Hai 'Cầm' Cùng Vui
Chương 58
Kiều Nhạc Hi nắm chặt tay cậu, chăm chú nhìn sắc mặt của cậu hỏi, "Anh chịu để ý tới em rồi sao? Không tức giận nữa chứ?"
Giang Thánh Trác nhìn hai bàn tay đang vỗ về tay mình, bàn tay mềm mại phủ lên mu bàn tay cậu, cảm giác tồn tại chân thật như thế, cậu bỗng nhiên nghĩ thông suốt, chờ đợi suốt mấy năm qua không phải là thế này thôi sao, cần gì phải hành hạ cả cô lẫn bản thân cậu không tha như thế.
Nghĩ như vậy, cậu xoay bàn tay nắm lấy tay cô bao trọn bên trong, siết chặt.
Tuy chưa nói gì, nhưng một động tác, một ánh mắt lại làm Kiều Nhạc Hi hạnh phúc tươi cười.
Hai người vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện tất cả mọi người đang chăm chú nhìn bọn họ.
Kiều Dụ nghiêng đầu cười ngả ngớn, mà Thi Thần đưa điện thoại cho Diệp Tử Nam để gọi điện thoại báo tin, vẻ mặt hết sức hưng phấn.
Kiều Nhạc Hi bị bọn họ nhìn có chút xấu hổ, Giang Thánh Trác giơ tay kéo cô bảo vệ sau lưng, giả vờ giận dữ, "Nhìn cái gì?"
Mọi người thấy bộ dáng bao che khuyết điểm của cậu cười hết sức khoa trương.
Vừa nói dứt câu, lập tức nhìn thấy một người quản lý mập mạp đang vội vàng chạy tới, còn mang theo vài nhân viên bảo vệ giữ mấy người bàn bên cạnh, quay đầu nhận lỗi, "Giang thiếu gia, thật là xấu hổ, họn họ uống hơi nhiều nên không nhận ra thiếu gia. Mấy vị công tử làm thế nào không đến đây chào hỏi, ghế lô trên lầu còn rất nhiều! Ha ha!"
Một đám người con ông cháu cha, bình thường không quan tâm thì thôi nhiều khi còn gây rối, huống chi hiện tại yêu cầu bọn họ xuống giọng nói chuyện, cảm đám người hai tay ôm trước ngực bộ dáng xem náo nhiệt.
Giang Thánh Trác không biết vô ý hay cố tình nâng cánh tay máu lên trước mặt quản lý, không nặng không nhẹ hỏi một câu, "Nói như vậy, đều là lỗi của chúng tôi?"
Quản lý đổ mồ hôi lạnh, "Không phải không phải, là lỗi của tôi, lỗi của tôi, thiếu gia rộng lượng đừng để bụng".
Vừa nói vừa cho người đến cầm máu cho Giang Thánh Trác.
Giang Thánh Trác nhìn lướt qua, người nào cũng không làm, đưa thuốc cho Kiều Nhạc Hi để cho cô giúp.
Kiều Nhạc Hi nghiêng đầu sang một bên vai hơi run rẩy, "Đừng, em thấy máu là choáng, không phải là anh không biết".
Giang Thánh Trác đè tay cô giúp rửa miệng vết thương cho cậu, giọng điệu như "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", "Máu của anh em sợ cái gì!".
Kiều Nhạc Hi nhắm mắt lại, bàn tay theo chỉ dẫn của cậu vụng về bôi thuốc. Giang Thánh Trác nhìn vẻ mặt nơm nớp lo sợ của người quản lý bên cạnh vừa định mở miệng chọc vài câu nhưng khi khóe mắt quét tới Kiều Dụ bỗng nhiên nở nụ cười, "Thôi bỏ đi, em không có chuyện gì, quên đi!".
Kiều Dụ nhìn thấy hành động của cậu nhưng không nhớ ra, nhẹ nhàng rũ mắt xuống, thật lâu sau mới vê môi cười lên.
Bộ dáng Quản lý dường như không thể tin nổi, không biết Giang Thánh Trác mới đánh ra quái chiêu gì. Ông ta vừa lau mồ hôi vừa cẩn thận nhận sai, "Giang thiếu gia, cậu đừng như vậy, là lỗi của chúng tôi, cậu có yêu cầu gì xin cứ nói...."
Vẻ mặt của Kiều Nhạc Hi cũng hơi quái dị nhìn cậu, trong lòng thấy buồn bực, từ khi nào cậu đã trở nên tốt bụng như vậy?
Quản lý còn đang cúi đầu nói không ngừng, Giang Thánh Trác bên cạnh trợn tròn mắt không kiên nhẫn trả lời, "Tôi nói là không có chuyện gì, ông có thấy phiền không, cần tôi đánh người, chửi người ông mới thấy thoải mái phải không? Muốn hỏi yêu cầu của tôi chứ gì, thế thì đá mấy người kia văng khỏi đây đi, cút!".
Quản lý mập mạp muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, gật đầu đồng ý rời khỏi.
Xảy ra chuyện này, mọi người không ai còn hứng thú chơi đùa gì vì vậy nhanh chóng giải tán.
Kiều Nhạc Hi lo lắng lôi kéo cậu tới bệnh viện băng bó, Giang Thánh Trác ngồi bên ghế phụ vui rạo rực, "Thật sự là hiếm khi nha, làm tài xế nhiều năm rồi, giờ được ngồi trên xe em lái đúng là không dễ dàng, xem ra mất chút máu cũng thấy đáng".
Kiều Nhạc Hi "phi" một tiếng, "Đừng nói lung tung! À, đúng rồi, sao vừa rồi anh nói chuyện tốt như vậy?"
Giang Thánh Trác điều chỉnh ghế ngồi, hơi nằm xuống, vẫn không đứng đắn cười, "Tâm trạng của anh hôm nay tốt!".
Vừa nói vừa vỗ ghế hỏi, "Thế nào, vừa đổi xe mới?"
Kiều Nhạc Hi coi như không quan tâm tới câu đánh trống lãng đó, liếc mắt nhìn cậu một cái, "Nói mau!"
Giang Thánh Trác nhìn khuôn mặt nghiêng đang nhìn về phía trước mang theo nét dịu dàng của cô, mặt cậu có chút hoảng hốt, "Bởi vì người bị thương hôm nay là anh, nếu bọn họ mà làm thương tổn tới em, anh nhất định không bỏ qua cho họ. Huống chi hôm nay còn có mặt của anh Hai em, anh ấy đang ở vị trí kia có biết bao người thèm muốn, ngộ nhỡ có người đem chuyện này lấy ra làm điểm yếu, anh ấy không nên làm gì. Anh nên vì em và anh ấy mà lo lắng".
Kiều Nhạc Hi nghe xong nhẹ nhàng cười ra tiếng, trong lòng vừa mừng vừa cảm thán, mới có vài năm ngắn ngủi mà Giang Thánh Trác đã thay đổi thế này.
Qua vài giây sau giọng nói của Giang Thánh Trác chậm rãi vang lên, tiếng nói của cậu vang vọng quanh quẩn bên trong xe, nhẹ nhàng trầm thấp, "Nhạc Hi, mấy năm nay anh suy nghĩ, nếu như lúc đó anh không tùy tiện như thế, có phải em sẽ không đắc tội Bạch gia và Mạnh Lai, về chuyện sau này có thể sẽ không xảy ra hay không? Em cũng không cần xuất ngoại, chúng ta không phải tách ra, và hiện tại con của chúng ta có thể lớn bằng con của Diệp Tử Nam hay không?"
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên đạp mạnh phanh xe, xe dừng dưới bóng cây bên đường, cô cúi đầu nhìn chằm chằm tay lái không dám nhìn cậu.
Bàn tay Giang Thánh Trác dần dần chạm vào mặt cô, ngọn đèn chiếu vào trong xe lúc sáng lúc tối, biểu hiện trên mặt cậu ấm áp dịu dàng, "Anh vẫn cho rằng anh là người gây ra chuyện ngày hôm nay, bọn họ có trả thù cũng nên tính trên đầu anh. Nhưng mà bọn họ không làm như vậy, bọn họ gây thương tổn người thân của anh, bọn họ giày vò trái tim anh. Sau này chỉ cần em không bị tổn thương gì anh đều sẽ nhường nhịn, bớt phóng túng hơn, sẽ không khiến em có bất kỳ lo lắng gì về sau.
Mấy năm nay anh luôn luôn thay đổi, muốn bản thân càng trở nên lớn mạnh, lớn mạnh tới mức dù có xảy ra chuyện gì đều có thể bảo vệ em chu toàn. Em không biết, mấy năm qua, cùng lúc sợ em ở nước ngoài kiên cường không khóc nhòe, nhưng mà về phương diện khác lại sợ em quá mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức không cần anh nữa, nếu vậy thì tất cả những gì anh làm còn ý nghĩa gì nữa?".
Giọng của cậu khi nói mấy câu sau thì nhẹ nhàng như có như không, giống như không phải là nói cho cô nghe mà giống như đang thì thầm theo bản năng.
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên khóc, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay của cậu.
Trong suốt mấy năm nay, thật sự đã làm cô thông suốt chuyện này, cô cho rằng mình đã ngoan cố, nhưng mà mấy lời của Giang Thánh Trác lại khiến cô đau lòng vì cậu, cô rốt cuộc ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nói có chút run rẩy, "Em chưa từng trách anh, em chỉ trách bản thân mình, mấy năm nay em vẫn tự trách mình, vì cái gì mà muốn tách ra với anh, em sợ.... Em sợ khi em trở lại anh đã sớm yêu người khác, đến lúc đó em nên làm gì bây giờ? Em không dám liên lạc với anh, em sợ mọi người khinh thường em, em không dám liên lạc với anh, em sợ anh sẽ cười nói với em anh yêu người con gái khác......."
Em sẽ phải giải thích như thế nào với anh đây, khi đó em không chút do dự yêu anh bao nhiêu thì đồng thời cũng có bấy nhiêu sợ hãi.
Nước mắt cô rơi xuống lòng bàn tay cậu, Giang Thánh Trác giang tay ôm cô vào lòng, dịu dàng cẩn thận lau nước mắt cho cô, "Sẽ không, không cần giải thích, anh sẽ không yêu người nào khác, anh chỉ yêu mình em.... Chúng ta nhiều năm như vậy, không cần chờ lâu mấy năm nay".
Hai người dây dưa một lúc lâu rồi đến bệnh viện, hỏi ra mới biết đúng là ca trực của Ôn Thiều Khanh.
Giang Thánh Trác nắm tay Kiều Nhạc Hi đi, còn chưa tới cửa đã thấy một người con gái trẻ đỏ mặt hốt hoảng từ phòng Ôn Thiều Khanh chạy lướt qua bọn họ.
Nhìn qua cách ăn mặc rõ ràng là luật sư, nhưng mà vẻ mặt thẹn thùng.
Giang Thánh Trác nghiêng đầu nhìn thoáng qua, bỗng nhiên cười cười.
Bước chân càng nhanh hơn, không gõ cửa mà trực tiếp mang theo Kiều Nhạc Hi xông vào, nhìn thấy Ôn Thiều Khanh cúi đầu chỉnh sửa quần áo có chút xốc xếch, Giang Thánh Trác cười ác ý hỏi, "Người vừa rồi hình như là.... Đúng không? Các người lại nối lại quan hệ với nhau rồi hả?"
Tâm trạng của Ôn Thiều Khanh dường như vô cùng tốt, nhẹ nhẹ nhàng nhàng trả lời, "Mắc mớ gì tới cậu?"
Giang Thánh Trác "hứ" một tiếng, "Che giấu như vậy à, nói cũng không được sao".
Sau đó bày ra vẻ mặt "bà tám" nhìn cậu, "Nếu chúng ta không tới sớm vài phút, vậy có phải có trò hay để xem rồi không?"
"Việc này thôi đi, tớ đây không phải rất rõ ràng sao" - Ôn Thiều Khanh sửa lại tay áo, nhìn Giang Thánh Trác cười, "Có điều... tớ đã nhìn thấy người nào đó đóng kịch rất nhiều năm rồi".
Sự lợi hại của Ôn Thiều Khanh Kiều Nhạc Hi đã sớm lĩnh hội, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Thánh Trác, cô ngây ngô cười xem náo nhiệt.
Giang Thánh Trác cà lơ phất phơ khinh bỉ cậu, "Ác như vậy à, thiệt không biết vì sao nhiều cô gái nói cậu dịu dàng, đúng là không có mắt!"
Ôn Thiều Khanh không thèm để ý tới cậu, nhìn vết máu trên quần áo hai người mới mở miệng, "Nói đi, lại gì nữa đây?"
Giang Thánh Trác giơ tay lên cho cậu ta xem, Ôn Thiều Khanh chăm chú nhìn, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cậu, "Giang thiếu gia, lần đầu tiên là bị dị ứng, lần thứ hai là bị sốt, bây giờ lại thêm lần này nữa, tới cuối cùng cậu có biết chuyên môn của tớ là gì không, mấy loại việc chích thuốc, khử trùng, băng bó này đã nhiều năm tớ không làm rồi".
Giang Thánh Trác cười hì hì kéo vai cậu ta, "Bác sĩ Ôn, không nên như vậy, vừa rồi ở nhà Diệp gia thấy cậu mang quà tặng tới đùn đẩy xong rồi đi, bởi vì tới đây tăng ca sao? Đúng là bác sĩ như tấm lòng cha mẹ nha".
Ôn Thiều Khanh vẫn nói lại câu nói kia, không mặn không nhạt tiếp lời, "Mắc mớ gì tới cậu".
Giang Thánh Trác bỗng nhiên quay đầu nhìn Kiều Nhạc Hi, "Haiz, anh đã nói với em chưa, bác sĩ Ôn của chúng ta đã kết hôn rồi...."
Hai mắt Kiều Nhạc Hi sáng quắc, Giang Thánh Trác nhẹ nhàng phun ra nửa câu còn lại, "Đáng tiếc hiện tại đang ly thân".
Tế bào buôn dưa lê trong người Kiều Nhạc Hi đang nhộn nhạo tăng lên, hưng phấn nhìn Ôn Thiều Khanh.
Ôn Thiều Khanh vội ho một tiếng, "Tớ nhìn qua miệng vết thương một chút"
Xét thấy biểu hiện vừa rồi của Giang Thánh Trác nên khi bác sĩ Ôn tự mình ra tay xử lý miệng vết thương, cẩn thận tuân theo nguyên tắc trả đũa: chuẩn xác và ngoan độc, Giang Thánh Trác cau mày kêu rên suốt cả quá trình.
Sau khi rửa sạch miệng vết thương, hai người lái xe trở lại nhà Giang Thánh Trác. Còn chưa xuống xe tay cậu đã không thành thật mò lên người cô.
Kiều Nhạc Hi sợ đụng tới vết miệng vết thương nên trái tránh phải trốn, may mà suốt dọc đường đi còn có người qua lại nên Giang Thánh Trác không dám làm càn, vừa vào cửa cậu không để ý gì bất chấp nhào tới.
(Còn tiếp....)
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
44 chương
230 chương
24 chương
246 chương