Hai Chàng Đại Gia
Chương 31
Doãn An Thất cầm guitar, chắc anh định hát để dỗ dành tôi.
Tôi bật cười, nói: "Tôi hát một bài cho anh nghe nhé."
Doãn An Thất quay sang nhìn tôi với vẻ trông rất vui, tôi hỏi anh hiệu quả cách âm của phòng bệnh này tốt không, anh nói tốt lắm, dù gì cũng là phòng chăm sóc đặc biệt mà.
Thế là tôi bảo anh đàn một bài đi, anh hỏi tôi muốn hát bài gì, tôi bảo anh đàn cái bài trước đây anh đã đàn để chọc tôi, bắt tôi ngẩng đầu tìm anh bằng cách lần theo giai điệu kia.
Nghe xong anh chợt im lặng, thoạt nhìn như biết trước tôi sẽ chẳng hát bài nào dễ nghe đâu.
Nhưng anh vẫn gảy đàn, tôi chẳng có ý định hát hò gì cả, chỉ muốn cuộc tình này được trọn vẹn, có khởi đầu và kết thúc, hợp rồi lại tan thế thôi.
Mẹ bế tôi trên tay đi chúc Tết nhà Doãn An Thất, anh lấy chiếc xe đồ chơi yêu quý của mình ra để chọc tôi cười, còn len lén hôn má tôi, bảo em gái nhỏ trông xinh quá, lúc đấy tôi tức đến khóc òa lên, mọi người xung quanh thì bật cười.
"Doãn An Thất, chuyện hối hận nhất mà tôi làm trong đời mình chính là đã đồng ý quen anh."
Tôi mặc chiếc áo bông thật dày, đạp trên nền tuyết trắng xóa, tay Doãn An Thất siết chặt tay tôi, siết chặt đến mức làm tôi phát đau, bảo anh buông ra nhưng anh cứ khăng khăng không chịu, anh bảo em nhỏ xíu thôi, buông ra một cái là sẽ bị té. Tôi không nghe, nhất quyết rút tay ra, thế là anh khóc rống lên, vừa khóc vừa nói "Em bỏ anh hả."
"Doãn An Thất, anh không bao giờ biết điều em muốn là gì."
Vào một ngày nắng đẹp, chúng ta giẫm đôi chân trên bãi cỏ mềm mại, xoay từng vòng nới lỏng dây cước, thả hai con diều dán hồ lên trời, gió chợt nổi làm dây diều quấn vào nhau, tôi muốn gỡ dần mớ dây rối ấy, anh lại dứt khoát lấy kéo trong túi ra cắt đứt dây diều của tôi, để hai con diều dính vào nhau cùng bay lên trời cao, xa dần xa dần đến khi không còn trông rõ hình dáng. Anh nói vậy thật tốt biết bao, chúng sẽ mãi mãi không chia lìa.
"Anh kết bạn với những người mà em chỉ nhìn thấy thôi là đã khó chịu, anh làm nhiều chuyện mà em ghét cực kỳ."
Tôi đang ngồi học trong lớp, Doãn An Thất nhắn tin tìm tôi, tôi viện cớ đau bụng trốn ra ngoài, vất vả lắm mới trèo lên tường được thì nhận ra tường cao quá, không dám nhảy xuống. Doãn An Thất lại nhắn sang hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói cho anh hay tôi đang trên bờ tường chỗ cây hòe phía Tây, anh miệng thì ngậm thuốc, tóc nhuộm vàng chóe tức tốc chạy sang. Anh vừa trông thấy tôi đã bảo tôi nhát cáy, sau đó xoay người dứt khoát vứt điếu thuốc trong miệng, giang hai tay về phía tôi. Anh bảo, Tiểu Bạch nhảy xuống đi, anh đỡ em.
"Lúc đó chúng ta còn nhỏ quá, nên có thể tôi không rõ ràng thế nào là tình bạn, tình thân và tình yêu."
Doãn An Thất lái xe máy bảo tôi chờ anh ở vạch đích, anh nói anh sẽ là người đàn ông xuất hiện đầu tiên ở nơi đó, anh sẽ giành huy chương vàng giải quán quân về cho tôi làm đồ chơi. Tôi nói tôi muốn ngồi ở yên sau xe anh, muốn chơi cùng với anh cơ, anh lại vò vò tóc tôi, nghiêm túc mà nói: "Tiểu Bạch, có em ngồi đằng sau thì anh không bao giờ dám chạy nhanh đâu."
Hôm đó tôi đứng đợi anh ở đích đến, anh bước xuống xe, ôm lấy đầu tôi rồi hôn lên môi tôi trong tiếng reo hò của mọi người, trong giây phút đó thế giới của tôi bỗng ầm ầm sụp đổ, chỉ còn lại mình anh.
"Doãn An Thất, xin lỗi."
Sau khi từ chối yêu cầu quen lại của anh lần thứ ba, tôi đã lén lút đi theo sau lưng anh, trông thấy anh đi đến bên bờ sông thế là cũng đi theo. Anh cứ thế bước đi về phía trước, tôi tự nói với mình rằng nếu như anh quay đầu lại thì tôi sẽ chạy đến ôm lấy anh, thế nhưng anh chẳng quay lại dù chỉ một lần.
Tiếng guitar chợt dừng lại, dây đàn đã bị đứt, Doãn An Thất siết chặt tay, một dòng chất lỏng màu đỏ chảy xuống theo những kẽ tay.
Tôi hờ hững nhìn Doãn An Thất.
Hai mắt anh đỏ bừng nhìn tôi.
"Em nói gì?" Giọng anh run bần bật.
"Trước giờ em chưa từng yêu anh."
Doãn An Thất đè lên người tôi, những ngón tay anh điên cuồng lần sờ đến cổ tôi rồi lại run rẩy buông ra.
Anh đang do dự, đắn đo liệu có nên bóp chết tôi.
Anh hít sâu mấy hơi, rút những ngón tay về trong sự giãy giụa —— Anh không xuống tay được.
Tôi nhấn nút khẩn cấp, mấy người anh em của bọn tôi cản lại các y tá muốn chạy đến, có rất nhiều người túm tay Doãn An Thất bảo anh đi ra.
Doãn An Thất bị ép buộc ra ngoài, ánh mắt cuối cùng khi anh nhìn tôi chất chứa oán hận ngùn ngụt.
Thế thật tốt, tốt cực kỳ.
Cuối cùng trong phòng cũng không còn ai, thanh tĩnh đến vô cùng.
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
19 chương
23 chương