Hải Đường Hoa Lệ
Chương 13
Biệt thự to lớn nằm ở vùng ngoại ô, có thể nói đây là tòa biệt thự lộng lẫy nhất khu nhà thượng lưu này. Tiêu Hoằng ngồi ở bàn ăn tại vị trí chủ vị, giáng vẻ uy nghiêm, cầm tờ báo đọc từng chữ, đột nhiên ngước mắt nhìn cô con gái độc nhất Tiêu Mặc Linh "Linh nhi, việc đó thế nào rồi?"
Tiêu Mặc Linh thở dài, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc cau có "Bố đừng nhắc nữa, thật bực mình."
"Có chuyện gì sao?"
"Tiệp Tích Ngôn...anh ta đột nhiên chạy theo Lâm Hải Đường, còn cảnh cáo con đừng xuất hiện trước mặt anh ta. Bố nói xem, thực đáng ghét." Tiêu Mặc Linh quăng đôi đũa lên bàn, đến tận bây giờ mỗi khi nhắc đến chuyện đó, cô đều cảm thấy rất căm phẫn. Cô có gì thua Lâm Hải Đờng, ngoại hình, khuôn mặt, gia thế tất cả đều vượt bậc. Cô ta chẳng qua chỉ là một đứa ăn nhờ ở đậu Tiệp gia, cả tư cách nói chuyện với cô cũng không có huống hồ là chuyện tranh giành.
Tiêu Hoằng nhíu mày "Con phải mau nghĩ cách kéo cậu ta về phía mình chứ." Ông cần có Tiệp thị giúp đỡ để nâng cao tầm vóc của công ty, nếu con gái ông và Tiệp Tích Ngôn cắt đứt không phải rất thiệt thòi sao?
"Bố, bố nghĩ chuyện này đơn giản sao? Con đang nghĩ cách." Từ nhỏ đến lớn, bất cứ thứ gì, chỉ cần Tiêu Mặc Linh muốn nhất định phải có được, bằng không kẻ khác đừng mơ tưởng. Nhưng cô không thể xem nhẹ lời của Điềm Thẩm Lang, con người đó, ai mà không biết. Không cần phân biệt già trẻ lớn nhỏ, phàm là kẻ đắc tội với hắn đều không thể yên thân, kể cả nữ nhi... Tiêu Mặc Linh trầm tư...Lâm Hải Đường chắc chắn sẽ lại đến bệnh viện, cô chỉ cần cho người theo dõi, lúc ấy có thể gặp được Tiệp Tích Ngôn, lần này cô sẽ dùng kế khác, khóe môi xinh đẹp nhếch lên cao. Chẳng lẽ người như cô lại không thể thắng một kẻ mù??
***
Khu nhà đang được xây sắp hoàn thành, Lâm Hải Đường hằng ngày ngoài việc viết sách cô cùng Tiệp mẫu ngồi trò chuyện, tâm trạng được cải thiện rất tốt. Mỗi ngày Tiệp Tích Ngôn đều về nhà ăn cơm trưa cùng cô, cuộc sống rất yên bình. Việc hiến giác mạc vẫn chưa có tin tức gì, nhưng cô cũng không mấy quan tâm. Đối với Lâm Hải Đường, bóng tối hay ánh sáng đều như nhau...
Đầu xuân, tuyết rơi phủ trắng khắp Thượng Hải, chỉ cần thở thôi cũng ra khói. Tuyết rơi khá dày, hồ bơi ngoài sân Tiệp gia đã được rút hết nước và đóng lại để tuyết không rơi vào, đối với thời tiết buốt lạnh đến run người như thế, Lâm Hải Đường tuyệt nhiên được Tiệp Tích Ngôn chăm sóc rất kỹ và luôn giữ cô ấm áp. Vì thể lực khá yếu nên cô thường ở trong phòng ít khi ra ngoài. Vì vậy cô đã bí mật đan một chiếc khăn choàng bằng len. Ai nói người khiếm thị là không biết đan? Tuy rất chậm vì phải tự tìm mũi kim, chỉ, hơn nữa khi đan cô phải đưa tay sờ thử xem có đúng không. Đây là việc nhàn rỗi lúc Lâm Hải Đường ở trong phòng.
Cô biết Tiệp Tích Ngôn là người đàn ông có thể lực cực kỳ tốt, hằng tập thể dục để tăng cường sức khỏe, vì vậy đối với thời tiết lạnh lẽo này anh cảm thấy rất bình thường. Nhưng cô vẫn muốn đan cho anh một cái khăn quàng, phòng ngừa vẫn hơn. Kiếp trước, cô từng đan cho anh một cái giống vậy, nhưng tiếc thay bị anh tàn nhẫn ném vào thùng rác, khinh miệt chê bai. Lâm Hải Đường nửa muốn tặng nửa không, tuy bây giờ hai người là vợ chồng, anh đối xử với cô rất tốt, nhưng sợ hãi trước kia vẫn chưa phai.
Nghe nói hôm nay Tiệp Tích Ngôn sẽ về nhà sớm nên cô muốn đón anh, lấy can đảm để tặng Tiệp Tích Ngôn chiếc khăn choàng. Tiệp mẫu thấy cô từ xa, bà vui vẻ bước đến đỡ cô ngồi xuống ghế sofa "Sao con ra đây?"
Lâm Hải Đường mỉm cười "Con muốn chờ Tích Ngôn. Có thứ muốn đưa anh ấy xem." Cô đặt một hộp hình vuông trên bàn.
"Là gì vậy?"
"Một lát mẹ sẽ biết." Lâm Hải Đường cười tươi, Tiệp mẫu cũng không hỏi thêm, nhìn hai người thuận vợ thuận chồng, yêu thương nhau nhiều đến thế bà không cần lo lắng vô ích.
"Chào mẹ, vợ, anh về rồi." Tiệp Tích Ngôn đứng ngoài cửa cất tiếng, Lâm Hải Đường liền đứng lên, bước chậm về phía phát ra giọng nói. Khóe môi mỏng giương lên, hai tay anh dang rộng giống đang chờ cô đến gần mình. Lâm Hải Đường bước từng bước, vô tình vấp ngã, ngã thẳng vào lồng ngực to rộng.
Tiệp Tích bật cười thành tiếng "Haha... kiểu đón chào này được đấy." sau đó ôm chặt lấy cô, đặt cằm lên cái đầu nhỏ, anh bây giờ mới để ý, Lâm Hải Đường thật kiều nhỏ, chỉ đứng đến gần vai anh, Tiệp Tích Ngôn nói như tiếng thở dài khe khẽ "Bà xã.... ấm quá."
Lâm Hải Đường buông anh ra, dịu dàng cất tiếng "Em có cái này muốn cho anh xem."
"Là gì vậy?" Tiệp Tích Ngôn theo cô đến ghế sopha, Lâm Hải Đường cầm hộp giấy đưa cho anh. Tiệp Tích Ngôn ngạc nhiên đưa tay mở ra, chiếc khăn quàng màu đỏ đặt ngay ngắn bên trong. Lâm Hải Đường im lặng, tim đập thình thịch chờ câu trả lời của anh.
Tiệp Tích Ngôn đầu tiên là kinh ngạc, sao cô có thể đan thành thạo một cái khăn quàng như thế. Anh khẽ cười, hôn lên môi cô "Đẹp lắm, cảm ơn em."
Tiệp mẫu nhìn chiếc khăn, quả thật đường đan rất tỉ mỉ lại đẹp. Lâm Hải Đường híp mắt cười, đôi mắt xanh sáng lên, giường như rất hạnh phúc. Nó giống như chiếc khăn kiếp trước cô tặng anh chỉ là được anh chấp nhận. Mọi thứ đã thay đổi.
Nói đến lạnh, năm nay lạnh hơn năm ngoái rất nhiều. Lâm Hải Đường tựa như chú mèo suốt ngày rúc trong chăn, chỉ cần rời khỏi, cả người sẽ phát run. Cô rất khó chịu. Tiệp Tích Ngôn đã lắp thêm lò sưởi trong nhà nhưng vẫn không khá lên. Nhìn cô mệt mỏi, tâm lại nhói đau. Lâm Hải Đường bước chậm trên hành lang tầng một, hôm nay cơ thể cô rất mệt dường như không chút sức lực. Tay gần chạm vào tay cầm cửa, cơ thể đột nhiên nhẹ hẫng, ngã xuống sàn....
***
Tiệp mẫu đứng đối diện với bác sĩ Chu Nam, ánh mắt bà không khỏi lo lắng. Anh mỉm cười, an ủi "Bác đừng lo, do cơ thể Hải Đường yếu ớt nên ngã bệnh. Truyền nước vào sẽ ổn."
Tiệp mẫu gật đầu cảm ơn. Bà quay sang nhìn Lâm Hải Đường, sâu kín thở dài. Lúc nãy, bà thật sự bị hù cho phát hoảng, đột nhiên cô ngất đi làm bà nhớ đến cảnh tượng trước kia, kể từ sau khi xảy ra tai nạn, Lâm Hải Đường dường như càng ngày càng yếu dần...
Khi Lâm Hải Đường tỉnh dậy cảm giác tay bị ai đó nắm chặt, đoán chừng là Tiệp Tích Ngôn đôi mắt sâu thẳm hiện lên niềm lo lắng "Hải Đường, thế nào?" Người nhà họ Tiệp đã đi về, chỉ còn lại mình anh.
Lâm Hải Đường nở nụ cười nhợt nhạt "Đã đỡ hơn rồi."
"Là anh không chăm sóc em tốt."
"Em không sao, chúng ta về nhà thôi."
Tiệp Tích Ngôn tuy muốn cô ở lại theo dõi tình hình nhưng biết Lâm Hải Đường trước giờ không chịu được mùi thuốc nên đồng ý đưa cô về nhà. Buổi chiều, đợi khi sức khỏe ổn định, Tiệp Tích Ngôn mới đưa cô về. Đột nhiên phía sau, vang lên tiếng gọi của Chu Nam, Tiệp Tích Ngôn đặt cô ngồi ở băng ghế "Em ở đây chờ anh."
"Ừm."
Chu Nam cất tiếng "Việc hiến giác mạc, chúng tôi đã tìm được vài người đồng ý, đợi khi có kết quả xét nghiệm tôi sẽ thông báo cho cậu."
Tiệp Tích Ngôn gật đầu "Cảm ơn." Xem ra, cô sắp có thể thấy lại rồi.
Lâm Hải Đường ngồi chờ, rất tò mò muốn biết anh và bác sĩ Chu đang nói chuyện gì. Bất chợt, một giọng nói trong trẻo xen chút tức giận vang lên trước mặt cô "Lâm Hải Đường?!"
Cô nhận ra giọng nói đó, là Tiêu Mặc Linh. Lâm Hải Đường giữ im lặng không trả lời. Càng chọc cô ta thêm tức giận, vươn tay kéo cô đứng lên. Cổ tay bị siét chặt "Cô... đừng ở đây mà chảnh chỏe. Hừ... nói mau, Tích Ngôn đang ở đâu?"
Lâm Hải Đường cố thoát tay, mày nhỏ nhíu lại. Tiêu Mặc Linh sao có thể ngày càng ngang ngược như thế? Lần trước đẩy cô ra ngoài đường, bây giờ vô duyên vô cớ gây sự. "Buông ra..."
"Mau nói tôi biết, Tích Ngôn đang ở đâu?" Tiêu Mặc Linh hét ầm lên, thu hút mọi người xung quanh khiến cuộc nói chuyện của Tiệp Tích Ngôn và Chu Nam, anh hướng mắt về đám đông gần cầu thang, nhìn thấy cô bị người khác ức hiếp. Tiệp Tích Ngôn vội chạy đến, giữ hặt tay Tiêu Mặc Linh "Buông cô ấy ra."
Tiêu Mặc Linh lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của anh, giống như chất đầy thịnh nộ, cô mím môi, căm phẫn hất tay Lâm Hải Đường. Vô tình khiến cô trượt chân, mất thăng bằng rơi thẳng xuống dưới. Tiệp Tích Ngôn kinh ngạc, không cần nghĩ ngợi, dùng thân ôm chặt lấy cô.
*Rầm....
Tiếng động lớn vang mạnh, Tiêu Mặc Linh bất động nhìn Tiệp Tích Ngôn ôm Lâm Hải Đường nằm dưới sàn, trên trán anh chảy rất nhiều máu. Toàn thân cô phát run, cô không phải cố ý đẩy Lâm Hải Đường, là cô ấy tự làm mình ngã. Không phải do cô, không phải.
.....
Tiệp gia lần nữa chạy vào bệnh viện, họ có cảm giác giống như từ bao giờ bệnh viện là ngôi nhà thứ hai của mình? Thường xuyên lui tới. Vị bác sĩ già từ phòng cấp cứu bước ra, nhìn cặp vợ chồng trung niên mỉm cười "Mọi người đừng lo, cậu trai ấy chỉ chấn thương nhẹ ở bả vai và đầu. Còn cô gái chỉ là hoảng sợ nên ngất thôi."
Tiệp Minh gật đầu cảm ơn, đỡ vợ đi đến phòng hồi sức. Tiệp Tích Ngôn và Lâm Hải Đường cùng lúc tỉnh lại, cô vội bước xuống giường tìm cửa để ra ngoài, y tá đứng bên cạnh lập tức đỡ lấy. Lâm Hải Đường níu lấy tay cô gái, hỏi "Y... y tá... người vừa nãy cùng tôi vào phòng cấp cứu..."
Y tá trẻ mỉm cười "Cô đừng lo, anh ấy đang ở phòng bên cạnh."
"Anh ấy có sao không?"
"Ừm... tôi nghe nói, anh ấy bị chấn thương bả vai và đầu."
Lâm Hải Đường sững người, tất cả là do cô... kìm nén nước mắt vào trong, cô không muốn để Tiệp Tích Ngôn thấy cô yếu đuối, theo y tá đi đến phòng bên cạnh, Tiệp mẫu thấy Lâm Hải Đường liền đi đến đỡ cô ngồi xuống bên giường. Lâm Hải Đường giả vờ không hề biết chuyện, cất tiếng hỏi "Anh không sao chứ?"
Tiệp Tích Ngôn mỉm cười, vươn tay vuốt tóc cô "Không sao, chỉ là vết thương nhẹ."
Lâm Hải Đường áp mặt vào tay anh, Tiệp Tích Ngôn...anh thật lòng không muốn cô lo lắng, ngay thời khắc này, Lâm Hải Đường cảm thấy bản thân mình rất đáng thương, người yêu vì mình mà bị thương lại nói dối không sao. Lâm Hải Đường gồng mình nén chặt nước mắt, hốc mắt đỏ ửng nhưng vẫn không khóc. Cô thoát tay, đứng lên, khuôn mặt rất dịu dàng "Em về phòng lấy điện thoại."
Y tá đỡ cô ra ngoài. Tiệp Tích Ngôn tuy không thể hiện ra ngoài, nhưng đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì. Đôi mắt đen láy nhắm chặt, lại là Tiêu Mặc Linh. Lần này, anh nhất định sẽ tính sổ với cô ta.
Lâm Hải Đường ngồi trên băng ghế, tay siết chặt vạt áo, nước mắt nặng trĩu kìm nén rất lâu bất chợt rơi xuống, không theo một quy luật nào chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô bật khóc... dù trước kia hay bây giờ đều mang lại phiền phức cho anh. Sau khi sống lại, quả thực giống như lạc vào giấc mộng đẹp, sau đó cùng anh kết hôn, nhưng cơ thể giống như không còn là của cô, thể lực rất yếu, chỉ cần gió lạnh sẽ ngã bệnh...
Tiêu Mặc Linh chậm rãi đi đến vốn không định gây sự với Lâm Hải Đường, nhưng cái miệng vẫn là thốt ra những lời cay độc "Tôi nói cô đó, rốt cục có thể làm được gì ngoài việc ngồi đây khóc lóc?"
Lâm Hải Đường tức giận, lỗi là do cô ta còn lớn giọng trách ngược cô, Lâm Hải Đường mím môi cất tiếng "Tiêu Mặc Linh, cô có thể dừng trò này được không? Bỉ ổi lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn liền ra tay?"
Tiêu Mặc Linh lần đầu tiên bị cô lớn tiếng, trong lòng một chút hối lỗi lúc nãy cũng không còn "Vậy tôi hỏi cô, cô bị mù mà vẫn bám theo Tích Ngôn? Gây phiền phức cho anh ấy, còn nữa nha... chắc khi anh ấy mệt mỏi cô cũng chẳng thể biết... vì... đâu thể nhìn thấy gì? Đến lúc anh ấy ngất đi, cô vẫn đứng đấy mà cười vui đấy." Nói xong quay lưng bỏ đi. Lâm Hải Đường cắn chặt môi dưới, ấm ức coi như không có gì... Ngồi phịch xuống ghế. Cô ta nói cũng đúng, nếu không phải y tá nói từ trước anh bị thương, chắc cô cũng tin lời anh nói là thật. Lâm Hải Đường đau đớn cười chế nhạo bản thân.
Điềm Thẩm Lang đứng từ xa nhìn một màn kịch như thế, chậm rãi đi đến, hắn dạo này có hứng thú nói chuyện với cô hơn, thong thả ngồi xuống ghế. Im lặng nghe tiếng nấc nhẹ, trầm lặng nói "Này."
Lâm Hải Đường ngẩn người, vội đưa tay lau nước mắt, Điềm Thẩm Lang cười khẩy "Tôi thật hâm mộ em, có thể chịu đựng cô ta đến vậy, nếu là tôi, dù không thấy gì, cũng có thể nhắm trúng người mà đánh. Lúc trước chẳng phải em như vậy?" Lúc còn học cấp ba, đã có lần hắn xém chút có thể chứng kiến cảnh cô và Tiêu Mặc Linh đánh nhau, chỉ tiếc, lão giám thị phát hiện ra sớm.
Lâm Hải Đường lắc đầu "Đánh rồi thì sao? Đối với cô ấy, tôi chẳng qua chỉ là kẻ ngay cả sức chống trả cũng không có." Nếu cô có thể chống trả thì năm lần bảy lượt đã không bị cô ta hãm hại đến thê thảm.
Điềm Thẩm Lang bật cười thành tiếng "Tôi nói em đấy, từ bao giờ đã trở nên thục nữ vậy?"
Lâm Hải Đường không trả lời, lau sạch nước mắt trên mặt, hít một hơi mạnh, cô đứng dậy đi vào phòng. Điềm Thẩm Lang đột nhiên cất tiếng "Để cậu ấy có thể thôi đau lòng thì em đừng màng đến những lời nói xung quanh. Chỉ cần nhìn em luôn hạnh phúc, cậu ấy đã mãn nguyện."
Lâm Hải Đường sững người, quay đầu lại, trên khóe môi nở nụ cười dịu dàng như gió xuân "Cảm ơn anh."
Đường Thẩm Lang hơi ngây người, sau đó bừng tỉnh đi vào trong.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
5 chương
14 chương
132 chương
71 chương
18 chương
40 chương