Hắc Tích Dịch
Chương 2 : Mộc mỹ nhân
Thanh sơn đường xa thăm thẳm, thu phong lãnh lãnh buốt da, hoàng diệp tung bay trong gió.
Chiều tà.
Rừng phong bạt ngàn, đường lớn thênh thang, Long Phi một mình một ngựa phóng như bay.
Con đường này không có gì xa lạ với chàng, tin rằng trước khi màn đêm buông chàng có thể tới nơi.
Đường quen, ngựa tốt, người tri kỷ đang tựa cửa ngóng chờ, không hiểu sao Long Phi vẫn cảm thấy một nỗi buồn khó tả.
Có phải vì cảnh vật mùa thu tuy mỹ lệ, lại quá đỗi thê lương?
Mây trời lững lờ trôi.
Nắng cuối ngày le lói chiếu qua tầng mây, lọt qua những tầng lá phong mềm mại.
Nắng quái chói đỏ, lá phong đỏ tươi, mường tượng Long Phi đang đi giữa một con đường máu.
* * * * *
Phong lâm lặng lẽ tịch mịch, chỉ dập dồn tiếng vó ngựa của Long Phi.
Không lâu, từ trước mặt chàng bỗng vọng lại tiếng bánh xe. Long Phi vừa đến một ngã ba, cỗ xe ngựa cũng ầm ầm phóng tới. Mã xa không dừng, lao nhanh như chực đâm vào ngựa chàng.
Long Phi nhanh như cắt cầm dây cương giật lại, tuấn mã hí vang một tiếng kinh hoàng, vó trước chồm lên, xoay ngang rồi từ từ hạ xuống.
Chiếc xe lao đến trước ngựa Long Phi.
Người đánh xe đã nhận ra hiểm nguy, kịp thời dừng đứng xe lại, trong nháy mắt toàn thân xoay chuyển, hai tay cầm cương giật mạnh.
Mã phu đó thật là bản lĩnh, từ đầu đến cuối không bấn loạn, không thả lỏng cương, xe vừa xoay vừa nghiêng, vừa quăng vừa từ từ hạ xuống, dừng lại giữa đường.
Long Phi thúc ngựa lên gần xe, cao giọng hỏi: “Thế nào, có bị thương không?”
Mã phu không trả lời, toàn thân từ từ dời chỗ ngồi, xoay ngược lại rồi dùng cả hai tay hai chân bò vào phía sau thùng xe, dáng bò thập phần quái dị.
Mường tượng Long Phi đang mục kích một con sâu lớn, hoàn toàn không phải một con người.
Chàng kinh ngạc cố nhìn vào khuôn mặt người đánh xe.
Người này mặc y phục tuyền đen, đầu đội một chiếc mũ rộng vành trắng toát, cả khuôn mặt giấu kín dưới chiếc mũ, không thể nhận ra.
Hắn ta di chuyển vô cùng chậm chạp, làm Long Phi cảm thấy tim mình cũng như ngừng đập.
Không biết tự lúc nào, gió đã ngừng thổi. Không khí trong rừng phong như càng đông quánh lại.
Hai con ngựa kéo xe mệt mỏi phì phò, cúi thấp đầu cố hí lên vài tiếng, những tiếng hí cũng như kỳ quái khác thường.
* * * * *
Chiếc xe ngựa sơ sài, thùng xe không có gì che chắn, chỉ là bốn miếng gỗ ghép thành một cái khung.
Trong khung, lại có một cỗ quan tài.
Xe gặp chướng ngại, hết dựng đứng rồi xoay ngang, quan tài bị xóc, nắp bắn sang một bên, cánh tay phải của người chết cũng bung lên gác lên rìa quan tài.
Ngón tay nhỏ nhắn, cánh tay thon, làn da không còn chút huyết sắc, toát lên cái màu làm người ta phải ghê sợ.
Sống có là mỹ nhân, chết cũng không thành ngoại lệ.
Hai mắt Long Phi trợn đến rách tròng nhìn chằm chằm vào cánh tay trên thành quan tài. Bất luận chàng nhìn thế nào thì đó đều không giống cánh tay người, dù là cánh tay người chết.
Bởi, trên làn da trắng bệch hiện rõ vân thớ, những vân gỗ.
Phải chăng cánh tay được khắc ra từ gỗ?
Long Phi kỳ quái nhìn người đánh xe đã bò đến bên cạnh quan tài, thò hai tay nhấc cánh tay đó lên.
Lúc này chàng mới nhìn rõ hai cánh tay của người đánh xe ngựa. Da trên hai cánh tay toàn một màu xanh đen, trông như da rắn, móng tay dài nhọn, hình dáng lại cũng giống tay người.
Rốt cuộc người này là ai?
Long Phi cứ đứng nhìn hai cánh tay không chớp mắt.
Đôi tay quái dị nhặt cánh tay gác trên thành quan tài, đẩy về chỗ cũ.
Một tiếng “cắc” khác thường vang lên, trong quan tài bỗng vọng ra một âm thanh sắc nhọn “ái dà!”, là tiếng của một người con gái.
Long Phi nghe vẳng đến bên tai, giật mình thúc ngựa về phía trước hai bước, cúi nhìn vào trong quan tài.
Vừa nhìn xuống, Long Phi như ngất lịm ngay tại chỗ.
Đặt trong quan tài là một nữ nhân, một người con gái hoàn toàn khỏa thân.
Đôi gò nhũ phong nhô cao, vòng eo thon thả, cặp đùi suôn dài tròn trịa, người con gái không những cực kỳ xinh đẹp, còn mang một vẻ quyến rũ ma mị khác thường.
Nhưng đó chưa phải là điều làm chàng ngạc nhiên.
Kỳ lạ hơn, toàn bộ thân thể người con gái đều không mang một chút huyết sắc, thậm chí môi, miệng, mắt, tóc, tất cả đều một màu trắng bệch, đầy dấu vân gỗ.
Nếu là người, tại sao lại như vậy?
Đây kỳ thực chỉ là một pho tượng gỗ, nhưng ai đã điêu khắc cực kỳ tinh vi, sinh động như người thật.
Trong quan tài đặt một pho tượng gỗ sống động như vậy, chẳng phải ai cũng không thể ngờ tới hay sao?
Nhưng những thứ làm Long Phi ngạc nhiên vẫn chưa phải là hết.
Người đẹp bằng gỗ bỗng nhiên biết kêu đau, đó đã là đáng kinh ngạc.
Nhưng, đáng kinh ngạc nhất với Long Phi lại là dung nhan của nàng.
Mắt phượng mày ngài, sống mũi thẳng, môi trái tim, má lúm đồng tiền.
Tướng mạo mộc mỹ nhân giống như đúc một người, ngay cả vẻ ngây thơ trên mặt cũng hoàn toàn giống.
Không phải ai khác, chính là người chàng đang vạn lần muốn hội ngộ, là người vợ sắp cưới của chàng.
Tử Trúc!
* * * * *
Chẳng lẽ đây đúng là tượng gỗ của Tử Trúc?
Điêu khắc gì mà giống đến như vậy?
Tuyệt không thể chỉ dùng tài năng dựa vào hư không mà tưởng tượng. Hay
Tử Trúc cô ấy lẽ nào lại khỏa thân cho người khác ngắm nhìn làm mẫu tạc tượng hay sao?
Nếu là đúng sự thật, thế thì người này có quan hệ gì với Tử Trúc? Bức tượng này đặt trong quan tài lại có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ Tử Trúc đã gặp chuyện gì chẳng lành?
Trong lòng Long Phi rối bời bởi muôn ngàn câu hỏi.
Người đánh xe tựa hồ đã quên hoàn toàn sự hiện diện của Long Phi. Cái tiếng “á” chưa dứt thì đôi tay kỳ quái của hắn ta đã vội vàng nắm lấy cánh tay phải của người đẹp gỗ và nhẹ nhàng nâng lên. Bàn tay xanh đen vuốt qua chỗ nào, chỗ đó phát ra âm thanh soàn soạt như tiếng trườn của một bầy rắn.
Gió lạnh không làm Long Phi bận tâm, nghe tiếng vuốt chàng lại không khỏi rùng mình.
Đôi bàn tay quái đản tiếp tục vuốt sang bên, rồi chuyển dần qua phía ngực, hướng về vùng eo thon của mộc mỹ nhân, động tác thật muôn phần thô tục.
Mục kích tất cả những cảnh trong thùng xe, trong lòng Long Phi chợt trào lên một sự tức giận trước nay chàng chưa từng cảm thấy bao giờ.
Mộc mỹ nhân thực sự quá giống với Tử Trúc!
Đây tuy chỉ là một pho tượng gỗ, nhưng bất kể là nam nhân nào, tuyệt đối không thể thản nhiên nhìn một pho tượng giống hệt vợ mình bị một người lạ lả lơi sàm sỡ.
* * * * *
Đôi bàn tay kỳ quái trượt qua vùng eo nhỏ, tiếp tục lần xuống sâu hơn.
Long Phi chừng như không nhịn được nữa, phải bật lên tiếng hỏi: “Đây là tượng của ai?”
Người đánh xe nghe thấy tiếng hỏi dừng tay lại, nhưng không trả lời, thậm chí không cả ngẩng lên nhìn chàng.
Hắn rụt tay, quay người nhấc nắp quan tài rơi bên cạnh lên.
Long Phi chồm lại gần, truy tiếp: “Người là ai?”
Người đánh xe vẫn không trả lời, từ từ đậy nắp quan tài lại.
Nắp quan vừa dậy được một nửa, âm thanh sắc nhọn của người con gái lại vọng ra từ bên trong quan tài: “Van ông đừng đậy nắp quan tài, cho tôi một chút không khí”.
Người đánh xe dường như không nghe thấy gì, tiếp tục đẩy nắp cho khít vào miệng quan.
Bỗng nhiên người đẹp gỗ kêu to: “Cứu tôi với!”
Long Phi nghe tiếng, lòng như bị dao cắt, thét lên: “Dừng lại!”
Người đánh xe liền đẩy mạnh tay “ầm” một tiếng, quan tài đã bịt kín.
Long Phi giận dữ hét: “Người không nghe tiếng ta nói sao?”
Người đánh xe thủy chung vẫn không hề để ý đến Long Phi, cúi gập người lần theo cạnh quan tài đi về trước xe ngựa.
Long Phi trợn mắt nhìn hắn ta, hai bàn tay nắm chặt, Giả sử dưới quan tài khoét lỗ thông hơi thì người con gái đó chắc chắn đang bị giấu trong tượng gỗ.
Thế thì, người đánh xe hiển nhiên là phường tà đạo!
Trong lòng nóng ran, Long Phi quyết định ra tay.
Tay phải vận công, lòng tay xoè ra, ngón tay cong lại thành trảo, túm lấy cái mũ rộng vành của người đánh xe giật ra.
Hắn ta lại như có như không, không phản ứng lại thế trảo của Long Phi, nhưng khi bàn tay chàng vừa tới nơi, đầu hắn như tình cờ lật sang một bên, tránh được.
Long Phi nhoài người, cánh tay dài thêm ra, thi triển liên tiếp hai ba thế trảo, đều hụt vào khoảng không.
Chàng phải bật lên một tiếng “Giỏi!”, tay phải vẫn không thu lại, chợt vận khí “soạt” một tiếng như lưỡi kiếm từ bàn tay chém ra.
Mã phu như biết trước Long Phi sẽ ra chiêu này, “hừ” lên một tiếng, nhanh như cắt lộn về phía sau.
Tuy tránh được một đòn của Long Phi nhưng thế lộn người của hắn rốt cuộc đã làm lộ ra khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ rộng vành.
Khuôn mặt hiện ra đập vào mắt Long Phi khiến chàng bất giác không tự chủ được phải dừng ngay tay lại.
Từ trước tới nay chàng chưa mục kích một dung nhan quái dị như thế bao giờ!
Lông mày không có lấy một sợi, hốc mắt sâu hoắm, con mắt nhỏ dài, tia mắt sáng rực, mũi ngắn, mồm nhọn, môi mỏng, khóe miệng kéo dài đến mang tai, cả khuôn mặt như đếu ướt nham nháp, màu xanh đen như da rắn.
Vốn lớn dạ can trường, Long Phi cũng không khỏi rùng mình, một luồng lãnh khí toát ra từ sống lưng.
Mã phu không lý gì đến chàng, lộn lại nửa trượng, phóng qua thùng xe rơi đúng vào chỗ ngồi, tay phải ghìm dây cương, tay trái quất mạnh roi vào hông ngựa. Song mã chồm lên, tung vó kéo mạnh, cỗ xe lao đi.
Long Phi như chợt tỉnh giấc mơ, quát một tiếng: “Đứng lại!”, rồi thúc ngựa rượt theo.
Quái mã phu lại quất mạnh roi, song mã bị đau càng phóng nhanh, thoắt cái đã cách Long Phi ngoài ba trượng.
Long Phi thét lớn, thúc ngựa phi như bay, khoảng cách ba trượng rút ngắn lại còn hai, còn một, nhưng thủy chung chàng vẫn không làm sao bắt kịp cỗ xe.
Cỗ xe lao ầm ầm, cuốn tung bụi lá. Long Phi cũng hết sức giục ngựa rượt theo. Nhưng khoảng cách một trượng trước sau không hề ngắn lại.
Nửa dặm, rồi một dặm.
Long Phi không kiên nhẫn được thêm, hú một tiếng dài, toàn thân như tên dời yên ngựa lao nhanh về phía cỗ xe.
Mắt quái nhân như mọc cả phía sau, không quay đầu lại nhưng roi ngựa đã quất ngược, ngọn roi nhọn hoắt đen kịt chực quấn lấy chân Long Phi.
Tiếng roi rít lên, cành lá trên cây như bạt về một phía. Dẫu roi có thể không quất đứt đôi chân, để chạm phải cũng đã thập phần hung hiểm.
Roi tuy nhanh, Long Phi càng nhanh hơn, người còn lơ lửng trên không, một thức “Kim Ngư Xuyên Ba” như chớp gập người, vốn là chân dưới đầu trên, trong một sát na đã thành chân trên đầu dưới.
Đầu roi ngựa quất qua chỉ cách lồng ngực chưa đầy một đốt tay, Long Phi vẫn an toàn hạ thân lên xe ngựa.
Thế roi bỗng nhiên biến hóa, đầu roi thật nhẹ nhàng, thoáng một cái bỗng cuộn ngược lại nhằm thẳng mắt Long Phi.
Người khác ắt hẳn đã biến thành độc nhãn nhân, nhưng Long Phi lại mau lẹ tuyệt luân, người nhanh như cắt uốn cong tránh được đường roi quất tới.
Nhưng chàng không tránh khỏi bị bật ra khỏi cỗ xe.
Song mã vẫn cắm đầu tung vó, chốc lát đã cách Long Phi ba trượng.
Long Phi nghệ cao trí cả, làm sao lại chấp nhận phải rơi trên mặt đất!
Mắt vừa thoáng qua, tay phải chàng đã nắm được một nhành cây giăng ngang, tay trái bung ra, hai phi hoàn xé gió nhằm lưng quái nhân bay tới.
Quái nhân ngửng đầu kêu một tiếng kinh dị, roi trên tay bỗng như hóa thành hai, kích trúng đôi phi hoàn.
Hai tiếng “xèo xèo” vang lên, phi hoàn đã bay ngược trở lại phía Long Phi.
Chàng không tự chủ được phải buột miệng “Giỏi”, chớp một cái hai tay đã thu lại đôi phi hoàn.
Hoàn vào tay, Long Phi không ngờ lại chấn động hổ khẩu, chàng bỗng dưng phát lãnh, tim đập thình thịch, nội lực quái nhân quả thực khiếp người.
Đây nếu thực là người, bản lĩnh hắn ta đã đến mức thông huyền, tuyệt không thể vô danh, không cần phải trốn tránh ai.
Nhưng nếu là người, tại sao lại mang hình dạng như vậy?
Người đẹp gỗ đó giống Tử Trúc như tạc, chỉ sợ trong đó có quan hệ gì, bất luận thề nào, sự việc này không điều tra không được.
Bạch mã từ sau chạy lại, Long Phi thả tay, toàn thân hạ xuống đúng trên yên ngựa.
Trong lúc này, cỗ xe đằng trước đã cách hai mươi trượng hơn.
* * * * *
Song mã cường tráng, mã phu thiện nghệ, cỗ xe như bay trên đường, phút chốc đã ra khỏi rừng phong, phóng nhanh trên đồng bằng.
Bạch mã của Long Phi đã chạy nửa ngày đường, bỗng dưng ì lại, mỗi lúc một tụt hậu. Khoảng cách hai mươi trượng giờ đã thành ba mươi.
Người đánh xe lại không thúc ngựa vượt lên, cũng chạy chậm giữ nguyên khoảng cách ba mươi trượng với Long Phi.
Đây rõ ràng là cố tình như vậy!
* * * * *
Mặt trời đã lặn, mưa bắt đầu rơi rả rích.
Long Phi vẫn phi nước kiệu theo sau cỗ xe.
Ngựa chậm, xe cũng chậm lại.
Con đường này chính là đến Phong Hoàng trấn, nơi Tử Trúc đang tựa cửa đợi chàng.
Tử Trúc rốt cuộc có quan hệ ra sao với mỹ nhân trong quan tài?
Trong lòng Long Phi mỗi lúc một thêm bồn chồn lo lắng.
* * * * *
Phong Hoàng trấn không lớn, chỉ vài mươi nghìn hộ dân.
Bên trái là sông, bên phải là núi cao, quan lộ chạy chính giữa.
Xe ngựa đến gần thị trấn, chuyển hướng sang phải, Long Phi nhìn thấy từ xa, lòng càng như lửa đốt, bởi đó là hướng nhà của Tử Trúc.
Mưa đã rơi nửa canh giờ.
Trời dần về đêm.
* * * * *
Mưa lâm thâm, thị trấn như chìm trong màn khói.
Đường dài, hành nhân thưa thớt, quan đạo chạy cạnh sườn non, càng làm tăng thêm vẻ tĩch mịch âm u.
Cỗ xe rốt cuộc cũng dừng lại.
Dừng phía sau trang viện.
Quái nhân nhổm dậy, nhảy vào thùng xe, bế mộc mỹ nhân trong quan tài ra, tung người nhảy xuống đất, chạy về hướng cửa sau trang viện.
Hai con ngựa xoay mình, tức thì tung bốn vó tiếp tục kéo chiếc xe chạy về phía trước.
Long Phi mục kích tất cả, không nén được thở phào một hơi.
Đây không phải là dấu hiệu của sự yên tâm, chỉ là vì rốt cuộc thì quái nhân kia cũng dừng lại.
Cách nhau chỉ ba mươi trượng, nhưng trong thời tiết như vậy, Long Phi cũng không dám chắc quái nhân đã bê ra ngoài cái gì.
Trang viện không phải là nơi ở của Tử Trúc nhưng nhà nàng lại cũng ở ngay sát bên cạnh.
Long Phi có thể yên tâm sao?
* * * * *
Cửa sau trang viện không cài, đẩy một cái hai cánh đã hé ra. Quái nhân bế người đẹp gỗ lách mình vào trong, lập tức cánh cửa đóng lại.
Lúc này Long Phi vẫn cách đó hơn mười trượng.
Chàng thúc ngựa, con ngựa tuy đã mệt nhoài nhưng vẫn gượng mình phi nhanh đến.
Long Phi dừng ngựa, ánh mắt nhìn lên hai cánh cổng, rồi chuyển sang cỗ xe đang xa dần.
Quan tài vẫn ở trên xe ngựa.
Chỉ cần chàng đuổi kịp cỗ xe, mở nắp quan tài thì có thể biết dưới đáy quan tài có đục lỗ thông hơi ngầm có thể nhốt người sống hay không.
Nhưng quái nhân mới là người có thể trả lời mọi nghi ngờ của chàng.
Ánh mắt Long Phi lại chuyển về phía cổng. Chàng xoay người xuống ngựa, rút khăn tay lau mồ hôi, lau kỹ cả chuôi kiếm, lại ngầm vận khí sẵn sàng mới thận trọng cất bước.
Tay phải Long Phi ấn vào cánh cửa, toàn thân căng ra trong trạng thái phòng bị, chờ đợi bất cứ sự tập kích nào.
Cửa không ngờ lại mở dễ dàng, sau cửa trống trơn.
* * * * *
Bên trong là một khoảng sân rộng rãi, khắp nơi cỏ dại mọc đầy. Cây cảnh đã lâu không cắt tỉa, dài ngắn lởm chởm. Trong đêm tối, không hề có cảm giác đây là một cái sân.
Có phải đây là một tòa trang viện hoang?
Lẽ nào quái nhân lại cư ngụ ở đây?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
26 chương
92 chương
299 chương
65 chương
37 chương
20 chương
418 chương