Hai cực
Chương 5 : ngày đầu đại học
“Ồ. Chào bạn. Mình là Hy Hy, cái tên Adrena xinh đẹp dành cho bạn. Vì bạn không chịu hợp tác nên mình đành tự thân vận động tìm hiểu. Chúc bạn buổi tối vui vẻ. Thân thể là tài sản chung nên đừng tổn hại”
Adrena cầm mảnh giấy vò nát, “Ngu xuẩn!”
Cô nhìn mình trong gương, âm u tựa u hồn, “Thánh thiện là thứ ngu ngốc nhất”
--- ------ ---
Hôm nay là ngày đầu tiên Hy Hy lạ lẫm bỡ ngỡ bước vào trường đại học X – đại học lớn nhất, tập hợp dàn siêu sao trong giới học thuật.
Hy Hy trúng tuyển học bổng ngành Tâm lý. Cô quan niệm nhà có nhiều tiền nhưng không phải tiền của mình làm ra. Suy ra, anh cô giàu còn cô nghèo, cô chán ghét xài tiền hắc đạo.
Khi cô đi học đại học bên Mỹ rất tiết kiệm, bởi vì không đủ tuổi lao động nên đành ngậm ngùi viết mấy bài báo lá cải, dịch tài liệu, thiết kế web.
Ngoài ra cô còn làm một nghề dấu mặt, bẻ khoá phần mềm nhận lãnh thưởng chuyển qua tiền ảo. Thật chất ra các công ty đó muốn kiểm tra độ bảo mật an ninh của phần mềm mình như thế nào nên thách thức hacker bẻ khoá.
Tới giờ cô không cần tiền anh chu cấp cũng sống an nhàn như một con heo, đủ 3 tiêu chí – ăn nằm chơi và bị thịt, à nhầm phải là thành con heo hồng hào.
Chưa kể tiền kiếm được từ Adrena, cơ mà tiền ai người nấy xài. Làm bản thân nghĩ như đôi người xa lạ của anh của tôi sống chung căn nhà (thân xác). Chắc là cần kiệm (keo kiệt) lâu nên quen, cô vẫn cho rằng mình là dân nghèo hiếu học.
Cô hi vọng mình có thể giống thần tượng của mình, làm một vị giáo sư trẻ tuổi, tìm phương pháp chữa trị căn bệnh của cô.
Mấy năm cô ở Mỹ cô cũng thử gặp nhiều vị bác sĩ nổi tiếng, khi cô tỉnh lại.. Oh men! Te tua thê thảm không nỡ nhìn, cô đành để lại phí an ủi + khám bệnh rồi chuồn.
Kể từ đó cô không còn ý định tìm đến bác sĩ. Có khi ngày hôm nay là chủ nhật thế nhưng khi cô tỉnh lại đã hơn 2 ngày trôi qua. Một đầu đỏ, gu của cô là xinh xắn đáng yêu, ăn mặc thoải mái dễ chịu, nay lại cả đống đồ bó sát, có mấy bộ kiệm vải bốc lửa.
ORZ! Ngày nào cô còn tỉnh cũng cầu nguyện, tiện thể viết giấy gửi lời nhắn nhủ “Xin hãy trân trọng nâng niu bảo vệ tài sản chung! Đừng để tôi một ngày nào đó tỉnh dậy thấy mình không mặc gì nằm sóng soài trên giường với nam nhân xa lạ!”
Cơ mà coi như cũng may, anh hai, một vài thủ hạ thân cận biết tôi bị bệnh, họ ngạc nhiên nhưng không nhìn tôi như nhìn người tâm thần chỉ có điều ánh mắt họ như nhìn thấy con mèo bị bỏ rơi, đầy thương cảm.
Kệ! Có người đi theo, an tâm phần nào. Ít nhất còn có người kiểm soát hành động bạo lực quá khích. Tôi không muốn một ngày tỉnh dậy thấy mình nằm trong tù vì tội giết người đâu.
Hy Hy áo khoác màu tím, váy nữ sinh ngắn tới gần đầu gối, xách balo. Cặp kính dày cộp thật ra chẳng có tí độ cận nào, đôi mắt đen láy kì thật là đeo lens, mái tóc thắt bím, che trán.
Cô đang xây dựng hình tượng mọt sách, hài lòng liền bước vào trường bỏ luôn mấy ánh mắt đang nhìn cô, có xem như thú lạ, có cười cợt.
Trần Minh (Mike), Trần Nghiên (Jack) nhìn thấy liền ngửa đầu đập trán.
“Gu thẩm mỹ cô ấy cần thay đổi. Ở Mỹ quái dị là bình thường, nhưng đây không phải nước Mỹ”
“Xem ra phải kêu Tuyết nâng cao trình độ thẩm mỹ rồi”
“Ryan đang âm thầm thu thế lực cả hắc lẫn bạch ở đây. Màn báo thù cho dì sắp sửa khởi động” – Trần Nghiên lạnh lùng nói
“Hiện tại phải tạo hình ảnh hot boy cái đã” – Trần Minh hất tóc
---
Hy Hy như ngáo ộp ngơ ngác tìm phòng giáo viên. Bài luận của cô may mắn lọt mắt xanh của Giáo sư Bạch Hạ Ân, bảo cô đến tìm, qua vài tháng kiểm tra để xem cô có thể trở thành đệ tử chân truyền, à nhầm học trò của GS. Bạch Hạ Ân.
Dạo này cô xem ngôn tình, kiếm hiệp hơi bị nhiều thành ra nhiễm. Thấy hai chị gái xinh đẹp tay bấm điện thoại lia lịa, “Bạn học ơi. Cho mình hỏi cô Bạch Hạ Ân ở phòng nào?”
Hai người ngước lên nhìn thấy Hy Hy, bật cười, một cô cao giọng chỉ “Đi thẳng rẽ trái tới”
“Ồ. Cảm ơn bạn học” – Lam Hy đi theo hướng vừa được chỉ, vừa đi khuất xong bạn học kia liền kéo tay “Lan Y, cần gì đùa giỡn người mới đến chứ”
“Nhìn cô ta một thân quê mùa mình nổi hứng đùa một chút thôi”
Hy Hy đi theo sự chỉ dẫn liền đứng trước cửa vệ sinh nam, cô chớp mắt suy nghĩ, hình như cô đi đúng chỉ dẫn mà.
Bạch Nguyên Phong vừa mới xong bài thuyết trình, định đi rửa mặt thì thấy một cô gái cao khoảng 1m65 ăn mặc như học sinh cấp 2 đứng trước cửa vệ sinh nam. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô gái kỳ lạ này, đứng đây rình mò ai sao? “Học muội, làm gì đứng trước cửa WC?”
Lam Hy giật mình hoàn hồn, quay đầu lại, một thân sơmi đen nhẵn nhụi ôm sát body chữ V không quá vạm vỡ, đô con, lồng ngực phập phồng từng nhịp đầy gợi cảm, vòng eo tương đối hẹp, cô có thể cảm nhận dưới lớp áo đó là múi cơ chuẩn men, chân dài, mái tóc nâu đen cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt tựa vị thần phương Đông, tướng mũi cao thẳng, mày rậm nhân trung rõ ràng, đôi mắt màu nâu đang nhìn cô, đôi môi đầy mỹ cảm.
Tổng kết không phải vẻ đẹp nam tính vạm vỡ như người Mỹ, Ý mà là một vẻ đẹp có phần thư sinh. Nếu so với những nam nhân cô gặp, cô sẽ kết câu, trông thụ, khơi gợi thú tính nam lẫn nữ.
Thấy chàng trai nhíu mày cô liền dời tầm mắt “Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Hồi nãy có bạn chỉ tôi đến đây. Xin hỏi GS. Bạch Hạ Ân ở đâu?”
“Đi theo tôi” – Bạch Nguyên Phong lạnh nhạt nói
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
30 chương
77 chương
24 chương
106 chương
17 chương