Nghê Già cười nhạt, không nhanh không chậm đáp:
“Tôi chỉ biết cô thích cướp bạn trai bạn học, không ngờ ngay cả người nhà người khác cô cũng muốn cướp? Thích đồ của người khác vậy sao? Nhưng cô và mẹ cô vốn làm gì có chỗ trú chân, bây giờ cái gì cũng chiếm được rồi, còn muốn thế nào nữa?”
Lời nói nhẹ nhàng, ý nhắn nhủ bên trong lại như tát vào mặt người: hai mẹ con Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi này hèn kém mà tham lam, đã may mắn được làm tu hú chiếm tổ chim khách ở hai nhà Nghê Tống rồi, mà còn không biết thỏa mãn.
Nghê Già không nói nặng lời, ánh mắt lại hiện ra hết sự khinh khi: “Mạc Doãn Nhi, vào nhà họ Tống rồi, mà còn không buông tay Nghê gia, thật giống cái kiểu giao du với đàn ông một chân đạp mấy cái thuyền của cô! Cô vốn là đứa con hoang chẳng có thân phận gì mà được thành tiểu thư, còn tôi thì chịu khổ thay cô 18 năm trời. Cô không biết ơn tôi, lại còn giả đáng thương oan ức gì trước mặt tôi? Kêu khổ với tôi sao, cô có thể diện hay không?”
Lời nói của cô khiến Mạc Doãn Nhi còn đang định nhỏ nước mắt lập tức cũng phải nín lại.
“Là bà nội không cho cô vào cửa. Bà nói, cô về quá nhiều lần, lần nào về cũng lôi kéo mẹ và em cô lập tôi, cứ thế, tôi mãi mãi sẽ không bao giờ dung nhập vào được nhà của chính tôi nữa. Mạc Doãn Nhi, cô thật độc ác! Cướp 18 năm tuổi thơ của tôi, còn muốn tiếp tục cướp cả đời của tôi. Bây giờ thì giả vờ yếu đuối, khóc cho ai xem? Xung quanh đây không có đàn ông đâu!”
Câu cuối này nhờ danh bà nội mà quyết định thế trận. Nhắm thẳng vào Mạc Doãn Nhi giả vờ đáng thương để người ta xuýt xoa, thật ra muốn hại Nghê Già không thể được người nhà và giới thượng lưu tiếp nhận, một kẻ bụng dạ khó lường.
Người biết chuyện đứng xung quanh đều bị từng chữ hời hợt nhưng hung ác của Nghê Già dọa sợ, tuy rằng nghĩ miệng cô độc thật, nhưng cũng hiểu rằng, mỗi câu mỗi chữ cô nói đều rất có lý!
Lại nói tiếp, Mạc Doãn Nhi trước kia được sung sướng cũng vốn là của Nghê Già, mà Mạc Mặc cũng từ một mụ đàn bà nghèo túng lắc mình thành phu nhân giàu có. Hai mẹ con đó nợ Nghê Già nhiều như thế, lại còn âm hiểm đến mức muốn làm hại cô?
Mạc Doãn Nhi bình thường đứng trước mặt nữ giới khác đều bảo trì phong cách cao quý lạnh lùng, cho nên vừa nãy rơi nước mắt như vậy, đúng là quá giả dối.
Mạc Doãn Nhi bị nói cho mất mặt, không có sức cãi lại, dù sao cô ta cũng không phải là Bạch Liên Hoa thật, khóc bù lu bù loa lên không phù hợp phong cách nữ thần cô ta trung thành theo đuổi. Hơn nữa Nghê Già nói vậy rồi, cô ta có muốn khóc thật, cũng không thể chảy nước mắt, không thì lại bị nói là giả vờ đáng thương.
Cô ta đứng trong ánh mắt hoài nghi của người xung quanh, thiếu nữa thì nội thương: “Nghê Già cô…”
Nhưng Nghê Già lập tức cắt ngang lời cô ta.
Nghê Già lướt nhìn qua, nhìn thấy từ xa Ninh Cẩm Niên đã bước vào trong, đẩy đẩy Tống Nghiên Nhi: “Nghiên Nhi, Ninh Cẩm Niên đến rồi, cậu không qua chào đi?”
Mạc Doãn Nhi lập tức bị dời sự chú ý, mắt liếc vội qua, nháy mắt ngẩn người: Chỉ nhìn ngoại hình và khí chất, đúng là tốt nhất trong những người đàn ông chất lượng tốt nhất!
Tống Nghiên Nhi nghe Nghê Già nói, lại đỏ mặt, nhưng vẫn mím môi cười, đi qua, trước khi đi cũng không quên nói với Nghê Già:
“Già Già, chốc nữa tớ lại quay lại tìm cậu!”
Mạc Doãn Nhi ngây dại vài giây, cho đến tận khi tầm nhìn bị bóng lưng nổi bật của Tống Nghiên Nhi chắn ngang, mới không cam tâm thu lại ánh nhìn.
Nghê Già làm bộ không chú ý Mạc Doãn Nhi đang nhìn mình chằm chằm, điềm nhiên đi đến trước “Lệ Công chúa” mà cô quyên tặng ngắm nghía, thành công kéo sự chú ý của cô ta sang.
Mạc Doãn Nhi vừa nhìn thấy viên kim cương xanh nhạt kia, lập tức ngẩn người, sao có thể?
Lúc mẹ Trương Lan muốn đem viên kim cương này cho cô ta, bà nội đứng ra cản nói là cho Nghê Lạc. Nhưng Nghê Lạc cũng đồng ý đưa cho cô ta rồi, vậy vì sao? Vì sao lại bị Nghê Già mang đi quyên góp thế này?
Mạc Doãn Nhi hơi run rẩy: “Nghê Già, cô mang viên kim cương này đi, mẹ có biết không?”
“Biết, hay không biết, thì có gì khác nhau?” Nghê Già trả lời với giọng lạnh nhạt, “Tài chính trong nhà không phải mẹ quản lý, mà phần tài sản trong tay Nghê Lạc, bây giờ, toàn bộ thuộc về quyền xử lý của tôi. Thẻ, xe, tiền, du thuyền, máy bay, đá quý, cổ phiếu, tất cả, tất cả đều nó đều tùy tôi muốn làm thế nào thì làm, không ai quản được!”
Mạc Doãn Nhi mặt trắng bệch.
Kiếp trước, phần lớn tài sản của Nghê Lạc đều bị cô ta lừa đi.
Nghê Già nhìn chăm chú vào viên kim cương, “xì”một tiếng cười ra: “Cô rất thích viên kim cương này nhìn, có điều, tôi nghĩ cô không xứng đâu. Cho nên, thà mang ra ngoài tặng cho người khác, cũng không cho cô!”
Mạc Doãn Nhi nghiến răng, cô ta và Nghê Già từ lần đầu gặp mặt đã không vừa mắt nhau, nhưng lúc đó, Mạc Doãn Nhi còn là tiểu thư Nghê gia cao quý. Nghê Già dù có ghét cô ta, nhưng bất đắc dĩ thân phận là như vậy, trước mặt cô ta luôn phải chịu im lặng. Mạc Doãn Nhi nào đâu nghĩ đến, bản thân lại là giả, nháy mắt, tất cả đều mất.
Điều này làm cho cô ta không cách nào chấp nhận được, vì cái gì mà địa vị cao quý của ta phải nhường cho Nghê Già?
(dipM: =; vì huyết thống gái ạ)
Cũng may, Mạc Mặc lấy Tống Minh, mà cô ta thật ra là con riêng của Tống Minh, có điều bên ngoài không biết mà thôi, ngay cả Tống Nghiên Nhi cũng không cho biết. Tuy Tống gia kém Nghê gia về khoản tiền và quyền, nhưng mẹ Trương Lan và Nghê Lạc đều yêu quý cô ta.
Điều làm cho cô ta vui sướng nhất là, ở nhà mới Nghê Già vô cùng gian nan mà không thể hòa nhập được, thành ra cả người đều bị áp chế thành tính cách buồn bực bất mãn rất quái dị, nhìn là thấy đầy bụng oán hận mà không có khả năng phát tiết. Cho nên, cô ta hoàn toàn yên tâm,
Nhưng không ngờ, Nghê Già vừa đi Thượng Hải một lần trở về, đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
Nhìn như bình tĩnh cao ngạo, thực ra hung ác thâm hiểm, còn liên tục phấn khích nhục nhã mình, cứ như thế cô là tiểu thư Nghê gia thật!
Mạc Doãn Nhi còn tưởng như trước, giễu cợt nói: “Tôi không xứng? Hừ! Vậy cô xứng hay sao?”
“Lời này hẳn là tôi nói cô nghe thì có lý hơn!” Nghê Già cười nhạt, cao ngạo mà nói, “Tôi là trưởng nữ Nghê gia, mà cô, thì chỉ là đứa con hoang bố mình là ai cũng không rõ.”
Cô cười quá lạnh, cô biết chắc cô ta không dám nói ra sự thật Tống Minh là bố ruột cô ta. “Vừa rồi tôi nói rõ ràng như thế, cô còn dám nói lớn lối trước mặt tôi vậy sao? Mạc Doãn Nhi, cô không có mặt mũi sao!”
Không đợi Mạc Doãn Nhi tức giận, Nghê Già nhẹ nhàng cười: “Cho nên, tôi đành chủ động thôi. Sau này, nếu như cô muốn cướp cái gì từ Nghê Lạc, ngại quá, đều bị tôi quản rồi!”
Mạc Doãn Nhi hai bên thái dương giật giật liên hồi. Cô ta quen Nghê Già đã bao nhiều năm, lần đầu tiên phải chịu thua, cô còn dám nói cô ta là con hoang! Lại còn nói cô được Nghê gia ban ân? Chẳng lẽ cô cho rằng Mạc Doãn Nhi nợ cô sao? Không thể tha thứ dễ dàng, trước đây, con nhà nghèo này rõ ràng bao nhiêu lần đều phải chịu thua cô ta!
Cô ta còn đang định nói gì, nhưng Nghê Già cũng lười phản ứng lại, chỉ đổi lại dáng vẻ tươi cười, biến mất giữa đám đông.
Mạc Doãn Nhi nhìn theo bóng lưng cô, nghiến răng, xem ra, đã đánh giá thấp nha đầu chết tiệt kia rồi!
Nghê Già, mày thật sự nghĩ mày sẽ có được tất cả sao?
Nghê Già đi qua nơi để ghế ngồi cho khách, vừa lúc nhìn thấy Ninh Cẩm Niên và Tống Nghiên Nhi, hai người hình như đang nói chuyện rất vui vẻ. Ninh Cẩm Niên ở mọi phương diện đều vô cùng tốt, cho nên, ngay cả Tống Nghiên Nhi cũng có thể dễ dàng bị hắn hấp dẫn.
Nhìn dáng tươi cười tao nhã của Ninh Cẩm Niên, trong mắt Nghê Già thoáng xẹt một tia lạnh, ai nghĩ tới, một người đàn ông cử chỉ ưu nhã nụ cười ôn hòa như vậy, lại có thể hung ác tàn nhẫn đến thế.
Khi cô bị người vũ nhục, hắn mặt không biểu cảm đứng ngoài nhìn; khi cô bị tiêm chất gây nghiện, hắn cũng đứng một bên lạnh lùng chỉ đạo; mà Nghê Lạc, một mạng người còn trẻ tuổi như thế, bị hắn bắn 29 phát súng! Cô đã từng đếm, từng vết thương một!
Ngày đó, cô nhìn container loang lổ vết máu, thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh Nghê Lạc chết thảm khốc thế nào. Phát súng đầu tiên, bàn chân, phát súng thứ hai, mắt cá chân, rồi chân, đầu gối, hông, bụng, lòng bàn tay, cánh tay, xương sườn, mặt, cuối cùng là cổ họng, và, trán…
Bất cứ người nào còn nhân tính cũng không thể tàn nhẫn và điên cuồng như thế!!!
Nghê Già ánh mắt hóa thành băng, hận thù bao trùm, chợt đã quên mình ở đâu, mà đúng lúc ấy, Ninh Cẩm Niên dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, nghiêng đầu lại.
Chỉ là, ánh mắt hai người cũng không gặp nhau.
Một chàng trai xa lạ chắn giữa hai người, lịch sử nói với Nghê Già: “Nghê Già tiểu thư, lão gia tử nhà chúng tôi, muốn gặp cô!”
Nghê Già mất một giây thay đổi lại mạch cảm xúc khi nãy, cũng gật đầu hành lễ: “Mời tiên sinh dẫn đường!”
Nghê Già đi theo anh ta rời khỏi hội trường, đi qua một hành lang thật dài, đến một gian phòng nghỉ riêng u tĩnh, chàng trai đứng ở cửa, không có ý định đi vào.
Nghê Già đành hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng nghỉ trang hoàng tinh tế và lộng lẫy, chỉ có hai người.
Ngồi ở chính giữa ghế trường kỉ, là ông lão tóc đã bạc trắng mà còn quắc thước và hăng hái, khí độ phi phàm nhường này, không cần nghĩ cũng biết là Việt lão gia tử.
Mà chàng trai trẻ ở trên ghế salon bên cạnh, ánh mắt trầm tĩnh, khuôn mặt thanh cao điềm nhiên…
Nghê Già lập tức muốn chết, đây không phải là người đàn ông ngồi trên sân ban công khi nãy sao?
Lấy đầu ngón chân nghĩ cũng biết anh ta chính là cháu trai Việt Trạch đích tôn bảo bối của nhà họ Việt rồi!!!
Việt Trạch ngước mắt nhìn cô một cái, con người vẫn bình tĩnh không một gợn, không có một chút nào sóng gió, như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Nghê Già cứng đờ toàn thân, vốn định lễ phép cười với hắn, nhưng hắn đã không có bày tỏ gì mà chuyển mắt đi nơi khác.
Nghê Già đi tới đối diện ghế của cụ Việt, ngoan ngoãn nói “Cháu chào ông!” rồi lập tức ngồi xuống.
Cụ Việt đầu tiên là lịch sự hỏi thăm tình hình sức khỏe bà nội Nghê, rồi hỏi Nghê Già dạo này ra sao, dù sao, ờm, loại tình tiết “hoàn quân minh châu” này cũng như quá trình thích nghi cuộc sống mới, ai cũng sẽ tò mò.
Bất cứ câu hỏi nào của ông, Nghê Già cũng lễ độ mà trả lời.
Điều này làm cho cụ Việt có chút kinh ngạc, từ khi ông nghe nói về chuyện nhà họ Nghê ôm nhầm cháu gái, đây là lần đầu tiên ông gặp Nghê Già, ông nghe nói đứa bé này trước đây sống rất khổ cực, không ngờ còn rất có phong phạm tiểu thư.
Khi nói chuyện với ông, giọng điệu cô ôn hòa, ngữ điệu bình ổn, có trầm có nhẹ, nghe rất thoải mái. Giống như ân cần mà cân nhắc đến thính lực của người cao tuổi, còn cẩn thận tâm lý thích tỏ ra trẻ của các cụ, tốc độ không nhanh không chậm, vừa phải.
Nội dung trả lời, căng chùng vừa phải, vừa tiết chế khéo léo, mặc dù có chút nghiêm túc, nhưng lại để ý thêm chút tình cảm, tốt!
Cụ Việt nói chuyện một hồi, cũng càng lúc càng thêm hòa ái dễ gần. Nghê Già biết là vì mình biểu hiện tốt, tạo được ấn tượng đầu tốt đẹp với ông cụ.
Nhưng, cô vẫn liếc mắt nhìn thoáng Việt Trạch ngồi bên.
Dường như hắn vẫn không có hứng thú gì, chỉ mất tập trung nhìn không khí, không một khắc nào nhìn liếc qua phía cô.
Điều này khiến Nghê Già cảm thấy có chút thất bại, xem ra, chuyện xảy ra trên ban công, thực sự để lại ấn tượng xấu với hắn rồi! Tuy rằng cô không quan tâm cái nhìn của hắn lắm, nhưng cô không mong hạng mục MP bị ảnh hưởng!
Cụ Việt và Nghê Già nói chuyện nhà một lúc lâu, mới chuyển về chuyện chính, viên kim cương kia.
“Quyên tặng viên kim cương này, là ý của ai?”
“Là ý của cháu!” Nghê Già thành thực thừa nhận, “Hơn nữa, bà nội cũng đã đồng ý.”
___________________________________
Tác giả: Mạc Doãn Nhi không đơn giản, nhưng Nghê Già nhà tui cũng không đơn giản đâu nhá, há há.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
960 chương
27 chương
299 chương
20 chương