Gương mặt nhỏ tái nhợt, tràn đầy nước mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống, giống như là không thể tin được sự thật trước mắt. "Anh nói rồi anh sẽ làm tổn thương em." Đào Hoa rưng rưng nhìn anh, mặt không có chút máu há miệng muốn nói, nhưng hơi không lên được, cả người choáng váng, trông thấy cô sắp ngã, anh vứt bỏ ba lô lao tới, kịp thời ôm cô vào ngực. Cô nhắm chặt hai mắt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cổ áo anh, ở trong lòng anh nhẹ nhàng hít thở, mở mắt, yếu đuối mắng: "Anh, cái đồ khốn kiếp.... Hại cửa tiệm của em bị cháy.... còn hại em bị người ta bắt cóc, trúng đạn.... bây giờ phủi mông muốn chạy? Trên đời này.... làm gì có chuyện dễ dàng như thế!" "Anh....." Không ngờ cô sẽ có phản ứng thế này, anh không mở miệng được. Đào Hoa cảm thấy không còn choáng váng nữa, mở miệng dồn ép anh, "Anh có biết không, em phải vay 100 vạn mới mở được cửa hàng này, tất cả tiền, đều dồn vào cửa tiệm—— " "Anh sẽ trả hết cho em." Tròng mắt anh tối sầm lại, ngắt lời cô. Người đàn ông khốn kiếp này! Nghe thấy lời nói của anh, Đào Hoa bị chọc tức suýt chút nữa thì bất tỉnh. "Vậy vết thương trên vai em thì thế nào? Hai tay cô nắm chặt cổ áo anh, càng nói càng tức, "Anh có phải hay không cũng muốn trả hết tiền thuốc men? Nếu nói như vậy, đem luôn tiền phẫu thuật thẩm mĩ cho em đi, tránh để ông xã tương lại chê trên người em vết sẹo khó coi, hại em không ai thèm lấy!" Anh nghe vậy, trên mặt lúc thì xanh, lúc thì trắng, nhưng từ đầu tới cuối vẫn trầm mặc không nói. Đào Hoa thấy thế càng tức hơn, "Em hỏi anh, em trông rất xấu xí sao?" "Không phải." "Dáng người em không đẹp sao? Hay anh chê em bộ ngực quá lớn?" "Không có." "Vậy em yêu anh, chuyện này làm anh cảm thấy rất buồn nôn sao?" Trời a, anh thật không biết cô có thể nghĩ như vậy, nhìn cô tức giận nước mắt lưng tròng, anh rốt cuộc không đè nén được tình cảm đang sôi trào mãnh liệt trong lòng, nắm chặt cánh tay cô nói: "Đáng chết, anh làm sao lại cảm thấy buồn nôn, em là thứ tốt đẹp nhất mà đời này anh có được—— " "Vây anh lấy em đi!" Cô nhìn anh chằm chằm nói. "Đào Hoa....." Đối với khí thế mạnh mẽ của cô, anh hoàn toàn không biết phải làm gì bây giờ. Cô căn bản không hiểu được chính mình có bao nhiêu tàn nhẫn, cô xinh đẹp ngọt ngào, anh nguyện ý lấy tất cả để đổi lấy, cô bức bách như thế, giống như người đang cầm một chai nước suối hấp dẫn người đang bị chết khát trong sa mạc—— "Em muốn kết hôn, em muốn sanh con! Nếu như anh cảm thấy có lỗi, thì lấy em, nuôi em cả đời!" Cô hung hăng, tiến lên một bước. "Chết tiệt, em còn không hiểu?" Anh bị ép buộc tới mức không còn đường lui, chỉ có thể tức giận nói ra sự thật: "Chính là trước khi tới đây, anh là lính đánh thuê vì tiền bán mạng, em và anh căn bản là người hai thế giới! Người đàn ông tối qua chỉ là một trong những kẻ địch của anh, chỉ cần em ở cạnh anh, loại chuyện như thế sẽ xảy ra lần nữa! Không cần nói là kết hôn, chỉ cần ở cạnh anh em lúc nào cũng có thể bị dính líu, bị thương—— " "Em biết rõ, Cảnh Dã đã nói toàn bộ cho em." Cô lạnh lùng ngắt lời anh, "Cho dù trước đây anh là lính đánh thuê, vậy thì làm sao?" Cô biết? Chẳng lẽ cô không sợ sao? Ánh mắt anh tối lại, cổ họng khô khốc, "Em biết mình đang nói gì không? Em biết về sau sẽ phải đối mặt với cái gì không?" "Em biết rõ." Cô không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Cảnh Dã lúc đưa em về, đã đem tất cả khả năng có thể xảy ra nói rõ." Hải Dương không nói gì khiếp sợ nhìn cô, anh hoàn toàn không thể tin được cô lại không để ý. "Cảnh Dã cũng nói, anh ta trước đây cũng là lính đánh thuê, Hiểu Dạ bây giờ cũng vẫn tốt." "Bởi vì Hiểu Dạ và em không giống nhau...." Anh cảm thấy vô cùng yêu ớt, phản ứng của cô khiến anh hoa mày chóng mặt. "Cho nên anh chê em vô dụng!" Cô híp mắt, tức giận nói. "Không phải—— " "Em không biết dùng súng, anh có thể dạy em!" Cô lần thứ hai tức giận cắt ngang lời anh. "Em đừng mơ tưởng, anh cả đời cũng không cho phép em đụng đến thứ quái quỷ đó!" Vừa nghĩ tới việc cô cầm súng, sắc mặt anh khó coi gầm thét ra tiếng. "Cả đời? Ha ha....! Anh muốn bỏ đi, làm sao ngăn được em?" Cô đưa tay chỉ chỉ vào lồng ngực anh, cực kì tức giận mắng: "Mà anh cho rằng sau khi anh đi rồi, em sẽ không có chuyện gì sao? Hôm nay chỉ có một kẻ thù của anh tới bắt cóc em, làm sao anh biết ngày mai sẽ không có người thứ hai? Anh bây giờ rời đi, em không học cách tự vệ, chẳng lẽ ngoan ngoãn chờ người ta bắt cóc tống tiền sao?" Giả thiết của cô khiến cả người anh rét lạnh, cảm giác lạnh lẽo xông thẳng lên đầu. "Vậy...... điều đó không thể nào." Anh giọng nói khàn khàn, đáy mắt lại hoảng sợ. Nhìn thấy sự dao động của anh, Đào Hoa không ngừng cố gắng, "Làm sao anh biết là không thể? Anh có thể bảo đảm sao? Không thể, đúng không? Cho nên phương pháp tốt nhất, chính là anh lấy em!" Cô chém đinh chặt sắt tuyên bố biện pháp giải quyết, làm cho anh vô cùng xúc động. Cưới cô? Anh thật sự có thể cưới cô? Đây mới thật sự là phương pháp giải quyết tốt nhất? Ý nghĩ ngọt ngào này khống chế toàn bộ suy nghĩ của anh, không chịu rời đi. "Chỉ cần anh cưới em... em có thể chăm sóc anh." Đào Hoa giữ mặt anh, ôn nhu thuyết phục: "Em sẽ yêu anh, còn anh có thể bảo vệ em, em nấu cơm cho anh, anh sẽ giúp em sửa sang vườn hoa, lúc anh rảnh rỗi có thể đàn cho em nghe, em mỗi ngày sẽ bánh dâu tây anh thích...." Nghe lời nói của cô, Hải Dương có thể tưởng tượng ra hình ảnh hạnh phúc đó. "Em thật sự.... không sợ?" "Sợ? Em đương nhiên sợ, nhưng em càng sợ anh sẽ bỏ lại em." Cô hốc mắt ửng hồng, khẽ vuốt ve gương mặt của anh, dịu dàng yêu cầu, "Anh khong yêu em cũng không sao, em không ép anh phải yêu anh, nhưng xin anh.... đừng rời bỏ em...." Anh làm sao có thể không yêu cô? Tâm trạng hoàn toàn kích động, anh không thể tiếp tục kháng cự, chỉ có thể kéo cô vào trong lòng, ôm lấy cô. Trời ạ, người phụ nữ tốt như cô, anh làm sao có thể buông tay một lần nữa? Không bao giờ buông tay, anh sẽ dùng hết tất cả mọi thứ bảo vệ cô, cho dù muốn cả tính mạng anh, anh cũng nguyện ý! "Hải Dương?" "Được." Anh vùi đầu vào cô, khàn giọng nói: "Em muốn anh ở lại, anh sẽ ở lại." "Anh sẽ lấy em?" Cô giọng nói nghẹn ngào, không dám tin lời anh nói là sự thật. "Anh sẽ cưới em." Anh mở miệng cam kết. "Cả đời?" Cô cắn môi dưới, không nhịn được rợi lệ. "Đúng, cả đời." Anh nói. "Anh đồng ý..... cũng không được đổi ý......" Cô vịn cổ anh nức nở nói. "Sẽ không." Anh khàn giọng mở miệng, "Cả đời cũng không!" Nghe được lời nói khẳng định của anh, cô bật khóc, dựa vào vai anh khóc không ngừng, muốn đem toàn bộ uất ức hoảng sợ mấy ngày nay toàn bộ trút ra ngoài. Hải Dương hốc mắt ửng hồng, chỉ có thể ôm cô, vuốt nhẹ lưng cô, không tiếng động an ủi. Thật vất vả cô mới nín khóc, đôi tay lại vẫn ôm chặt anh. "Đào Hoa?" Anh ôm lấy cô, vuốt nhẹ mái tóc ngắn mềm mại. "Hả?" Đào Hoa hít hít lỗi mũi gương mặt nhỏ nhắn vẫn rúc vào vai anh không chịu nâng lên. "Anh yêu em!" Cô vừa nghe, nước mắt mãnh liệt tuôn trào, cô nắm chặt quả đấm, đánh vào người anh, nức nở mắng: "Đáng ghét.... anh đáng ghét...." "Anh nghĩ là em muốn nghe, em muốn anh thu hồi lại sao?" "Không cho phép! Không cho phép anh lấy lại!" Cô ngẩng đầu, níu vạt áo anh, lại phát hiện khóe môi anh hơi cong: "Em không phải nói em sẽ không ép anh?" Mặt Đào Hoa đỏ hồng, thẹn quá hóa giận quay đầu, nhưng anh lại đưa tay xoay mặt cô lại, dịu dàng hôn. "Hà Đào Hoa, anh yêu em!" Anh cụng vào trán cô, bình tĩnh, từng câu, từng chữ nói: "Anh muốn kết hôn, muốn cả đời ở chung một chỗ với em!"