Hai cực

Chương 6 : Đại học

Đi qua vài hành lang một đám nữ nhân thấy bên cạnh Học trưởng có một cô gái đi theo liền nghị luận “Đứa xấu xí đó là ai? Tại sao lại ở gần học trưởng cơ chứ!” “Xấu xí mau tránh ra!” Tiếng xì xào càng lớn, Hy Hy thì bị đứt dây thần kinh, mặt lại dày, một đường thẳng đi qua hai tai Bạch Nguyên Phong lạnh lùng lên tiếng “Các cô nói đủ chưa?” mọi thứ lại bình yên như cũ. ORZ! Đúng như cô nghĩ, cô gặp trúng mỹ nam vườn trường rồi, chàng hoàng tử trong mộng của bao cô gái, nghĩ mai sau cô bị một đám nữ nhân chanh chua bao vây liền rùng mình. Cực phẩm nam nhân tuyệt đối phải tránh xa vì cuộc sống thanh bình sau này. Cô thật tình ước gì mình có thể làm trạch nữ suốt đời, nếu không phải vì Adrena, trạch nữ sẽ là con đường cô quyết tâm đi theo. “Cô! Có người tìm cô” Bàn tay đang cầm bút dừng lại, Bạch Hạ Ân ngẩng đầu lên nhìn cô bé đi phía sau lưng thằng cháu, “Lam Hy? Phải không?” Đập vào mắt Lam Hy là mái tóc màu nâu mềm mại dài tới lưng, đôi mắt dài đầy sâu thẳm nhìn cô, nốt ruồi chu sa gần khoé mắt càng tăng vẻ đẹp thần bí, giờ cô đã hiểu vì sao Bạch Hạ Ân còn có biệt danh “Nữ thần anh túc”. Ngoài 30 càng làm tăng vẻ thành thục trầm ổn sâu không lường. “Vâng. Em là Lam Hy, xin chào giáo sư” Bạch Nguyên Phong bước ra ngoài đóng cửa, cô chợt nhận ra hình như hai người này có nét rất giống nhau, sẽ không phải là cô cháu chứ? Cô ngồi xuống đưa một tập hồ sơ Bạch Hạ Ân nhìn lướt qua “21 tuổi mà mới vào học năm nhất?” “Bởi vì một vài khó khăn nên cho tới bây giờ em mới có cơ hội học đại học” Chẳng lẽ nói 3 năm đó con đi tập quân sự bên Mỹ. Thành thật là tốt, quá mức thành thật thành hại. “Thôi được rồi tôi sẽ xem việc học cùa em trong vòng ba tháng để quyết định có nhận em hay không. Em thực sự muốn kiên trì làm nghiên cứu sinh? Điều này mất rất nhiều năm. 35 tuổi làm giáo sư không phải ai cũng đạt được. Các cô gái trẻ như em đều không muốn học vị cao, chỉ cần dựa người thượng lưu, đơn giản nhàn hạ. Con gái học vị càng cao càng ế” “Em không quan tâm! Em chỉ biết em muốn điều gì thì phải đạt được điều đó” Giáo sư bật cười “Một đứa trẻ mồ côi cầu tiến đầy tham vọng. Tôi thích tinh thần lạc quan của em. Nhưng! Hãy cẩn thận ngã đau” “Cảm ơn giáo sư đã nhắc nhở” Theo như cô được biết ông ngoại Lam Chấn Đông ngoài 80 đã nghỉ hưu, cậu đang làm giảng viên tại trường tên là Lam Chấn Phàm. Chị họ học y tá, anh họ học kinh doanh, có anh trong quân đội. Có lẽ cô nên lên một kế hoạch đầy tình cờ. Sau khi Lam Hy vừa bước ra khỏi phòng, Giáo sư Ân thì thầm “Lam Hy con gái Lam Diêu Linh, trông thật giống kể cả tính cách cố chấp” ------ Hồi ức ------ “Chị Linh chị thực sự vì một người đàn ông mà từ bỏ chính gia đình mình sao?” “Ân Ân! Chị luôn coi em như em gái, xin em hãy chăm sóc họ thay chị” “Chị sẽ phải hối hận!” “Quyết định của chị, chị sẽ chịu trách nhiệm” --- Lam Hy bước vào lớp học, nó khá giống một khán phòng với màn hình chiếu rất bự, bàn ghế xếp cong hình vòng cung. Cô thấy chỗ nào trống liền ngồi vào. Một lát sau tất cả chỗ đều có người ngồi trừ bàn gần chỗ cô. Cô đảo mắt một vòng, sau đó chống cằm trầm tư. Chủ nghĩa cộng sản chính là chủ nghĩa hợp theo loài, nhóm mỹ nhân, người nhiều tiền ngồi cùng nhau, trò chuyện rôm rả, xếp vào nhóm thích khoe mẽ. Có mấy người trầm tư ngồi trong góc, cô xếp vào nhóm người tàu ngầm thích quan sát. Hừm đủ kiểu nhưng kiểu đặc biệt không đụng hàng chính là cô. Sinh vật lạc loài! Cô đếm từ lúc bước chân vào cổng đại học tới tận bây giờ là nhận được gần trăm ánh mắt khinh bỉ, chục người cười cợt. Ở Mỹ vì cô còn bé nên ăn mặc như học sinh cấp 2 ai cũng thấy đáng yêu, bẹo má, cho bánh kẹo, nam ga lăng vô cùng. Bởi vì trong mắt họ “Em gái học đại học”. Với lại người nước ngoài rất ngưỡng mộ tôn trọng thiên tài, họ sẽ không ghen tỵ, tìm cách chơi xấu hạ bệ cô. Cô nhớ những năm tháng vô tư đó quá. Năm 2 đã có các tập đoàn lớn đến đặt hàng, học xong là hốt. Đáng tiếc cô chỉ nhận công việc thời vụ, cô không giống đa phần sinh viên hay làm bồi bàn phục vụ nhà hàng, ở nhà vẫn cày được. Tuy không làm nhiều, lâu lâu nhận 3-4 dự án nhưng tính theo tiền bên này. 1 dự án nếu sống kiểu trung lưu một mình thì dư dả 5-6 năm, còn sống thượng lưu thì một ngày bay sang Macau đánh bài hay vài ngày Dubai thì cũng bay sạch. Cô có thành kiến với đám quan nhị đại, phú nhị đại. Những người tự thân vận động đáng được phát phiếu bé ngoan. Đám ăn chơi đua đòi tán gia bại sản chưa kể còn sản sinh ra tật xấu. Nhưng kẻ đáng đánh nhất vẫn là cha mẹ bọn họ. Nếu không bao che con làm bậy, không dạy dỗ đàng hoàng. Một truyền thống con ông cháu cha hại nhiều hơn lợi. Cơ mà cũng phải thôi, không bao che cho người nhà chẳng lẽ bao che cho người lạ. Kệ miễn sao đừng chọc cô là được. Đụng vào không quản quan nhị quan tam, thiếu gia, phú nhị đại... Lập tức khai đao! Trảm! Hừm lại bị nhiễm phim Bao công... “Bọn mình có thể ngồi ở đây?” Chấm dứt suy nghĩ cô quay đầu nhìn hai bạn gái ăn mặc giản dị, khá xinh xắn, “Đương nhiên được” Hai người ngồi xuống, nhìn cô một lát “Bộ bạn học vượt hả?” Cô chống má chớp chớp mắt “Không. Năm nay mình 21 tuổi rồi” “Hì bạn cứ làm mình tưởng, không thể tin được. Bạn nên thay đổi một chút kẻo không có người nói: Em gái đi lạc à? Trường cấp 3 ở đằng kia” – Người bạn còn lại lên tiếng Cô thì thầm “Bộ dạng này cũng đáng yêu mà” nhưng cũng quay sang nói “Các bạn hài hước ghê. Mình là Lam Hy, rất vui được làm quen” “Sở Hạ rất vui được làm quen” – cô gái mái tóc nâu xoã dài “Diệp Trâm Anh rất vui được biết bạn” – cô gái mái tóc đuôi gà nở nụ cười