Hạc Minh Giang Hồ
Chương 42 : Ấm áp như xuân
Bốn người quả nhiên ở trong Hoa Minh uống rượu ăn cơm.
Sau cơn mưa trời lại sáng, thế giới của Đoạn Vân Tụ trở nên xán lạn dị thường. Nàng nhìn Diệp Tú Thường bên cạnh, cảm thấy từ sau mười tuổi mình chưa từng có vui vẻ ấm áp như vậy, giống như toàn bộ thế giới của mình đều rực rỡ hẳn lên, có thanh sơn tú thủy, có điểu ngữ hoa hương, đẹp không sao tả xiết, mà này hết thảy, đều là bởi vì nữ tử bên người, nữ tử tốt đẹp ấm áp này, đem bầu trời bị mây đen che phủ xua tan đi, đem trái tim bị đóng băng dưới đáy hồ làm cho tan chảy, mà mình lại hồ đồ, nghĩ rằng có thể buông tay!
Tâm tình nàng rất tốt, tốt đến nỗi thay đổi cả thói quen ngày thường ít uống rượu, ra vẻ ta đây liên tục cạn chén cùng Diệp Viễn Khâm, cũng lôi kéo Diệp Tú Thường uống rượu, ngày thường vốn thiển đạm giờ lại tươi cười đến rực rỡ.
Diệp Tú Thường nhắc nhở nàng uống ít một chút, nàng cười nói: “Ta hôm nay rất cao hứng, nàng cứ để cho ta uống thống khoái đi, đến đến.” Còn đi chạm cái chén của Diệp Tú Thường, đôi mắt đảo qua gương mặt của nàng, xán lạn ôn nhu làm cho Diệp Tú Thường cảm thấy mình muốn tan chảy.
Diệp Tú Thường đột nhiên có loại cảm giác ---- ánh sáng ở bên trong người trước mắt này đang dần dần trán phóng, như là bảo thạch lấy ra từ lòng đất đặt dưới ánh mặt trời, đẹp đến lóa mắt, chói lọi đến mức mình không thể nhìn, tia sáng này cũng làm cho thế giới của mình trở nên xán lạn, trong nháy mắt trăm hoa đua nở, hóa thành biển hoa.
Nàng nhìn đến đại ca cùng biểu muội của mình, cảm thấy bọn hắn tới rất không đúng lúc! Lại có điểm tức giận nhìn tới Đoạn Vân Tụ, thầm nghĩ ngươi không thể thu liễm một chút sao, chói mắt như vậy khiến cho mọi người để ý tới đều sẽ thích thì sao!
Mà người mẫn tuệ như Diệp Viễn Khâm quả thực cũng chú ý tới Đoạn Vân Tụ đúng là không giống ---- trước kia hắn cảm thấy bộ dạng Đoạn Vân Tụ quá mức thanh tú còn mang theo hơi thở mềm mại không có ở nam tử, giống như đổi sang nữ trang là có thể biến thành một thiếu nữ tuyệt sắc. Nếu không phải khi xuất kiếm thế công sắc bén sát khí tràn ngập, hơn nữa muội muội Diệp Tú Thường kiên trì phải gả cho nàng mà nàng cũng cực lực tranh thủ, Diệp Viễn Khâm thật đúng là hoài nghi thân phận thật sự của nàng.
Mà bây giờ, tựa hồ đã có cái gì phát sinh biến hóa ---- vừa rồi khi Đoạn Vân Tụ hữu ý vô ý hướng người bên ngoài tuyên cáo nàng đối Diệp Tú Thường chiếm hữu toát ra một loại khí thế, loại khí thế này phảng phất như là, thiên hạ này, vô sở cố kỵ, mặc ta tung hoành...
Coi như cũng được khen ngợi là tân tú đứng đầu trong Võ Lâm, Diệp Viễn Khâm xem như cũng kiêu ngạo rồi, nhưng vẫn kinh ngạc với khí thế trong nháy mắt đó của Đoạn Vân Tụ. Hắn âm thầm kỳ lạ, thầm nghĩ chẳng lẽ nguyên nhân bởi vì nàng là truyền nhân của Đoạn Thiên Nhai Võ Lâm thần thoại trăm năm trước? Lại nghĩ tới bộ dạng ngày đó Đoạn Vân Tụ sử xuất Kinh Hạc Kiếm Pháp, cô lãnh ngạo nhiên, giống như không đặt người trong thiên hạ vào trong mắt.
Hắn lại tiếp tục đánh giá một chút Đoạn Vân Tụ, phát hiện mình mới vừa cảm giác được cái loại khí tràng kia đã muốn không thấy, trước mắt chỉ là một thiếu niên cực kỳ thanh tú sạch sẽ, nhưng lại giống mỹ ngọc tản ra hào quang làm cho người ta không thể bỏ qua.
Một thời gian nữa, thành tựu của người này chỉ sợ khó mà lường được, Diệp Viễn Khâm trong lòng thầm nghĩ.
Mà tình hình Sở Dao cũng không ổn. Nhìn biểu tỷ mình cùng Đoạn Vân Tụ tình ý ôn nhu làm cho người khác cũng không thể chen chân vào, trong lòng nàng đắng chát, cũng uống nhiều rượu hơn.
Rượu ngon uống xong món ngon cũng hết, trong mấy người chỉ có Diệp Tú Thường là tỉnh táo nhất. Vốn tửu lượng Diệp Viễn Khâm rất tốt, nhưng uống hết một vò đầu cũng có chút choáng váng, mà Đoạn Vân Tụ uống hết mấy bát lớn liền có điểm ngây ngất rồi, Sở Dao cũng say đến bất tỉnh nhân sự.
Diệp Tú Thường nhìn ba người trước mắt thập phần bất đắc dĩ, gọi hạ nhân tới đem đại ca cùng biểu muội đỡ về phòng của bọn hắn, sau đó tự mình đỡ Đoạn Vân Tụ lên, đem nàng đặt ở trên giường lớn chạm trổ hoa văn làm bằng gỗ lim, đem ngoại sam của nàng cởi xuống rồi tháo búi tóc. Nàng vốn muốn đem sa đái quấn trên người Đoạn Vân Tụ cởi ra, nhưng nghĩ nghĩ cảm thấy có chút ngượng ngùng còn không có động thủ.
“Vân Tụ?” Diệp Tú Thường ngồi ở bên giường kêu.
Nhưng người bị gọi không có phản ứng gì.
Diệp Tú Thường tiếp tục gọi một tiếng, Đoạn Vân Tụ ở trên giường chuyển người lại, đối mặt Diệp Tú Thường, đôi mắt nửa mở nửa khép, cúi đầu gọi: “Tú Thường...”
Diệp Tú Thường vừa tức vừa giận, nói: “Rõ ràng không thể uống rượu còn uống nhiều như vậy!”
Đoạn Vân Tụ cố gắng mở to hai mắt, nhãn thần như bị sương mù bao phủ, nhìn vào nàng, mềm mại kêu: “Tú Thường...” Sau đó đưa tay kéo nàng qua.
Diệp Tú Thường đành phải xê dịch thân mình, ngồi sát Đoạn Vân Tụ.
“Làm sao vậy? Không thoải mái?”
Nàng đưa tay sờ trán Đoạn Vân Tụ, cảm giác được ấm áp, không nghĩ tới Đoạn Vân Tụ cứ như vậy đem nàng kéo tới làm nàng té xuống.
Diệp Tú Thường vừa bực mình vừa buồn cười: người trước mắt này giống y như tiểu hài tử.
Đoạn Vân Tụ ôm lấy nàng, nhắm mắt lại, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Nàng nói xem ta lúc trước sao ngốc như vậy, cho rằng có thể rời khỏi nàng, từ nay về sau sẽ không lo lắng, sẽ không thương tâm nữa, không nghĩ tới khi nhìn thấy nàng rời đi, cả bầu trời của ta dường như sụp đỗ... Nàng nói xem ta sao lại thích nàng nhiều như vậy...” Thanh âm mềm mại ngọt ngào.
Diệp Tú Thường đưa tay vén sợi tóc đang tản mát trên mặt nàng ra đến sau tai, trong lòng vừa ngọt lại vừa chát, “Ta làm sao biết được, ta cũng thích ngươi a, thích đến không thể chịu đựng được ngươi rời khỏi ta, thích đến, nguyện ý vì ngươi rời nhà bỏ lại thân nhân, ngươi nói, làm sao ngươi lại khiến cho ta thích ngươi như thế...”
“Ha ha”, Đoạn Vân Tụ hướng trong lòng nàng cọ cọ, chôn ở cổ nàng, như một hài tử ba bốn tuổi.
“Thật lâu ta không có vui vẻ như vậy, kể từ khi cha nương bọn hắn rời đi đã không có vui vẻ như vậy nữa.”
Mà hiện giờ, vì có Diệp Tú Thường, gần như đem giá lạnh trong lòng nàng đẩy lui, trong sinh mệnh của nàng lại xuất hiện ánh hào quang, ấm áp như xuân.
Nghe nói như thế trong lòng Diệp Tú Thường vừa cảm động lại vừa đau đớn. Nàng trở tay ôm Đoạn Vân Tụ, thầm nghĩ: ngươi biết không, có thể cho ngươi ấm áp, cho ngươi vui vẻ, ta cao hứng biết bao...
Nàng nhớ tới đêm trăng ngày đó hai người gặp gỡ ---- khi đó nàng ngồi ở bên cạnh mình, nhìn bầu trời đêm dưới ánh trăng cô đơn, thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng dị thường, trong đôi mắt tổn thương nồng đậm không thể tiêu trừ, làm cho tim mình chợt nhói, như bị tiểu trùng phệ giảo*(cắn), chính mình lúc ấy nghĩ muốn vươn tay đem nàng ôm vào trong ngực, vì nàng xóa đi vết thương. Giờ phút này, rốt cục có thể làm như vậy rồi, hơn nữa tựa hồ cũng làm được.
“Có nhớ ta đã từng nói, đừng quá ưu thương, ta sẽ cùng ngươi, đêm đó như thế, hiện giờ cũng thế, ta sẽ luôn luôn bồi ở bên cạnh ngươi, cho ngươi ấm áp, sẽ xoa dịu đau đớn trong lòng ngươi...”
Uhm.., ta từng hỏi ngươi, tổn thương trong lòng ngươi, rốt cuộc có bao sâu, chậm rãi đến gần ngươi, mới phát hiện trong lòng ngươi hóa ra băng kết dầy như vậy, sợ bị tổn thương, sợ bị bỏ rơi như thế, đến nỗi muốn đẩy ta ra, lẻ loi một mình, nhưng mà ta đã chọn ngươi, ngươi cũng chọn ta, từ nay về sau, ta muốn dùng toàn bộ ấm áp trong lòng ta, cố gắng hết sức, đem tổn thương trong lòng ngươi chữa khỏi, để ngươi hạnh phúc trở lại như xưa, tràn ra tươi cười tuyệt mỹ...
Đoạn Vân Tụ nhắm hai mắt ý nghĩ có chút mơ hồ, nhưng mà lời của Diệp Tú Thường nàng nghe thấm vào tim, thế giới trong lòng nàng, tựa như ấm áp lần đầu tiên cùng Diệp Tú Thường ở trong mộng cảnh kia, trăm hoa đua nở, biển đẹp, trời quang không sấm chớp.
Nàng dời đầu, cuộn vào trong ngực Diệp Tú Thường an tâm ngủ, không có đại hỏa, không có máu tươi, không có tiếng kêu la thảm thiết, gương mặt ca ca không có bị hủy... Chỉ có Tú Thường, chỉ có ôn nhu, chỉ có ấm áp, trôi nổi mười năm từ nay về sau trái tim đã có chốn trở về...
Diệp Tú Thường cúi đầu nhìn người gần trong gang tấc, nghe trong hơi thở nàng mùi rượu ôn nhuyễn, nhìn thấy nàng giống như bạch ngọc vô hà (trắng không tì vết) trên mặt lộ ra điểm đỏ ửng, thật đúng là dị hoa sơ phóng tuyệt sắc thiên thành, làm cho mình muốn đem giấu đi, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy, mà nàng lại đang ở trong lòng mình dáng vẻ mềm mại cùng cái cổ tinh tế trơn láng, vẻ mặt lại giống như tiểu cô nương lộ ra nhu nhược, làm cho người ta muốn ôm vào trong ngực mà hảo hảo yêu thương.
Nàng tưởng tượng đến Đoạn Vân Tụ lúc nàng mười tuổi xem là bộ dáng gì ---- nhất định là cái tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu, có cha cùng nương yêu thương, có ca ca cùng Vi Thiên Hữu ngoạn náo, nếu như không phải bị họa diệt môn, hiện giờ cũng giống như mình là cô nương vui tươi hoạt bát, chỉ là nàng lớn lên ở nơi hẻo lánh như trấn Đào Nguyên, có lẽ khí tức so với mình sẽ thanh thuần hơn nhiều, mà trong võ học với thiên tư cùng nội tâm kiêu ngạo của nàng sẽ làm cho nàng nổi bật, trở thành tân tú được thế nhân chú ý đến.
Nàng lại tưởng tượng nếu Đoạn Vân Tụ vẫn là trang phục nữ tử mình với nàng sẽ có kết quả như thế nào, nhất định sẽ hấp dẫn lẫn nhau trở thành hảo hữu, sau đó...
Nàng cười cười ---- hay chính mình vẫn là động tâm, nàng đẹp như thế, thiên tư cao như vậy, kiếm pháp lại hơn người, quan trọng nhất là, rất đặc biệt, dịu dàng nhạy cảm, ngạo khí sắc bén, còn mang theo một chút hơi thở xuất trần thoát tục, tựa hồ không nhiễm khói lửa nhân gian, bản thân vẫn cảm thấy này tri âm khó cầu, ánh mắt cao ngạo nhưng nội tâm đối xuất thế (ở ẩn) có vài phần hướng tới, làm sao có thể không thích nữ tử như vậy? Từ thân cận đến quấn quýt, đến nhận định, đến sinh tử tương hứa, trước đây quá khứ khác nhau, nhưng mà sau này hai người chỉ có một.
May mắn, mình đã không bỏ lỡ...
Nàng lại nghĩ mình cũng nên trở về, dù sao, nữ tử trong lòng, ở trong mắt người khác cũng là nam nhi, nhưng nhìn tới bộ dáng ôn nhu mềm mại của Đoạn Vân Tụ trong lòng ngực mình, nàng thật sự là không nỡ rời đi...
Mà thôi, cho dù không hợp lễ tiết nhưng sau khi thành thân chúng ta cũng phải rời khỏi Sơn Trang, vậy thì cứ phóng túng một lần đi, hơn nữa chuyện chúng ta muốn làm còn kinh thế hãi tục hơn cái này, chỉ nhìn dáng vẻ người ấy, lòng ta cũng tan cả rồi, làm sao có thể rời đi...
Trải qua nhiều ngày vướng mắc như vậy, rốt cục vẫn ở lại ôm người trong lòng không có rời đi, mang theo một chút đau một chút ngọt, đặt lên trán Đoạn Vân Tụ một nụ hôn dịu dàng đến tan chảy, như là chiếm được trân bảo tốt nhất thế gian.
Hôm sau hai người cùng đi gặp Diệp Kính Thành. Hắn đang ở trong sân luyện kiếm, Thiên Quân Kiếm trong tay khí thế hùng hồn, thật đúng là thiên quân thần lực.
Thấy hai người đến hắn cũng không ngừng, trường kiếm vung lên thiêu khởi một thanh kiếm trên kệ bên cạnh, kiếm kia như mũi tên bay nhanh về phía Đoạn Vân Tụ.
Đoạn Vân Tụ vội vã vươn tay tiếp được, lại lui về sau mấy bước mới đứng vững.
“Đến, để cho ta lĩnh giáo một chút Kinh Hạc Kiếm Pháp của Đoạn gia ngươi!”
Vừa dứt lời Diệp Kính Thành liền hướng Đoạn Vân Tụ đánh tới.
“Cha!” Diệp Tú Thường kinh hô.
Đoạn Vân Tụ chống đỡ kiếm Diệp Kính Thành, hoảng nói gấp: “Vãn bối còn chưa có luyện qua kinh hạc kiếm!”
Diệp Kính Thành ánh mắt sắc bén nhìn nàng, “Ngày hôm đó ngươi sử xuất như thế nào?”
“Vãn bối không biết, lúc trước không có luyện qua, lúc sau cũng không có luyện, chỉ nhớ rõ chiêu thức mà thôi!” Hai người giằng co ở nơi này, lực đạo trên thân kiếm của Diệp Kính Thành làm nàng có điểm chống đỡ không được.
“Lão phu không tin!” Kiếm phong của Diệp Kính Thành quét qua, Đoạn Vân Tụ vội vàng sử xuất Linh Ẩn kiếm pháp để tiếp chiêu, viện tử rộng lớn rất nhanh bị kiếm ảnh bao phủ.
Diệp Tú Thường ở bên cạnh gấp đến độ muốn giậm chân ---- Đoạn Vân Tụ tuy nói võ công cao cường còn có kiếm phổ Kinh Hạc Kiếm Pháp, nhưng quả thực không có luyện qua Kinh Hạc Kiếm, hơn nữa nội lực cùng kinh nghiệm chiến đấu so với cha của mình vẫn còn kém rất nhiều!
Nhưng mà nàng lại không thể ngăn cản cha mình, đành phải ở bên cạnh theo dõi.
Linh Ẩn kiếm lấy linh hoạt sắc bén làm sở trường, hơn nữa Đoạn Vân Tụ khinh công trác tuyệt, lúc đầu còn có thể miễn cưỡng chống đỡ thế công của Thiên Quân Kiếm.
Hủy đi gần mười chiêu sau Diệp Kính Thành hô: “Đem hết thực lực của ngươi ra đi, lão phu muốn nhìn ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại!” Nói xong đã đem nội lực tăng lên tới tầng thứ tám, Thiên Quân Kiếm thế công càng ngày càng mãnh liệt.
Đoạn Vân Tụ thấy không thể lui được nữa, đành phải đem sở học của chính mình đều thi triển ra, ở trong bóng kiếm trùng điệp của Thiên Quân Kiếm tìm cách bảo vệ chỗ yếu hại của mình.
Như vậy lại hủy đi hơn hai mươi chiêu, Diệp Kính Thành nhãn thần hơi lạnh, nhất chiêu “Ngũ nhạc bái đính”, một kiếm xuất liền ngũ thức, ngũ thức vòng vòng đan xen làm cho người ta không kịp trốn tránh. Đoạn Vân Tụ khó khăn lắm mới tránh được hết tứ thức sau lại phát hiện Thiên Quân Kiếm đã sắp tới cổ họng mình.
“Cha!” Diệp Tú Thường phi thân phác qua, chắn phía trước Đoạn Vân Tụ.
Diệp Kính Thành nhìn thấy nữ nhi của mình, lại nhìn đến Đoạn Vân Tụ phía sau nàng, trong lòng cực kỳ tức giận.
“Ngươi cứ như vậy thích Hắn đến tánh mạng mình cũng không cần?”
“Cha...” trong mắt Diệp Tú Thường nước mắt rơi xuống.
Diệp Kính Thành hận đến cắn răng, chính mình nuôi dạy nữ nhi nhiều năm như vậy, vậy mà vừa mới chớp mắt đã vì một cái ngoại nhân mới quen biết không quá nửa năm ngỗ nghịch chính mình, đáp ứng mình điều kiện vô tình như vậy, thật sự là nữ đại bất trung lưu! (con gái lớn rồi không thể giữ ở trong nhà)
“Thôi thôi, đây là ngươi tự mình lựa chọn, sau này nếu có sai lầm, không được trách cha đã không ngăn cản ngươi...”
Diệp Kính Thành thu hồi Thiên Quân Kiếm, nhìn nữ nhi của mình, trong lòng thở dài: có lẽ, đây là số mệnh, số mệnh đã an bài Đoạn gia cùng Diệp gia dây dưa không rõ, số mệnh đã định nữ nhi của mình cùng Đoạn Vân tương luyến, mà kết cục của cuộc tình này, có phải số mệnh cũng đã an bài rồi không...
Diệp Tú Thường không biết nói cái gì cho phải ---- tại sao cha lại cho rằng mình cùng Đoạn Vân Tụ bên nhau sẽ không có được hạnh phúc?
Lúc này Đoạn Vân Tụ đã đứng vững thân mình, nói: “Cảm ơn Diệp bá phụ hạ thủ lưu tình, vãn bối cả gan hướng ngài cam đoan, vãn bối sẽ cố gắng hết sức, để Tú Thường có được hạnh phúc!”
Diệp Kính Thành trợn mắt nhìn về phía nàng, “Ngươi lấy cái gì để cam đoan? Nếu có một ngày các ngươi trở thành cừu địch, ngươi có thể bảo đảm chính mình sẽ không cầm kiếm chỉa về phía nàng muốn giết nàng?”
Đoạn Vân Tụ thực giật mình: mình và Tú Thường như thế nào sẽ trở thành địch nhân, còn muốn giết nàng!
Nàng thần sắc kiên định, khí phách nói, “Tuyệt không có ngày này, nếu như có, vãn bối cam đoan, ta nguyện chết dưới kiếm của nàng, tuyệt sẽ không thương tổn nàng!”
Một câu này làm phụ tử Diệp Kính Thành cả hai đều giật mình.
Thật sự là một đôi si tình a, Diệp Kính Thành muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
“Hảo, có những lời này của ngươi, lão phu cho phép các ngươi thành thân! Nhưng thành thân ba ngày sau, các ngươi liền rời khỏi Sơn Trang, đừng quay về nữa!”
Nói xong Diệp Kính Thành phẩy tay áo bỏ đi.
--------------
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
16 chương
73 chương
240 chương
56 chương
42 chương