Khi Kiều Nhạc Hi tỉnh lại thì thấy vết hằn bên giường, nhìn chiếc remote máy lạnh đặt ngang trước mắt ngẩn cả người. Cô xuống lầu hỏi Kiều Dụ, "Anh Hai, có người tới tìm em phải không?" Kiều Dụ tỏ ra vô tội nhìn cô hỏi, "Không có, sao vậy?" Trong lòng cô hơi mất mát, nở nụ cười, "À... không có gì, em chỉ tùy tiện hỏi thôi". Dùng xong cơm chiều Kiều Nhạc Hi ở trong phòng thu xếp đồ đạc. Cô đem quần áo trong túi hành lý sắp xếp từng cái một vào ngăn tủ, thu dọn hết đồ đạc tới đáy vali thì thấy mấy quyển tạp chí, trên bìa toàn bộ là hình của một người đàn ông. Kiều Nhạc Hi dựa vào giường, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về trên khuôn mặt bìa tạp chí, mấy năm nay cậu thật sự đã thành công không ít, liên tiếp xuất hiện trên trang bìa của tạp chí khó tính nước ngoài, và họ còn đánh giá rất cao về cậu. Cô nhớ rõ lần đầu nhìn thấy hình ảnh của cậu trong thư viện, trái tim đập rộn ràng, phập phồng đau đớn theo nhịp đập trái tim truyền tới đáy lòng rồi lan đến toàn thân, cái cảm giác hít thở khó khăn đau đớn  khiến cô không nhấc nổi một bước chân. Có một lần, cô đang ngồi ăn cơm trong nhà ăn của trường với bạn học, lúc ngẩng đầu lên nhìn tivi thì thấy người đàn ông đó, không còn chút kiêu căng ngông cuồng của thời thiếu niên, quả nhiên là thái độ sáng ngời thay thế cho dáng vẻ lười biếng tùy hứng năm nào. Môi mỏng khép mở phát ra tiếng anh lưu loát, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng có khí thế hơn người, khí chất nổi bậc. Cô vẫn ngẩng đầu nhìn suốt bản tin, nội dung là gì căn bản cô không nghe được, trong mắt-trong đầu-trong lòng đều là hình ảnh của khuôn mặt kia. Cô cảm thấy dường như ở cậu thiếu một cái gì đó, suy nghĩ thật lâu mới nhớ tới. Vẻ yêu nghiệt của cậu? Vài năm trôi qua vẻ mặt của cậu càng sâu sắc hơn, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, vẻ diêm dúa yêu nghiệt trước kia không còn. Cô không biết nên vui mừng hay là thương tâm? Có thể chờ đến khi cô trở về, có phải là cảnh còn người mất hay không? Kiều Nhạc Hi đang chìm trong hồi tưởng bị tiếng gõ cửa cắt ngang, tiếp đó là Kiều Dụ đẩy cửa đi vào. "Anh Hai". Kiều Dụ híp mắt nhìn quyển tạp chí trên tay cô, Kiều Nhạc Hi xấu hổ cười cười, giơ một bản cho Kiều Dụ xem, "Cái này vốn dĩ là trước khi em về mới mua, anh nhìn Giang Thánh Trác có phải ngày càng đẹp trai hơn không?" Kiều Dụ nhận lấy tạp chí nhìn vài giây mới mở miệng, "Cậu ta hôm nay có tới nhìn em". Kiều Nhạc Hi cầm lấy một quyển khác cận cảnh hơn, nhẹ nhàng mở miệng, "Em biết, sao em lại không biết được". Nói xong lại miễn cưỡng cười, "Em còn biết anh ấy giận em rồi". Kiều Dụ sờ đầu em gái, "Không sao cả, mấy năm nay anh Hai giúp em quan sát cậu ta! Nó rất chân thành". Kiều Nhạc Hi hơi lắc đầu, "Không nói tới chuyện này, anh Hai, anh tìm em có chuyện gì?" "À......." - Kiều Dụ để tạp chí trong tay xuống, "Thứ sáu tuần sau rảnh không? Tiệc thôi nôi con trai của Diệp Tử Nam, à đúng rồi, Diệp Tử Nam có con rồi em biết không?" Kiều Nhạc Hi u oán nhìn Kiều Dụ, máy móc lắc đầu. Kiều Dụ bị cô chọc cười, "Nghỉ ngơi trước đã, việc này để sau hãy nói". Kiều Nhạc Hi thở dài, "Không nghỉ ngơi được, mới nhận được điện thoại, ngày mai phải đi thảo luận hạng mục kia". Kiều Dụ gật đầu, cổ vũ cô, "Ừ làm cho tốt, cái hạng mục đô thị kia cực kỳ được quan tâm. Thời gian không còn sớm, anh đi ra ngoài trước". Ngày hôm sau, Kiều Nhạc Hi theo bảng hướng dẫn tới đại sảnh lớn, đẩy cửa vào nhìn thấy nhiều khuôn mặt quen thuộc, đều là tinh anh của các ngành trong nước, xem ra cái hạng mục đô thị lần này phải tốn không ít công sức rồi. Mọi người ngồi ngay ngắn chỉnh tề, người được thị trưởng bổ nhiệm phụ trách - Bí thư Hoàng sau khi đi vào liền tự giới thiệu rồi dẫn bọn họ đến phòng họp. Đi ngang thang máy thì gặp một nhóm người mặc Âu phục đang đứng đợi, mà người ở giữa đúng là Giang Thánh Trác. Bí thư Hoàng chào hỏi Giang Thánh Trác, "Tổng giám đốc Giang, thế nào lại đích thân tới đây, buổi thảo luận còn chưa xong?" Giang Thánh trác khẽ cười, tầm mắt quét qua khuôn mặt Kiều Nhạc Hi không mất tự nhiên chút nào, "Các vị cũng biết Lý Trường thiết diện vô tư vô cùng, tôi mà không tới sợ là không được". Bí Thư Hoàng cười tiếp chuyện, "Lý Trường quả thật vô cùng bảo thủ, nhưng mà thật sự là người tốt, Tổng giám đốc Giang thông cảm cho". Một Giang Thánh Trác ngang ngạnh Trương Dương sắc sảo ngày xưa đã biến mất, cậu lại trả lời một cách sảng khoái, "Khách sáo rồi" Kiều Nhạc Hi nhìn khuôn mặt đối diện của cậu, dường như vẫn còn mùi nước cạo râu thơm mát, thấy vậy trong lòng Kiều Nhạc Hi ngưa ngứa, muốn tới kiểm tra xem. Nghĩ như vậy, cái loại cảm giác hơi hóc búa này tác động lên thần trí cô. Bí Thư Hoàng nhẹ nhàng nói, "Đây là những nhân tài trong lĩnh vực xây dựng ở nước ngoài được mời về đây, thị trưởng Trần còn đang chờ, hôm khác lại nói chuyện với Tổng giám đốc Giang". Giang Thánh Trác nhường đường, "Bí Thư Hoàng vội thì đi trước, tôi cũng phải đi". Kiều Nhạc Hi rũ mắt đi theo nhóm người về phía trước. Trên mặt Giang Thánh Trác luôn mang theo nụ cười, mãi tới khi vào thang máy xoay người mới nhìn tới bóng dáng kia. Màu tóc thay đổi, nhìn qua có sức sống hơn, áo sơ mi đơn giản kết hợp với quần đùi màu đen lộ ra đôi chân tròn trắng nõn, dưới chân là đôi bốt ngắn cùng màu, vừa đơn giản nhưng không kém phần xinh đẹp. Tầm mắt Giang Thánh Trác nhìn theo cặp đùi lõa lồ kia, híp mắt mày nhăn. Tiệc sinh nhật của công tử nhỏ nhà họ Diệp mời không ít khách, Diệp Tử Nam ôm bé con vẻ mặt vô cùng đắc ý chào đón khách. Giang Thánh Trác bên cạnh nói chuyện với Thi Thần nhưng vẫn lơ đãng nhìn chằm chằm đứa nhỏ trắng xinh gặp người nào cũng tươi cười kia, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu vô cùng. Không lâu sau Diệp Tử Nam ôm đứa bé tới, khoe bé ngọt ngào gọi cậu ba ba, đáp lại là vẻ mặt khinh bỉ của Giang Thánh Trác và Thi Thần. Trong lòng Giang Thánh Trác quả thật rất hâm mộ, mà mặt Thi Thần vẫn là vẻ hèn mọn như trước, "Diệp thiếu gia, trên thế giới này chẳng lẽ chỉ có mình cậu có con thôi sao? Cậu có cần phải khoe khoang quá lên như vậy?" Diệp Tử Nam trưng ra cái mặt mĩm cười đáng đánh đòn, "Hễ tớ có cái gì mà các cậu không có thì tớ phải đem ra khoe chứ sao. Tội nghiệp hai người, tới vợ còn chưa có nữa là". Giang Thánh Trác lẫn Thi Thần quay đầu khinh thường "Hứ" một tiếng. Kiều Nhạc Hi choàng tay Kiều Dụ vừa vào đại sảnh đã thấy Giang Thánh Trác lười biếng đứng dựa một bên cột nói chuyện với Diệp Tử Nam, bên cạnh có một cô gái xinh đẹp chói mắt. Kiều Dụ cảm giác em gái bên cạnh hơi thở hơi khác thường, quay đầu cười nhìn cô, "Đưa em qua chào hỏi". Thái độ của những người khác đều cực kỳ bình thường, bởi vì Kiều Nhạc Hi vui vẻ gặp lại bạn bè, chỉ riêng có Giang Thánh Trác không mặn không nhạt chào hỏi sơ qua rồi không liếc mắt một lần nào nữa, không xa cách mà cũng không thân thiết, tỏ ra bộ dáng không quan tâm tới chuyện gì nhìn đáng đánh đòn. Kiều Dụ nhìn Diệp Tử Nam và Thi Thần nháy mắt ra hiệu, ba người nói cười đi tới chỗ khác. Nơi này chỉ còn lại có Giang Thánh Trác, Kiều Nhạc Hi và cô gái trong vòng tay cậu. Kiều Nhạc Hi và cô gái kia nhìn nhau vài lần, địch ý trong mắt khó che dấu, cô gái kia còn khiêu khích đụng đụng trên người Giang Thánh Trác. Giang Thánh Trác bày ra bộ dáng không liên quan tới mình, thong dong chậm rãi uống rượu. Kiều Nhạc Hi cười giả dối tách cánh tay trên khủy tay kia ra, "Cô này, mời cô thu lại cặp đùi gây rối của cô lại, người đàn ông này là của tôi!". Cô gái kia không cam lòng phản kháng, "Người nào của cô?" Kiều Nhạc Hi quay đâu trừng mắt Giang Thánh Trác, giọng điệu không tốt, "Cô gái này là ai?" Giang Thánh Trác nhịn cười, nhíu mày, "Cô ấy à, Trình Vũ Vi, còn nhớ không? Là người đó... là bạn học với em, bị em nhận xét gì gì đó đó..." Một loạt từ ngữ ám chỉ của cậu trong tích tắt đã làm cô nhớ lại. Kiều Nhạc Hi bày ra vẻ mặt như nuốt phải con ruồi, năm đó nói lung ta lung tung hủy thanh danh người ta, hiện tại đương sự đứng trước mặt, tuy rằng đương sự không hẳn biết chuyện kia nhưng cô vẫn cảm thấy chột dạ. Giang Thánh Trác đứng bên cạnh đứng thẳng người nhìn cô cười giới thiệu với Trình Vũ Vi, "Kiều Nhạc Hi, tiểu thư Kiều gia". Kiều Nhạc Hi cảm thấy Giang Thánh Trác đúng là một loại bom hẹn giờ, cô mà ở lại thì không biết câu tiếp theo của cậu có tố giác việc làm của cô cho cô ta biết không. Cô vội vàng hết nhìn trái lại nhìn phải hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng Kiều Dụ phía xa lập tức kêu to, "Anh Hai! Em có việc tìm anh!" Sau đó chạy mất dép. Nụ cười trên mặt Giang Thánh Trác cuối cùng nở rộ, Trình Vũ Vi bên cạnh nhìn cậu kỳ quái, "Anh cười gì vậy?" Giang Thánh Trác dường như không có việc gì rút cánh tay lại, lạnh nhạt trả lời, "Không có gì, tôi ra bên ngoài thay đổi không khí". Giang Thánh Trác mới vừa đứng lại trong hoa viên, Kiều Nhạc Hi nhanh chóng xuất hiện bên cạnh. Kiều Nhạc Hi không được tự nhiên mở miệng giọng điệu mê hoặc, "Haiz, Giang Bươm Bướm, em đã về sao anh không tỏ thái độ gì hết vậy?" Giang Thánh Trác quay đầu không chút né tránh nhìn cô, cười tới vô tội, "Anh đơn nhiên cực kỳ hoan nghênh, tuy chúng ta vài năm không liên lạc nhưng dù sao cũng quen biết mười mấy năm, anh vẫn luôn coi em là em gái, mấy hôm trước còn ăn cơm với lãnh đạo bên hạng mục, bọn họ còn khen ngợi em, làm anh trai như anh cũng thấy vui mừng thay em......" Cậu ta giả vờ giả vịt nói mấy câu làm Kiều Nhạc Hi tức giận, cau chặt hai đầu chân mày, "Anh cần phải nói như vậy sao?" Giang Thánh Trác vẫn tỏ ra ôn hòa, cười ôn nhu hỏi lại, "Vậy muốn anh nói thế nào?" Kiều Nhạc Hi nghiêng đầu qua một bên, thở mạnh một hơi, "Hẹn gặp lại, anh trai!" Nói xong quay người đi mất Giang Thánh Trác! Anh khá lắm! Muốn làm anh trai, hừ! Anh đừng bao giờ hối hận! Đời này anh đừng hy vọng trèo lên giường bà đây! Anh mà dám bò bên giường của bà, bà đem mấy lời này đập lên mặt anh! Giang Thánh trác ở phía sau cười đáp trả, "Hẹn gặp lại, em gái!" Kiều Dụ, Diệp Tử Nam và Thi Thần đứng ở cửa sổ sát đất nhìn cảnh này. Kiều Dụ cau mày, "Hai cái tên đó nói lời gì thế này?" Diệp Tử Nam suy nghĩ, "Đó là trọng sĩ diện". Thi Thần cười xấu xa nhìn người vẫn đang nhìn bóng lưng Kiều Nhạc Hi bỏ đi, hả hê đánh cuộc, "Tớ ra năm trăm cược Giang Thánh Trác có thể nhịn được tới chủ nhật này". Kiều Dụ hưng phấn dào dạt tham gia, "Tớ ra một ngàn cược cậu ta không nhịn được tới ngày mai". Diệp Tử Nam nhớ tới dáng vẻ vô cùng lo lắng của Giang Thánh Trác khi nhận được điện thoại, mĩm cười, ra phán đoán, "Tớ ra một ngàn năm trăm cược cậu ta không chịu nổi được tối nay". Kiều Dụ và Thi Thần nhìn nhau mấy giây rồi quay đầu sang nhìn về phía Diệp Tử Nam, Diệp Tử Nam nhìn hai người nói tiếp, "Có lẽ có một bộ phận đặt biệt nào đó đem sinh lý kiềm nén mấy năm sẽ giải quyết cùng một lúc". Kiều Dụ cùng Thi Thần nhao nhao bật cười. Bảo bối của Diệp Tử Nam mệt mỏi sớm nên tiệc cũng kết thúc sớm. Một đám bình thường chơi thân với nhau cảm thấy chưa thỏa thích, lại liên tục rồng rắn kéo nhau đến một quán bar, Kiều Nhạc Hi cũng bị Kiều Dụ kéo đi. Hai người tuy ngồi gần nhau nhưng một người nghiêng đầu sang trái nói cười cùng người khác, một người nghiêng bên phải đánh giá xung quanh, xoay xoay nhìn nhìn vừa đúng lúc không ai nhìn tới ai. Vốn dĩ đang yên đang lành, không biết vì sao mà lúc bọn họ chưa phản ứng kịp thì có một chai rượu bay tới, đúng lúc hướng tới chỗ Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi, trong nháy mắt mảnh vỡ văng khắp nơi. Mọi người không ai trở tay kịp, Giang Thánh trác đột nhiên cảm thấy đau đớn, thình lình sắc mặt thay đổi, lập tức quay đầu nhào qua kiểm tra một lượt Kiều Nhạc Hi từ trên xuống dưới xem trên người cô có nơi nào bị thương hay không. Khi nhìn thấy máu trên váy cô, cậu luống cuống chân tay, nhìn xem bên cạnh sốt ruột hỏi, "Bị thương chỗ nào? Có đau không?" Kiều Nhạc Hi vốn tưởng cậu còn nổi giận, không ngờ tới cậu thay đổi nhanh như vậy, ngăn lại bàn tay đang sờ soạn trên người cô, nắm chặt tay, mở to hai mắt nhìn cậu, "Không phải máu của em, là của anh". Giang Thánh Trác nhìn cánh tay cậu, đúng là vết thương ở trên tay cậu. Hết Chương 55.