Trong tiểu thuyết có ba loại pháp bảo to lớn. Mất trí nhớ, bệnh nan y, tai nạn xe. Chừng như chỉ có náo loạn như thế mới có thể giải quyết hết tất cả vấn đề một cách dễ dàng, tình yêu có thể làm lại từ đầu như tro tàn bùng cháy, còn ngoại tình thì có thể chọn cách mất trí nhớ, tính cách không hợp thì làm cho hợp, những cách trở giữa sinh tử cũng có thể nhẹ nhàng cho qua. Tôi vừa thấy tốt lên một chút thì cậu bạn của cả tôi và Doãn An Thất, Bưu Tử gọi điện sang mắng một tràng: "Tiểu Bạch, mẹ nó cậu bị điên rồi có đúng không, Doãn An Thất trên đường về suýt thì bị tai nạn xe đấy, cậu muốn ép nó chết mới thôi phải không?" "Anh ấy đã chết chưa?" Tôi tự gọt cho mình một quả táo, kẹp điện thoại bên tai hỏi, "Chẳng bị xây xát gì đúng không? Xem đi, cậu còn có tâm trạng gọi sang mắng tôi kia mà." Bưu Tử im lặng mất ba giây, đoán chừng là bị tôi chọc cho tức điên, tôi vẫn nhẫn nại chờ cậu ấy bình tĩnh lại. "Không có gì to tát, xe tông vào cây thôi, túi hơi bị bật ra, cậu ấy thì không sao." "Vậy thì gọi cho công ty bảo hiểm đền bù đi, gọi cho tớ làm gì." "Cậu ấy mém xíu xảy ra chuyện là tại vì cậu..." "Bưu Tử, anh ta liên quan gì tới tôi, tại sao lý do lại là tôi? Làm ơn đi, tôi chia tay với anh ta đã tám năm rồi." "Bạch Tề, mẹ nó tim cậu làm bằng sắt đá phải không? Nếu không phải Doãn An Thất đến ngăn tên nhóc kia đâm cậu thêm một nhát thì bây giờ đến cái mạng cậu cũng chẳng còn." Động tác gọt táo của tôi chợt khựng lại, ngực bỗng chua xót, nhưng lời nói vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng. "Bưu Tử, chả lẽ cậu muốn tôi lấy thân báo đáp ân cứu mạng ư." "Cũng đâu phải cậu không thích Doãn An Thất, vậy mà cậu còn làm mình làm mẩy cái gì? Đã tám năm rồi, lý do để tha thứ cũng đã sẵn đó, thiệp mời đám cưới Doãn An Thất cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, cậu không thể nhún nhường chút sao?" Giọng Bưu Tử nghe có chút khàn khàn và mang theo cả sự nghẹn ngào. Tôi không gọt táo tiếp được nữa, dứt khoát đặt dao lại lên bàn, cúi đầu cắn một miếng, rộp —— "..." "Tụi mình là anh em bấy nhiêu lâu rồi, tóm lại cậu nghĩ thế nào nói tớ nghe thử." "Bưu Tử, tớ vốn rất tùy hứng, cậu cũng biết mà, " Tôi cắn táo vừa ăn vừa nói, "Cả đời này tớ chưa bao giờ chịu tổn thương, cho nên chỉ một chút đau đớn ấy thôi, người khác thì nhịn được nhưng tớ thì không bao giờ." Quả táo chẳng ngon lành gì hết, giòn muốn chết, thế nhưng tôi cứ ăn như thế bỗng lại thấy bản thân dần dần bình tĩnh lại. "Bưu Tử, cậu đừng khuyên nữa, tám năm trước lúc tớ uống thuốc tự tử cậu là người đã đưa tớ đi súc ruột mà, tuy rằng việc tớ làm rất ngu, nhưng sau khi súc ruột rồi mới biết thuốc ngủ trong lọ chẳng biết làm sao lại bị đổi thành thuốc vitamin hết." "Tớ hơi sợ, Bưu Tử à, tớ sợ rằng bố mẹ nuôi tớ như nuôi con gà con vịt, nếu lần đó không gặp may thì có lẽ tớ đã chết rồi." Bưu Tử ho khan vài tiếng, tôi đoán là cậu hơi lúng túng. "Lúc đó cậu còn nhỏ mà, mới bị kích thích tí đã đòi sống đòi chết." Quả thật tôi lúc đấy còn nhỏ, sau khi xem hết email kia liền thấy cuộc đời chẳng còn chút hi vọng, chẳng thèm nghĩ đến cảm nhận của người nhà, chỉ một lòng muốn lấy cái chết của chính mình khiến Doãn An Thất cả đời không yên, suốt đời chẳng quên. Thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ. "Tớ giờ đây vẫn chưa lớn thêm tí nào đâu Bưu Tử." "Tớ không thể học cách kiềm chế cảm xúc và giải quyết mọi chuyện một cách hợp tình hợp lý như người lớn, tớ không quên được quá khứ, và luôn e ngại trước tương lai." "Cậu đừng khuyên, cũng xin cậu đừng báo tin anh ta cho tớ hay nữa, một mình tớ vẫn có thể sống rất rất tốt, cậu hiểu không?" Bưu Tử im lặng không nói gì, thế là tôi chào tạm biệt rồi cúp máy.