọt ngào, trong lòng luôn thấy không dễ chịu. "Nào có ai yêu nhau đi xem phim, còn mang người ngoài, anh cho là bọn họ đều ngốc đến nỗi không nhìn ra có vấn đề hay sao."
Thời Tiệp Nghệ lúng túng một chút, biết trong lời nói này nói "Người ngoài" thật ra nói chính là mình. Cô lập tức lên tiếng dàn xếp. "Nếu không, hai người đi xem đi. Hôm nay tôi cũng muốn về nhà sớm."
"Được, Chu Hồng Hồng, cô đi về đi." Trình Ý lạnh lùng ném ra một câu, kéo Thời Tiệp Nghệ xoay người đi vào trong.
Chu Hồng Hồng ngây ngẩn cả người.
Cô vốn là tức giận, cũng muốn quay đầu bỏ đi. Nhưng lại nghĩ đến, hắn quang minh chính đại dám dắt tay Thời Tiệp Nghệ, nếu bị người làng Vĩnh Cát nhìn thấy được lại bị nói này nói kia.
Mặc dù cô không tiếp xúc nhiều lắm với Thời Tiệp Nghệ, nhưng cô cảm thấy tính cách của Thời Tiệp Nghệ cũng không tệ, đối với mình cũng rất thân thiết. Hơn nữa Thời Tiệp Nghệ đã từng nói với cô, Trình Ý lúc đầu không muốn dính vào việc này, là Thời Tiệp Nghệ khuyên hắn mới đồng ý.
Chu Hồng Hồng đã từng tưởng tượng, nếu bạn trai của mình muốn đóng giả thành người yêu của người con gái khác, cô thực sự là nuốt không trôi. Cô tự biết mình là người phàm tục, không rộng lượng bằng Thời Tiệp Nghệ.
Mà nay trong tình huống này, cô cảm thấy bản thân cô là người không có tư cách cãi nhau nhất.
Trong lòng thầm thở dài một hơi, cô đành đuổi theo bọn Trình Ý vào rạp chiếu phim.
Thời Tiệp Nghệ thấy cô chạy đến, bèn níu Trình Ý lại.
Trình Ý quay đầu lại, hừ một tiếng, vốn còn muốn châm chọc cô vài câu, nhưng Thời Tiệp Nghệ đứng một bên nhanh nhạy sai hắn đi mua vé.
Chu Hồng Hồng muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt Trình Ý khinh thường nhìn mình, bèn không mở miệng nổi.
Trình Ý quay đầu nói với Thời Tiệp Nghệ: "Em ở đây chờ, đừng chạy lung tung." Sau đó đi mua vé.
Đợi Trình Ý đi xa, Chu Hồng Hồng bèn nói."Thật xin lỗi."
"Không sao đâu." Thời Tiệp Nghệ vẫn cười, "Hôm nay mình muốn về nhà sớm một chút. Ta xem một nửa là phải đi rồi."
Chu Hồng Hồng ‘Ừ’ một tiếng, suy nghĩ như thế nào lại mở miệng. "Thật ra tớ mới là người ngoài, các cậu muốn gặp mặt cũng không dễ dàng, tớ lại cứ ở bên cạnh cản mũi. Hơn nữa tớ học không tốt lắm, cũng muốn có nhiều thời gian đọc sách hơn."
"Đúng rồi, sang năm là bạn sẽ thi tốt nghiệp trung học." Thời Tiệp Nghệ nghe Chu Hồng Hồng nói như thế, lại nói, "Mình trước kia đi học muộn một năm, sau này đổi trường phải học lại một năm. Tính ra, mình còn lớn hơn bạn một tuổi đó."
Chu Hồng Hồng gật đầu, nói tiếp: "Mình không có năng khiếu học lắm, áp lực khá lớn."
"Là bọn mình không nghĩ đến việc này. Thi đại học là chuyện lớn, bạn chắc chắn là phải học thêm rất nhiều." Lúc này lại đổi thành Thời Tiệp Nghệ cảm thấy có lỗi. "Để mình kêu Trình Ý đừng mua vé, bạn cứ vào trong tiệm kia học bài đi."
Chu Hồng Hồng thở dài nhẹ nhõm, cô thật sự không muốn đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt kia của Trình Ý.
"Vậy làm phiền bạn đi nói với anh ta."
--
Sau khi Chu Hồng Hồng chú tâm vào việc học hành, thành tích cũng có chút tiến bộ.
Bỗng một buổi tối, đột nhiên Lão thái gia sai người đến kêu cô đi qua Trình gia.
Lúc đi đến Trình gia, Lão thái gia lại đối với cô khá lịch sự, nói chờ Trình Ý trở về, sẽ trả cho cô một cái công đạo.
Điều này khiến cô bắt đầu lo sợ bất an.
Lão thái gia có làm ăn với một tiệm nhuộm ở làng bên cạnh. Ông ngày thường rất ít phải tự mình đi đến làng Ô Sơn, mặc dù thỉnh thoảng có đi, cũng không hề vì chuyện riêng.
Không may hôm đó vợ ông chủ cửa hàng nhuộm về đến, nhìn thấy Lão thái gia, bèn buôn chuyện nói nhìn thấy Trình Ý và một cô gái ở rạp chiếu phim.
Lão thái gia chỉ cho rằng là hắn và Chu Hồng Hồng, liền tỏ vẻ bình thản nói đó là vợ chưa cưới của Trình Ý, đã đưa sính lễ rồi.
Vợ ông chủ kia cả kinh sợ hãi, hỏi lão thái gia cùng Thời gia kết thông gia vào lúc nào.
Lão thái gia sau khi hỏi kỹ, quả thực nổi trận lôi đình, vội vàng trở về Trình gia.
Ông là người nóng tính, sau khi về nhà, bắt toàn gia đều chờ ở đại sảnh, sau đó cũng không để ý là trời đã tối, vẫn sai người đi đến Chu gia mời Chu Hồng Hồng lại đây.
Trình Ý sau khi đưa Chu Hồng Hồng về nhà xong, lại đi sòng bạc chơi hơn mười giờ mới trở về. Khi hắn về đến nhà, Chu Hồng Hồng cũng đã đến từ lâu.
Lão thái gia vừa thấy Trình Ý liền lớn tiếng hỏi: "Hôm nay đi xem phim với ai?"
Trình Ý thấy đòn roi của ông đến đại khái cũng đoán ra là có chuyện gì xảy ra, ngược lại rất bình tĩnh. "Đi cùng một người bạn ở làng bên cạnh."
"Bạn nào?”
"Nữ."
"Bạn nữ kiểu gì?"
Trình Ý đột nhiên cười, ánh mắt lại rất lạnh lẽo, thẳng tắp nhìn lại lão thái gia. "Cô ấy là bạn gái cũ của tôi."
Lời này quả thực đúng là đổ thêm dầu vào lửa, Lão thái gia rống to: "Phản rồi! Trình Ý mày quỳ xuống cho tao! Ngụy quản gia, đi lấy cây gậy của tôi ra đây!"
Trình Ý tỏ ra rất không sao cả, trầm mặc quỳ xuống.
Bà hai lúc này cũng không nhịn được nữa, đi đến cạnh con trai quỳ theo, giọng nói mang theo khẩn cầu cùng khóc lóc. "Trình Ý nó là nhất thời hồ đồ, cầu xin Lão thái gia tha thứ cho nó đi."
Chu Hồng Hồng bị cảnh Lão thái gia tức giận dọa sợ, đứng ở một bên không biết nên làm như thế nào cho phải. Cho đến khi khúc gậy sắt bằng đường ống nước xuất hiện trong tay Lão thái gia, cô mới giật mình tỉnh lại.
Đó là gậy sắt! Mặc dù Lão thái gia tuổi đã cao, nhưng nếu cứ đánh như thế, cũng không phải nhẹ đâu.
Cô cố kiềm chế nỗi sợ hãi, điều chỉnh cho giọng của mình có vẻ trấn định một chút. "Lão thái gia, đó là một người bạn của con."
Chu Hồng Hồng trong đầu vô cùng rối loạn, cô không biết Lão thái gia hiểu rõ bao nhiêu đối với chuyện của Trình Ý và Thời Tiệp Nghệ. Nhưng mà trong cơn kích động, cô cũng chỉ có thể nghĩ đến một lời giải thích như vậy thôi.
"Cháu có một bạn học cũ chuyển nhà đến làng Ô Sơn, bạn học của cháu là bạn cùng lớp với Thời Tiệp Nghệ. Cháu từng đi tìm bạn học đó, cũng biết Thời Tiệp Nghệ. Sáng sớm hôm nay, cháu và Trình Ý đi xem phim, gặp được cô ấy. Chúng cháu ba người cùng nhau xem phim."
Trình Ý ở một bên nghe xong, vẫn quỳ thẳng tắp, không ai phát hiện hắn khẽ nhíu mày.
Lão thái gia đang muốn giơ gậy đánh lên người Trình Ý, bị lời này của Chu Hồng Hồng mà động tác sững lại.
"Vậy Trình Ý nói đó là bạn gái cũ, là chuyện gì hả?" Lão thái gia trừng mắt nhìn Trình Ý, cơn giận vẫn chưa nguôi.
"Đó là trước kia. Bây giờ đã không có gì nữa." Chu Hồng Hồng nói chuyện có thứ tự rõ ràng." Chuyện trước kia Trình Ý đã nói với cháu rồi. Đều đã là quá khứ, cháu cũng không để ý."
Lão thái gia trầm mặc. Trình gia mọi người cũng trầm mặc.
Kỳ thật trong lòng Chu Hồng Hồng cũng kinh hoàng, cô lại âm thầm hít sâu một hơi, nói tiếp: "Lão thái gia, cháu tin tưởng Trình Ý. Anh ấy đã chặt đứt quan hệ với cô gái kia rồi. Hiện tại họ chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa cháu đều ở cùng."
Lão thái gia quay đầu hỏi Trình Ý, giọng nói vẫn to như trước. "Hồng Hồng nói là sự thật?"
"Là thật. Lão thái gia, là thật." Bà Hai chỉ sợ con mình bướng bỉnh, vội vàng lên tiếng.
"Ta không có hỏi cô! Trình Ý tự mình trả lời!"
Bà Hai cúi đầu, hơi nghiêng mặt, liều mạng nháy mắt ra dấu cho Trình Ý.
Trình Ý thấy, qua một hồi lâu mới mặt không thay đổi nói: "Là thật."
Lão thái gia trong lòng có tính toán, lại thấy Chu Hồng Hồng bộ dạng khẩn trương nhìn Trình Ý, liền để cho quản gia thu gậy về.
Người Trình gia rốt cục mới yên lòng. Với mức độ tức giận này của Lão thái gia, Trình Ý nếu thật sự bị gia quy xử trí, chắc chắn sẽ mất nửa cái mạng.
Mọi việc dịu xuống rồi, Lão thái gia cũng không cho Trình Ý ăn cơm, bắt hắn đưa Chu Hồng Hồng về nhà.
Ở trên đường Trình Ý phá vỡ im lặng giữa hai người, cười lạnh nói: "Chu Hồng Hồng, cô có đầu óc hay không thế?"
"Cái gì?" Chu Hồng Hồng bị hắn đột nhiên lên tiếng, vội đề phòng.
"Nói dối vụng về như cô, cô cho là có thể giấu diếm được Lão gia tử? Ông ấy tùy tiện tìm một người ở làng Ô Sơn hỏi cũng biết tôi cùng cô ấy đã từng xảy ra chuyện gì."
"..." Chu Hồng Hồng lúc ấy thấy tình thế cấp bách, thật sự không có biện pháp gì, hiện tại tự mình nghĩ lại, trả lời như thế có đến muôn vàn sơ hở. "Không thì biết làm sao?"
Trình Ý trả lời bằng giọng lạnh băng muôn thuở "Để cho ông ấy đánh tôi một chút là xong, chờ ông hết giận là được. Cô dính vào làm cái gì."
Chu Hồng Hồng nắm tay. "Đó là sắt đấy! Anh không muốn sống nữa à!"
"Từ khi vào Trình gia đến nay, bị đánh nhiều lắm rồi, vẫn sống tốt đến bây giờ đó thôi."
Trình Ý nhẹ nhàng bâng quơ nói, Chu Hồng Hồng nghe được tim cũng run lên.
Cô biết hắn không được sủng ái ở Trình gia, nhưng thật không nghĩ tới, Trình lão thái gia đối với hắn nhẫn tâm như thế.
Hơn nữa cái tên Trình Hạo mới thật sự là biến chất, Trình Ý chẳng qua chỉ là lấc ca lấc cấc chút thôi.
Tuy rằng hắn lạnh nhạt với nàng, nhưng bọn họ vốn là người xa lạ, chẳng qua là do Lão thái gia khăng khăng cố chấp mới khiến bọn họ thành một đôi.
Chu Hồng Hồng nghĩ như vậy, cảm thấy thái độ của hắn đối với mình cũng là có chút tình nghĩa.
"Trình Ý... Dù sao tôi cũng đã nói dối, nếu Lão thái gia thật muốn hỏi tới, tôi sẽ gánh vác."
Trình Ý nghiêng đầu nhìn cô một cái. "Ờ, tuỳ cô thôi."
--
Chuyện sau đó phát sinh thật sự rất đột ngột.
Lão thái gia tự mình đi đến Thời gia một chuyến, đại ý nói rằng Trình Ý đã có hôn phối, đề nghị Thời Tiệp Nghệ không cần dây dưa nữa.
Thời gia lúc trước không đồng ý Trình Ý cùng con gái mình kết giao, sau này Thời Tiệp Nghệ nói đó là Trình gia thiếu gia.
Thời gia tuy rằng cũng là nhà giàu, nhưng thực ra vẫn kém Trình gia vốn xuất thân thương nhân. Trong làng Vĩnh Cát đại danh của Trình gia vốn rất vang dội.
Thời Tiệp Nghệ lén dấu đi thân phận con vợ lẽ của Trình Ý, sau khi nhà cô ta hỏi rõ tình huống củaTrình Ý, cô ta ra sức nói mãi, mẹ Thời không đồng ý cô bèn khóc lớn náo loạn.
Rơi vào đường cùng, Thời gia đành phải nới lỏng quản lý con gái, chỉ kêu con gái nhà mình đừng để cho thằng nhóc kia chiếm tiện nghi. Thời Tiệp Nghệ thề son thề sắt bảo đảm sẽ không để bị ăn hiếp.
Thời gia vốn muốn bấu víu vào Trình gia, tính chờ Trình Ý và Thời Tiệp Nghệ ở bên nhau đến lúc chín muồi mới nói chuyện hôn nhân.
Nhưng hiện nay, đối phương lại đã có hôn phối, hơn nữa Trình lão thái gia ám chỉ Thời Tiệp Nghệ không an phận, dám câu dẫn cháu trai ông ta, vì thế thái độ của Thời gia cũng thay đổi vô cùng sắc bén.
Cuối cùng là buồn bã chia tay.
Ngay đêm hôm đó, Thời Tiệp Nghệ tự sát.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
58 chương
401 chương
121 chương
80 chương
25 chương
10 chương
37 chương
10 chương