Tiết đại hàn, trời càng ngày càng lạnh, không khí lúc nào cũng âm u. Kể từ sau khi mang Tiểu Cam trở về biệt viện, Tiểu Tình lải nhải cả ngày không thôi, rồi lại không cho Hải Đường ra khỏi cửa nửa bước vì sợ nàng sẽ mang thêm “tiểu cẩu tiểu miêu” nào đó trở về nhà. Tiểu Cam vì chuyện này mà tức giận vô cùng, tuy nàng ta thừa nhận mình là một phiền toái nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại thiếu phu nhân nha! Hải Đường nhìn Tiểu Cam cùng Tiểu Tình đấu võ mồm, mỗi ngày như vậy trôi qua cũng không gọi là nhàm chán. Nha đầu Tiểu Cam vẫn chưa đến mười lăm tuổi nhưng rất chịu khó, mặc kệ Tiểu Tình phân phó việc gì cũng tận lực chu toàn. Hiện tại Tiểu Tình khá nhàn rỗi, phần lớn thời gian đều ngồi trong phòng của Hải Đường mà may may vá vá, cũng không biết tại sao có nhiều thứ cần phải may vá như vậy. Tiểu Cam luôn ngồi bên cạnh Tiểu Tình ríu rít nói không ngừng, một buổi sáng mà Trầm nhũ mẫu đã cau mày vài lần, rồi lại hướng nhìn sang Tiểu Tình tỏ vẻ bất mãn. Hải Đường ngửi thấy hương thơm thức ăn, tiếp theo nàng nhanh tay đem một mớ đậu luộc bỏ vào miệng. “Tiểu Cam, vì sao ngươi không chịu xuất phủ?”, Hải Đường lại ngốn thêm một chiếc bánh bao nhân đậu. “Phụ thân thật vất vả mới đưa được ta vào phủ, nếu bị đuổi ra ngoài thì sẽ bị phụ thân đánh chết a!” “Trong nhà ngươi còn có ai không?” Ánh mắt Tiểu Cam có chút u ám, “Còn có hai em trai, phụ thân là tá điền của Phương gia, hai em trai đều còn nhỏ, năm ngoái mẫu thân đã qua đời. Ở trong phủ mỗi tháng đều phát tám đồng tiền tiêu vặt, trừ khoản địa tô phải nộp thì số tiền còn lại cũng đủ cung cấp cho Nhị đệ đi học. Nhị đệ của ta rất thông minh lại chăm chỉ, Lý tiên sinh nói hắn tương lai có thể thi đỗ tú tài”. Nhắc đến Nhị đệ, mắt Tiểu Cam sáng thêm một chút. “Tiền tiêu vặt hằng tháng? Tiểu Tình, tiền tiêu vặt của ngươi cũng là tám đồng sao?”, Hải Đường liếc mắt nhìn chiếc áo may gần xong đang nằm trên tay Tiểu Tình. “Ta là đại nha hoàn, tiền tiêu vặt hằng tháng nhiều hơn Tiểu Cam hai đồng” “Còn tiền của ta đâu?” “Tiểu thư là Đại thiếu phu nhân, trong phủ trừ các vị lão gia cùng phu nhân thì tiền tiêu vặt của tiểu thư là cao nhất”. Tiểu Tình nói ra một con số, Hải Đường tính toán một hồi, nếu đổi thành nhân dân tệ thì so với tiền lương lúc trước còn nhiều hơn. Hải Đường hắc hắc cười thầm. Qua mấy ngày rét lạnh căm căm, rồi thì một đêm tuyết cũng âm thầm rơi xuống. Hải Đường bị tiếng cười khanh khách của Tiểu Cam đánh thức, nha đầu chết tiệt kia, không để người khác ngủ hay sao! Tiểu Cam chạy xộc vào, “Thiếu phu nhân, tuyết rơi, tuyết rơi rồi!”. Hải Đường vốn đang mơ mơ màng màng liền lập tức tỉnh táo, Tiểu Cam lấy từ trong tủ ra một chiếc áo khoác choàng lên người nàng rồi bê tới một chậu nước cho nàng rửa mặt, sau đó Trầm nhũ mẫu mang vào phòng một khay điểm tâm nóng hổi. Mấy ngày nay Trầm nhũ mẫu cùng Tiểu Cam dậy rất sớm để chạy đến nhà bếp nấu ăn. Lưu nương luôn tìm cớ này cớ nọ làm khó hai nàng, mỗi lần đều là bọn họ tự tay nấu nướng, bất quá Hải Đường cảm thấy hương vị món ăn không tồi. Đang cười cười nói nói thì lại nghe bên ngoài có người gọi, “Thiếu phu nhân ở đây sao?” Tiểu Tình vội vàng bước ra ngoài, “Tiểu thư, Phương quản gia đến!” Người bước vào cúi đầu hành lễ với nàng, “Phương Trấn bái kiến Thiếu phu nhân”. Hải Đường không cười nữa mà chỉ gật đầu xem như đáp lễ, “Phương quản gia đến đây có chuyện gì sao?” “Thưa thiếu phu nhân, phu nhân muốn ta báo với ngài một tiếng. Hiện tại trời trở lạnh, thức ăn mang từ nhà bếp đến phòng cũng sẽ đông lại. Vậy nên từ ngày mai nhà bếp sẽ không cung ứng thức ăn nữa, các viện tự kiến lập phòng bếp, Lưu nương sẽ phân phối nguyên liệu nấu ăn, mỗi viện cũng được cắt cử thêm một đầu bếp nữ”. “Vậy cũng tốt, đầu bếp nữ của ta đâu?” “Đang đứng đợi bên ngoài, tiểu nhân sẽ gọi nàng vào”. Phương quản gia mang theo một nữ nhân trung niên tiến vào phòng. Nữ nhân này mặc áo vải thô, trên vai còn mang theo một chiếc giỏ đan bằng mây, thoạt nhìn cũng có vẻ gọn gàng sạch sẽ. Tiểu Cam nói nhỏ vào tai Hải Đường, “Thiếu phu nhân, nàng họ Di gọi là Di tẩu, là quả phụ. Di tẩu cũng là người Lưu nương cảm thấy không vừa mắt. Ngày thường nàng ta thường nấu cơm cho bọn hạ nhân trong phủ”. Hải Đường nhẹ gật đầu, cũng không nói gì. “Di nương bái kiến Thiếu phu nhân”, Di tẩu hành lễ xong liền chuyển sang đứng nép vào cạnh cửa. Quản gia nói tiếp. “Thiếu phu nhân, ta xin phép đi trước, một lát nữa sẽ có người đến kiến lập phòng bếp, phỏng chừng chỉ cần một ngày là có thể xong” “Ngươi đi đi” Trong phòng thật yên lặng, chỉ có thể nghe thấy thanh âm uống trà của Hải Đường. Buông tách trà xuống, Hải Đường có chút khách sáo nhìn Di tẩu, “Tiểu Cam, mang ghế mời Di tẩu ngồi” Di tẩu liên tục xua tay, “Không, không cần đâu, ta đứng được rồi”. “Không sao đâu, Di tẩu cứ việc ngồi xuống. Thiếu phu nhân tốt lắm, ngươi a, sau này cứ việc an tâm ở đây hầu hạ thiếu phu nhân đi”, Tiểu Cam lôi kéo Di tẩu ngồi xuống rồi vội vàng làm công tác tuyên truyền cho chủ tử nhà mình. “Được rồi, mọi người rồi xuống hết đi. Biệt viện của ta cũng không có nhiều quy củ như vậy, làm người chỉ cần thành thật là được, muốn thứ gì thì trực tiếp nói với Tiểu Tình. Việc kiến lập phòng bếp ta cũng không hiểu rõ lắm, còn phải nhờ Di tẩu chỉ điểm một phen” Di tẩu vội vàng đứng dậy đáp lễ, “Thiếu phu nhân khách khí, biệt viện này ta cũng không rành lắm, người muốn chọn nơi nào làm phòng bếp?” “Chọn một căn phía sau tiểu viện đi” “Thiếu phu nhân, ta có thể đến nhìn qua một chút không?” Hải Đường phân phó Tiểu Cam hướng dẫn nàng ta đến hậu viện, một lát sau hai người quay trở lại phòng, “Thiếu phu nhân, ta vừa mới xem qua gian phòng đó, bếp lò đặt ở gian phía tây là tốt nhất, nhưng còn phải mở thêm hai cửa sổ hai bên, còn phải xây thêm bồn nước, nơi này cũng khá xa phòng bếp nên than khói cũng sẽ không ảnh hưởng đến người. Gian phòng bên cạnh có thể dùng làm kho chứa thực phẩm và nguyên liệu nấu ăn” “Vậy ngươi cứ tính toán đi, đợi lát nữa có người tới thì nói với họ, cần gì thì cứ nói với Tiểu Tình, về sau ngươi cũng phải ở lại biệt viện nên hãy chọn một căn phòng đi”. Di tẩu lại đứng lên hành lễ, “Đa tạ thiếu phu nhân, ta còn một chuyện muốn bẩm báo. Ta có thể đặt làm một bếp lò đặc biệt không?” “Đặc biệt?”, Hải Đường nhướn mắt nhìn Di tẩu. “Đúng vậy, nhà của ta lúc trước có sử dụng qua loại bếp lò này. Bên cạnh bếp làm một ống dẫn bằng sắt, ngày thường chỉ cần ủ lửa thì trong bồn sẽ có nước ấm dùng thường xuyên, quả thật rất tiện lợi”. Hai mắt Hải Đường sáng lên, đó không phải là bếp lò hiện đại sao. “Thiếu phu nhân, đó là loại bếp lò gì vậy?” Hải Đường vỗ vỗ đầu Tiểu Cam, “Là thứ tốt, đem giấy bút đến đây. Di tẩu, ta nghe ngươi miêu tả cũng hiểu được một chút, nhưng ta sợ thợ rèn không hiểu. Để ta vẽ cho ngươi một bức tranh, ngươi xem có giống không”, Hải Đường nguệch ngoạc một hồi rồi chìa bức tranh cho Di tẩu xem, “Có phải là nó không?” Di tẩu cầm bức tranh nhìn một lát rồi liên tục nói “đúng đúng đúng…” “Tiểu Cam, trong phủ có thợ rèn không? Không có hả, được rồi!”, Hải Đường lại nhấc bút vẽ thêm một bức tranh, một chiếc lẩu uyên ương thời hiện đại hiện lên trên trang giấy, “Người cầm hai bức tranh này đi cùng Trầm nhũ mẫu vào thành tìm thợ rèn, nói là làm cho ta, nhớ kỹ, chiều ngang cỡ này…chiều rộng cỡ này…”. Hải Đường khoa tay múa chân nửa ngày, Tiểu Tình đành trực tiếp dùng thước dây đo đạc một hồi rồi ghi con số cụ thể đưa cho Tiểu Cam, “Ngươi đi nhanh về nhanh, tốt nhất làm xong nội trong ngày hôm nay. Tiểu Tình, ngươi đưa tiền cho nàng đi. Nếu phải đợi thì ngươi ở lại đợi thêm một chút cũng được”. Buổi chiều, đám thợ hồ đã đến, Di tẩu chỉ huy mọi việc. Tiểu Tình đứng quan sát một hồi mới quay trở về bẩm báo với nàng, “Tiểu thư, Di tẩu làm việc rất chu đáo” “Di tẩu không nói nhiều nhưng làm việc cẩn thận, cũng là một người thành thật kiên định. Vì sao Lưu nương không vừa mắt nàng?” Tiểu Tình lại bắt đầu cuộc sống may vá của nàng, “Ta vừa mới hỏi Tiểu Cam, hình như trước khi nàng vào phủ thì phu quân qua đời. Sau khi vào phòng bếp thì không biết nịnh bợ Lưu nương nên bị tẩy chay. Không biết tài nấu nướng của nàng thế nào?” “Ta chỉ cần người thành thật, những thứ khác không thành vấn đề, tài nghệ nấu nướng cũng cần thời gian tập luyện? Thức ăn Tiểu Cam và Trầm nhũ mẫu nấu ta vẫn ăn ngon đó thôi, không cần chú ý nhiều vậy đâu” Tiểu Tình đưa chỉ lên môi cắn đứt, “Nói vậy cũng đúng, từ lúc vào Phương phủ đến nay, tiểu thư mặc dù sống không sung túc gì nhưng đã cười nhiều hơn, lượng cơm ăn cũng nhiều hơn trước” Hải Đường buông quyển sách trên tay, sắc mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Tình, “Nói đến ăn cơm, về sau các ngươi ngồi ăn cùng ta, có vậy ăn sẽ càng ngon hơn” “Cái này…không hợp quy củ” “Quy củ? Không có nhiều quy củ vậy đâu! Ngươi ngẫm lại đi, trong biệt viện này có mấy người có thể ngồi ăn cơm chung với ta? Dùng bữa một mình thật chán a! Hơn nữa lúc ta ăn cơm các ngươi cứ đứng đó nhìn, ta ăn cũng không thấy ngon nha! Quyết định vậy đi, đừng đem quy củ gì nói với ta, càng nhiều người càng náo nhiệt mà” Sắc trời chạng vạng, Trầm nhũ mẫu cùng Tiểu Cam đã trở lại biệt viện. Bọn họ mang theo những đồ vật mà Hải Đường đã đặt làm. Di tẩu nói những món đồ này phải dùng lửa đun cả đêm, ngày mai sẽ dùng than nướng một chút,ngày mốt là có thể sử dụng được. Ngày thứ hai, Hải Đường ấn vào tay Di tẩu một danh sách liệt kê tất cả những dụng cụ sử dụng trong phòng bếp, còn có các loại gia vị linh tinh. Chỉ cần bếp lò có thể dùng được liền “nổ súng”. Trù phòng trong phủ cũng đưa các loại nguyên liệu đến, Di tẩu xem qua có chút không hài lòng. “Di tẩu, làm sao vậy?” Tiểu Cam nhìn ngó nguyên liệu đem tới một hồi liền tức giận chạy ra ngoài, Trầm nhũ mẫu nhanh tay tóm nàng trở lại, “Thiếu phu nhân, người xem, đây không phải là khi dễ chúng ta sao? Nguyên liệu nấu ăn toàn loại hạng trung, đến cả tổ yến cũng hạng trung, không có món nào là thượng phẩm, số lượng cũng không nhiều. Người nhìn những con gà này đi, cũng không phải là gà “ô cốt” (KNQ: ta chẳng biết là gà gì!). Ngài là Thiếu phu nhân, thực phẩm quần áo đều là hàng thượng phẩm. Không được, ta phải gặp Lưu nương làm rõ chuyện này” Hải Đường xoa xoa trán nói, “Bỏ đi, ngươi cho là một Lưu nương nho nhỏ lại dám đối nghịch với ta sao? Phía sau lưng nàng hẳn có chỗ dựa. Bây giờ nếu ngươi chạy đến chất vấn nàng, ta dám cam đoan nàng hẳn có ngàn vạn lý do để trách ngược lại ta. Nếu để ta đi, biệt viện này về sau sẽ không còn an tĩnh như trước nữa. Di tẩu, mấy thứ này không thể sử dụng sao?” Di tẩu kiểm tra một hồi rồi nói, “Thưa thiếu phu nhân, có thể sử dụng được”. Hải Đường nghĩ ngợi một lúc, “Di tẩu, phỏng chừng về sau nguyên liệu bọn họ đưa tới cũng không tốt lắm, ngươi cũng nên biết chuyện này, có người trong phủ cảm thấy ta không vừa mắt. Ngươi nguyện ý lưu lại sao?” Di tẩu đột nhiên quỳ xuống, “Thiếu phu nhân, người đừng nói vậy, ta chỉ là một hạ nhân nhưng ta hiểu chuyện, trong phủ này người thật sự thiện lương e là chỉ có một mình thiếu phu nhân. Chủ tử như vậy sao ta lại không theo?” Hải Đường bảo Tiểu Cam đỡ nàng ta đứng dậy, “Được rồi, nếu đã vậy thì chúng ta phải cân nhắc một chút, xem ngày tháng tiếp theo phải chuẩn bị thế nào” “Thiếu phu nhân, những con gà này mặc dù không phải là gà “ô cốt” nhưng lại có một cặp, chúng có thể đẻ trứng, cứ xem như cung cấp thêm thực phẩm”, Di tẩu vừa nhìn hai con gà vừa nói. Đúng vậy, còn gà thì còn trứng, còn trứng thì còn gà, “Được rồi, các ngươi đi thu xếp một chút, đem tất cả bỏ vào kho lương thực. Ế, sao rau dưa ít vậy?”, chỉ có một đống cải trắng, vài bó rau chân vịt, rồi thêm một đống linh tinh gì gì đó, “Nhiêu đây có thể ăn trong bao lâu? Thời điểm đưa thức ăn tiếp theo là khi nào?” “Người trong trù phòng nói mùa đông này trong phủ cũng không có nhiều rau dưa có thể ăn, sợ là sang năm mới có” Hải Đường trợn tròn mắt, còn đến hai mươi ngày nữa mới bước sang năm mới, xem ra phải lên kế hoạch kỹ lưỡng một chút, “Di tẩu, ngươi dọn một góc trong kho, nhớ quét tước sạch sẽ, trên đồ ăn để một gốc cây Khỏa Mã (KNQ: ta không biết cây gì) là được. Rau chân vịt thì để nguyên vậy nhưng để ở nơi thoáng mát, củ cải thì cắt bỏ chỗ bị hư hỏng, những thứ khác không cần động vào”. Ta nói xong liền nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mấy người bọn họ. Thảm, sao ta lại quên mất chuyện này, ta đường đường là thiên kim đại tiểu thư nha! “Mấy ngày trước ta có đọc trong sách viết như vậy, cũng không biết có đúng hay không?” Hải Đường cẩn thận giải thích.